Chiến Lang Ở Rể

Chương 117: Nhà họ Lê mời

"Ra mắt Số Hai, Số Không!"

Giọng nói của ông ta run run, cùng lúc đó tay của ông ta cũng từ từ giơ lên đầu, chào theo nghi thức quân đội!

Trong lòng Lê Văn Vân hơi cảm động.

Thực ra vừa rồi anh vẫn đang thắc mắc tại sao Tần Trung Lưu này lại biết và giúp đỡ mình, khi ông ta nói câu này Lê Văn Vân hoàn toàn hiểu rõ.

Sắc mặt Hoàng Thi Kỳ hơi thay đổi, cô ta nhìn về phía ông ta hỏi: "Ông là Người Gác Đêm?"

Tần Trung Lưu thở dài nói: "Tôi đã rút khỏi bốn năm năm rồi, bây giờ tiếp nhận nhà hàng Vinh Hoa. Có lẽ hai người cũng chưa từng gặp tôi, tôi cũng chỉ là một người vô danh tiểu tốt mà thôi, ở Người Gác Đêm chỉ xếp hạng hơn một nghìn."

"Sao ông rút khỏi?" Hoàng Thi Kỳ hỏi.

Tần Trung Lưu thở dài nói: "Trong lúc làm nhiệm vụ tôi bị thương nặng, có thể giữ được mạng đã tốt lắm rồi, cũng không chịu chấn động được nữa nên lui về phía sau."

Sau khi nói xong, hình như ông ta có chút khao khát hỏi: "Nói đến chuyện này, khi tôi phục vụ hai người đều rất phong nhã hào hoa. Các người đến thành phố Lâm Hải là để chấp hành nhiệm vụ sao?"

Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Cũng không phải, tôi có việc riêng tới đây, danh tiếng của tôi ở thành phố Lâm Hải không quá tốt. Trước đây tôi bị người đổ oan tội cưỡиɠ ɧϊếp, lần này trở về chủ yếu là để điều tra và minh oan cho mình."

Tần Trung Lưu sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Tôi cũng từng nghe nói về chuyện này, thực ra tôi với Lôi Bân có quan hệ rất tốt. Trước đây ông ấy cũng nhờ tôi điều tra chuyện này, nhưng không có chứng cứ gì..."

"Chứng cứ luôn tìm ra được." Lê Văn Vân cười nói.

Tần Trung Lưu gật đầu nói: "Đúng vậy, Số Không của Người Gác Đêm hành động. Vừa rồi tôi không muốn để lộ hai người là bởi vì quy tắc điệu thấp của Người Gác Đêm. Cậu ta không làm gì quá đáng, nếu không tôi chắc chắn sẽ đè đầu Phương Quân quỳ xuống xin lỗi các người. Đám con nhà giàu này cho rằng trong nhà có chút tiền thì có thể kiêu ngạo."

Lê Văn Vân xua tay nói: "Không sao, vừa rồi dù sao cũng cảm ơn ông."

Tần Trung Lưu vội vàng lắc đầu nói: "Các người vì thế giới này đã trả giá nhiều như vậy, tôi không chịu nổi chữ cảm ơn này, món ăn các người gọi sẽ được bưng lên ngay, hơn nữa tôi còn tặng các người bốn món đặc trưng của nhà hàng chúng tôi, tất cả đều miễn phí! Ngoài ra, tôi sẽ tặng các người ba thẻ hội viên hắc kim tôn quý của nhà hàng chúng tôi, khi cầm thẻ này có thể tiêu dùng hoàn toàn miễn phí tại nhà hàng Vinh Hoa!"

"Ông không cần phải tốn kém như vậy." Lê Văn Vân vội vàng khách sáo nói.

"Chuyện này không có gì!" Tần Trung Lưu mỉm cười.

Bên cạnh, Ngô Nghiêu xúc động đến mức suýt khóc.

Thẻ hội viên của nhà hàng Vinh Hoa, ở mức độ nhất định mà nói, nó có tác dụng giống như thẻ ngân hàng của ngân hàng Tân Hải, quả thật là thứ tốt nhất dùng để khoe khoang!

Sau này anh ta rút thẻ hội viên hắc kim ra, những cô gái nhỏ kia không tới sao? Đến lúc đó còn có thể mang họ đến nhà hàng Vinh Hoa ăn uống miễn phí, quả là thứ tốt nhất để dỗ dành các cô gái!

"Quả nhiên sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, vận may của mình đã thay đổi." Trong lòng Ngô Nghiêu mừng rỡ.

"Ba người cứ từ từ ăn, tôi còn có chuyện nên rời đi trước." Tần Trung Lưu nói, sau khi xin số điện thoại của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, ông ta lại nói: "Ngoài ra, lúc ở thành phố Lâm Hải, nếu các người có yêu cầu gì hãy lập tức gọi cho tôi. Mặc dù tôi không phải là người giàu nhất thành phố Lâm Hải, nhưng trong mấy dòng họ lớn, tôi cũng có thể nói mấy câu!"

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Cảm ơn!"

Ngay sau khi Tần Trung Lưu rời đi, các món ăn bọn họ gọi bắt đầu liên tục bưng lên.

Sau đó, Hoàng Thi Kỳ bắt đầu ăn ngấu nghiến không giữ hình tượng, vừa ăn vừa lẩm bẩm nói: "Ngon quá đi!"

Thực ra Lê Văn Vân cũng không biết cấu tạo dạ dày của Hoàng Thi Kỳ là gì, ngoài danh hiệu Số Hai trong Người Gác Đêm ra, cô ấy còn có một biệt danh là "Trư Trư Nữ Hài"!

Đương nhiên, điều này khác với Trư Trư Nữ Hài trên mạng, biệt danh đó của cô ta là để nói về chuyện cô ta ăn còn nhiều hơn heo!

Lê Văn Vân cười liên tục, chỉ cần có thể gặp lại Hoàng Thi Kỳ đã đủ rồi.

Người phụ nữ này là người anh có thể yên tâm giao sau lưng cho cô ta, trừ phi cô ta chết, nếu không sau lưng mình sẽ không chịu một chút uy hϊếp nào.

...

Ngay khi bọn họ đang ăn, bên kia có năm người đang ngồi trong một chiếc xe thể thao.

Lúc này Trương Dục đã trở thành tài xế của bọn họ, cậu ta ngồi ở phía trước lái xe không dám nói câu nào!

Liễu Bạch ngồi ở ghế lái phụ, sắc mặt cũng rất khó coi.

Ở phía sau, Phương Quân đang hét to la mắng: "Liễu Bạch, con mẹ nó cậu sợ ông già đó làm gì, nếu vừa rồi cậu không ngăn cản tôi thì con mẹ nó tôi sẽ đánh chết ông ta!"

Liễu Bạch nhíu mày nói: "Nếu tôi không ngăn cản cậu, có lẽ cậu sẽ xảy ra chuyện lớn. Tuy Tần Trung Lưu này rất điệu thấp, nhưng ông nội của tôi thường rất khách sáo với ông ta. Cậu biết ông cụ của nhà họ Thẩm chứ, ông cụ cũng được xem như là người giàu có hàng đầu thành phố Lâm Hải, trước đây ở nhà hàng Vinh Hoa, ông cụ đã hất tung cái bàn nhưng chỉ sau một tháng nhà họ Thẩm đã bị phá sản. Dù sao sau lưng ông ta cũng có người che chở, tốt nhất chúng ta không nên trêu chọc ông ta!"

"Con mẹ nó!" Phương Quân chửi: "Lần đầu tiên trong đời tôi xấu hổ như vậy!”

Trương Dục vội vàng nói: "Tất cả đều là lỗi của Lê Văn Vân, cậu không biết chuyện Lê Văn Vân đã được ra tù, cậu ta rất kiêu ngạo, lần lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai người Diệp Kỳ và Lê Hoán."

"Cậu ta còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả Lê Hoán và Diệp Kỳ sao?" Phương Quân vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, vết thương ở tay của Lê Hoán là do Lê Văn Vân gây ra. Còn Diệp Kỳ, Diệp Kỳ vô cùng yêu quý em gái của mình mà Diệp Hinh lại bị Lê Văn Vân cưỡиɠ ɧϊếp nên Diệp Kỳ vốn không muốn tha cho Lê Văn Vân." Trương Dục nói.

"Hóa ra là thế!" Sắc mặt Phương Quân hơi thay đổi: "Buổi tối chúng ta tổ chức một cuộc hẹn gọi bọn họ tới đi, dù sao hôm nay cũng rất nhàm chán, chúng ta thảo luận một chút xem nên trêu đùa Lê Văn Vân như thế nào để tìm chút chuyện vui vẻ!"

Liễu Bạch không nói gì mà chỉ thổi tóc mái trên trán!

...

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lê Văn Vân và Ngô Nghiêu, Hoàng Thi Kỳ ăn gần hết các món ăn trên bàn, sau đó cô ta liếʍ môi tỏ vẻ chưa được tận hứng.

"Cô… cô đã ăn nhiều quá rồi." Lê Văn Vân không nói nên lời, không nhịn được giơ tay sờ bụng cô ta.

Bụng của Hoàng Thi Kỳ vẫn phẳng lì như vậy không có một chút mỡ thừa, Lê Văn Vân thầm nói: "Thực sự không biết những đồ ăn mà cô ấy ăn đã đi đâu mất rồi."

Dường như Hoàng Thi Kỳ đã quen với hành động của Lê Văn Vân, cô ta hài lòng nói: "Món ăn này mùi vị ngon quá, dù sao cũng miễn phí, sau này sẽ thường xuyên đến đây."

Sau khi nói xong, cô ta nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Anh tìm thời gian để cho Ngô Nghiêu đến chỗ Người Gác Đêm đi luyện tập một chút, tranh thủ khiến cậu ấy có thể bắt kịp tiến độ của chúng ta càng sớm càng tốt, ít nhất không kéo chân sau của chúng ta. Đường Đường đã ra đi mãi mãi, chờ sau khi báo thù xong, cuối cùng tôi vẫn sẽ quay trở lại để bổ sung vào tiểu đội."

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được rồi, hẹn ngày mai đi, tôi bảo Tần Quốc Thành tới đón cậu ấy đi."

Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói: "Vậy thì tốt, tôi dẫn cậu ấy về trước, dặn dò một chút về những chuyện cần phải chú ý. Ngoài ra tạm thời tôi không thể trở về cũng không thể thường xuyên đến gặp cậu, chúng ta hãy liên lạc bằng wechat và điện thoại!"

"Ừm!" Lê Văn Vân nói!

Ba người bọn họ cầm lấy thẻ hắc kim và rời khỏi nhà hàng Vinh Hoa, sau đó tự bắt taxi trở về!

Trong xe taxi, Ngô Nghiêu nhìn Hoàng Thi Kỳ ngồi bên cạnh hỏi: "Sư phụ, sao cô không nói cho anh ấy biết sự thật chứ."

Hoàng Thi Kỳ thở dài nói: "Có thể nhìn thấy anh ấy đã rất tốt rồi, cứ để tôi tự mình gánh vác những chuyện này là được. Cậu cũng nên nhớ, đừng tiết lộ chữ nào với anh ấy."

Ngô Nghiêu hơi nhếch miệng, sau đó cũng không nhiều lời!

Phía bên kia, Lê Văn Vân chạy đến quán internet chơi trò chơi cả buổi chiều, đến sáu giờ mới chậm rì rì bắt taxi về nhà.

Đến cổng khu chung cư, khi anh vừa bước xuống xe, bên cạnh đã vang lên hai tiếng còi xe.

Cùng lúc đó một giọng nói vang lên: "Lê Văn Vân!"

Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen, sau đó cửa xe mở ra có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước xuống xe, anh ta mặc một bộ âu phục, giày da còn vuốt tóc về phía sau!

Nhìn thấy người này, vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Anh ta trông rất đẹp trai, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy anh ta và Lê Tử Dụ giống nhau đến sáu phần!

Người này chính là người thừa kế thứ nhất đời thứ ba của nhà họ Lê, Lê Tử Thiện!

Lê Tử Thiện bước đến trước mặt Lê Văn Vân, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ, hai mắt anh ta nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lê Văn Vân nói: "Chậc chậc, nếu trước đây không xảy ra chuyện đó thì cậu sẽ không phải khổ sở như bây giờ, nhưng bố cậu lại rất tốt, là phó chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ, còn có thể để cho cậu gọi taxi."

Lê Văn Vân liếc nhìn anh ta.

Lê Tử Thiện mỉm cười nói: "Cậu vẫn chưa ăn cơm chứ, bố tôi và chú Lê Hàng muốn mời cậu ăn bữa tối. Mặc dù tôi cảm thấy loại người như cậu không đủ tư cách để ngồi cùng chúng tôi, nhưng đây là ý của bố tôi, tôi không còn cách nào."

"Không có hứng thú." Lê Văn Vân bĩu môi, xoay người rời đi.

"Nhưng Lê Cảnh An đang trên đường đi đến đó, cậu không đi khiến tôi hơi khó xử đấy." Lê Tử Thiện buông tay nói.