Bên trong sơn trang Thánh Á, lúc này, từng trận gió lớn không ngừng rít gào!
Trên thế giới này, siêu cấp nhiều lắm cũng không thể vượt quá hai mươi chi số, vậy mà ngay lúc này đây, bên trong sơn trang Thánh Á, ba gã siêu cấp chiến đấu, từng đòn đánh vẫn tung ra liên tục!
“Gần chết mà vẫn điên cuồng tuôn ra!" Nét mặt Vân Đạo Tử hơi đổi, cơ thể lùi về sau một chút, mở miệng nói: "Thằng nhãi này, liều mạng thật đấy."
“Lão Vân, mặc dù là gần chết mới điên cuồng tuôn ra, nhưng thực lực của tên nhãi này cũng gần như đứng thứ năm Thiên bảng, dù đang điên cuồng tuôn ra nhưng cậu ta không thể bằng lão già Demps kia được, chúng ta cũng nên dốc toàn lực ứng phó đi thì hơn. Chỉ cần ta vẫn đứng vững, tên nhãi này sẽ chẳng kiên trì thêm được lâu nữa đâu." Lý Đông Dã cười khẩy một tiếng, há miệng nói.
“Hô hô hô!”
Cây đao Phá Không vẫn đang xoay tròn trên không trung, nó liên tục quấy nhiễu đám người đánh lén kia, nhưng với đội hình hơn hai mươi tên đỉnh cấp đó, thật sự là con số quá khổng lồ.
Chân Lê Văn Vân bị thương, cơ thể cũng bị thương, quần áo thì bị xé nát.
Đặc biệt là đùi phải của anh, một cơn đau truyền đến. Nơi đó vốn là nơi đặt điện thoại di động của anh, nhưng trong quá trình đấu tranh siêu cấp, điện thoại không chống đỡ được những đòn đánh mạnh mẽ đã bị nổ tung, đùi phải anh vì tiếp xúc với cú nổ đó mà bị thương, có điều nó không phải quá nghiêm trọng.
Với khí thế hừng hực bất ngờ tỏa ra từ cơ thể mình, anh một đao bức lui hai người kìa, đồng thời, tay trái đưa lên nắm lấy cây đao Vô Danh, môi khẽ động, mở miệng nói: "Trảm chữ thập!"
“Vυ't!”
Ngay giây tiếp theo, Lê Văn Vân giống như đạn pháo, bay thẳng về phía hai người!
“Tránh mau!” Vẻ mặt Lý Đông Dã biến đổi.
Một đao của kẻ gần chết điên cuồng chém tới, ông ta đương nhiên không muốn đối kháng thẳng đòn đánh, ông ta chọn cách ngược lại, cả ông ta và Vân Đạo Tử cùng né sang hai bên sườn.
Mà ngay lúc này, khóe miệng Lê Văn Vân cong lên lộ ra nụ cười khẩy, bóng dáng anh xuyên qua hai người kia, phi thẳng đến trước mặt ba người Lý Hàng đang đứng phía sau kia!
“Chạy nhanh!” Sắc mặt Lý Đông Dã thay đổi rõ ràng!
Nhưng mà... Đã muộn rồi, tốc độ của Lê Văn Vân quá nhanh, dường như chỉ với một cái tích tắc, anh đã phi tới trước mặt bọn họ, Lý Hàng đứng bên phải, ông ta nhảy lên một cái, sau đó định chạy sang phía bên cạnh!
Còn lại hai người Lý Lợi và Lý Phong đang đứng đầu ngọn sóng gió!
Sắc mặt Lý Phong thay đổi hoàn toàn, một khắc này, ông ta bất ngờ trở nên quyết đoán mà tàn nhẫn. Ông ta lui về sau một bước, nhân lúc Lý Lợi vẫn chưa kịp phản ứng lại đã giơ một chân lên đá văng Lý Lợi về phía Lê Văn Vân.
“Lợi Nhi!” Tiếng gào thét của Lý Đông Dã và Lý Đạo Nhiên cùng vang lên chói tai.
Mà Lê Văn Vân vẫn không có vẻ gì lay chuyển, cây đao Vô Danh trong tay lướt nhanh hai lần trong không khí, bởi vì tốc độ của cây đao quá nhanh, vệt sáng từ lưỡi đao hiện lên theo từng đường cắt trong không khí như phác họa một chữ "Thập"!
Vυ't!
Cơ thể anh vụt qua Lý Lợi, mà người tên Lý Lợi kia có hơi mập mạp, ánh mắt anh ta trợn tròn lên, sau đó ngã lăn trên mặt đất! Cơ thể bị cắt làm đôi.
“Gϊếŧ chết nó cho tôi!" Lý Đông Dã phát điên rồi.
Mà ở bên cạnh, Lý Hàng cũng đang ngây ngốc đứng một chỗ, ông ta nhìn chằm chằm về phía Lý Phong.
Còn Lý Phong thì đang bày ra bộ mặt sợ hãi không thôi, ông ta vẫn đứng im tại chỗ và không ngừng thở dốc.
“Tôi còn sống, tôi còn sống!"
Đúng vậy, ngay lúc này đây, trong ông ta chỉ có cảm giác hưng phấn khi được sống sót sau tai nạn, không có chút nào là đau lòng hay áy náy khi bản thân đã đẩy anh em vào chỗ chết thảm.
“Uỳnh!”
Hai bóng người lao thẳng đến chỗ Lê Văn Vân, thời khắc này, cả Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử dường như đã bùng nổ hoàn toàn. Mặc dù Lê Văn Vân đã sử dụng năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết, nhưng anh cũng không có cách đề rồi đột phá tuyến phong tỏa của hai người họ.
“Chết đi cho tao!"
Thời điểm Lê Văn Vân đang chống lại đòn đánh của cả hai người thì đột nhiên, sau lưng anh vang lên một tiếng rống giận, hàng lông mày của Lê Văn Vân nhăn lại, anh theo bản năng định tiến lên phía trước để né đòn đánh, nhưng sau lưng vẫn ập đến cơn nóng rát đau đớn.
Lý Đạo Nhiên ra tay, tặng Lê Văn Vân một cú đâm sau lưng.
Cũng vì một đao của Lý Đạo Nhiên đã khiến Lê Văn Vân không kịp phản ứng, ở phía chính diện, Lý Đông Dã giơ một chân lên đạp, bàn chân siêu cấp đá Lê Văn Vân bay ra ngoài!
“Bốp!”
Lê Văn Vân bay ra xa mấy chục mét, rồi rơi xuống đống đổ nát bên trong căn phòng.
“Phụt!" Anh đứng dậy, há mồm phun ra một ngụm máu tươi!
Giữa lúc đường cùng tuyệt vọng, anh suy cho cùng cũng chẳng có quá nhiều bi thương.
Những nhiệm vụ nguy hiểm cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác khiến anh dần quen với việc bò lết trên bờ vực của sự sống và cái chết, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, anh nhất định sẽ không từ bỏ hy vọng.
Chỉ có điều, tình hình lúc này có lẽ còn nghiêm trọng hơn ba năm trước nhiều!
Ba năm trước, anh còn có cơ hội đột phá, nhưng giờ đây, đến cơ hội đột phá anh cũng không còn nữa.
“Mạnh đấy." Lê Văn Vân lau vệt máu tươi nơi khóe miệng, cau mày nói một câu.
Đúng vậy, Lê Văn Vân không ngờ sẽ có thêm một siêu cấp nữa, điều này đã vượt ngoài tầm dự đoán của anh!
“Lợi Nhi, Lợi Nhi!" Nét mặt Lý Đạo Nhiên lộ rõ vẻ bi thương, nhìn chằm chằm Lý Lợi đang nằm bất động trên nền đất.
Bọn họ không thể lường được, Lê Văn Vân đã rơi vào tình cảnh như vậy rồi mà vẫn dám phản đòn tấn công, gϊếŧ chết một người bên họ.
Thấy hai người kia lại tiếp tục xông về phía mình, Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: "Cảm giác khi cháu trai chết, xem ra cũng không dễ chịu lắm nhỉ!"
Anh biết, bản thân anh lúc này đây, có lẽ sẽ phải chết!
Nhưng trước khi chết, chọc tức đối phương trước chắc sẽ lẽ một lựa chọn không tồi, nhìn Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử đang tới gần, Lê Văn Vân cười cười nói: "Đường Đường, tôi đến chơi với cậu đây, chỉ thấy hơi đáng tiếc chút, đời này không thể hoàn thành ước mơ của mình, đó là cưới bác sĩ Phạm rồi!"
Dứt lời, anh bỗng nhiên đứng bật dậy. Một tay siết chặt, cây đao Phá Không lại nằm trong tay anh lần nữa!
Năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc anh gần chết, dường như cũng sắp kết thúc.
Vào thời điểm kết thúc, năng lượng toàn thân anh sẽ bị rút cạn, cơ thể rơi vào trạng thái suy nhược trầm trọng, khi ấy, kể cả là người thường cũng thừa sức thọc chết anh!
Sắc trời đã chuyển tối, mà hai thanh đao trong tay anh phản chiếu lại ánh trăng, thời khắc cuối cùng này dường như càng thêm lộng lẫy.
Máu tươi trên người anh chảy xuống nền đất, chảy vào khe hở bên trong căn phòng đổ nát, rồi lại chảy xuống nền đất dưới cùng.
“Lê Văn Vân!” Lý Đông Dã nghiến răng nghiến lợi quát: “Mày đáng bị ngàn vạn nhát dao chém chết!"
Quải trượng kiếm dài trong tay ông ta chỉ thẳng Lê Văn Vân.
Vân Đạo Tử đứng bên cạnh cúi đầu, bọn họ vọt tới giữa đường thì tự động dừng lại, họ cảm giác được khí thế hiện tại của Lê Văn Vân đang suy yếu không ngừng, giai đoạn năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết dường như đã qua rồi.
“Kể ra thì thiên phú cũng không tồi, thú thực thì tôi đã từng nghe qua danh cậu." Vân Đạo Tử nói: "Mất ba năm để thành Người Gác Đêm Số Không, sáu năm đạt nửa bước siêu cấp, sáu năm trước thì mất tích... Nhìn ra thế giới ngầm, có thể nói là xưa nay chưa từng có. Nhưng mà, nếu nói cậu mất tích ba năm, vậy thì từ hôm nay trở đi, cậu hãy mất tích vĩnh viễn đi."
Lê Văn Vân cười nhạo nói: "Hai con chó già, đừng có vội, tôi sẽ ở dưới đó chờ các người, à chưa hết, phải chờ cả nhà họ Lý các người nữa chứ, ông già Trác Nhất Minh kia biết tin tôi chết chắc hẳn sẽ nổi điên lên, và sẽ tìm cách báo thù cho tôi, các người... Một kẻ cũng đừng hòng thoát!"
“Trên thế giới này, cũng có những nơi mà Người Gác Đêm không muốn và không dám nhúng tay vào." Vân Đạo Tử bình tĩnh đáp lại.
Lê Văn Vân không nói gì nữa, anh nhân lúc năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc hấp hối vẫn còn dư lại, tính kế dù có thế nào cũng phải nghĩ được cách đổi thêm một mạng người.
Hai thanh đao trong tay anh lại nâng lên lần nữa, chỉ về phía mọi người đằng xa!
“Một lũ hèn nhát!" Anh cười nhạo.
Đúng vậy, ngay lúc này, cả Lý Đông Dã lẫn mọi người bên trong, tất cả đều tự động kéo dài khoảng cách với Lê Văn Vân.
Dường như bọn họ không có ý định đối kháng với đòn giãy giụa cuối cùng của Lê Văn Vân. Họ lựa chọn né tránh, chỉ đứng đợi đến khi năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết hết đi, năng lượng trong cơ thể sẽ bị rút cạn.
Lê Văn Vân cầm thanh đao Vô Danh chỉ về phía trước, Phá Không nằm bên tay trái, anh nhìn đám người họ, lẩm bẩm nói: "Vì tất cả vẫn đang sống!"
“Lưỡi đao chỉ điểm, trái tim chỉ hướng!"
Dứt lời, anh giơ nganh thanh đao nói: "Chiến đấu không đường lui!"
Chiến đấu không đường lui, hôm nay anh đã không còn bất cứ đường lui nào nữa rồi.
Song song với lúc tiếng quát khẽ của Lê Văn Vân vang lên, tất cả mọi người đồng loạt lùi về sau một bước!
Sau đó, Lê Văn Vân lại nở nụ cười, lúc này, cảm giác suy yếu bên trong cơ thể bắt đầu truyền đến, thời gian năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết... Tới rồi!
“Quả nhiên, thật đáng xấu hổ, bộ dạng tôi đã thành ra thế này rồi mà các người còn không dám đánh trực diện." Lê Văn Vân cười nói với vẻ khinh thường.
Sau đó, anh ngồi phịch xuống đống đổ nát.
“Chấp nhận số phận rồi?" Lý Đông Dã cười nhạo nói.
Ở đằng sau, Lý Phong đột nhiên đứng phắt dậy, ông ra rút đao ra quát: "Mày dám gϊếŧ em trai tao, hôm nay tao phải chém chết mày!"
“Bốp!” Lý Đạo Nhiên giơ tay, tát thẳng lên mặt ông ta một cái không khoan nhượng.
Lý Đạo Nhiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lý Phong với ánh mắt gắt gỏng.
Tất cả mọi người đều biết, cái mạng của Lý Phong nhờ đâu mà giữ được.
Có điều, trong lúc mọi người không chú ý, khóe miệng Lê Văn Vân khẽ cong lên để lộ một nụ cười âm hiểm như có như không.