Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 523: Yêu cầu vô lý

Lục Trang Đài mặt lạnh xoay người ngồi trên ghế chính.

Quan Triều Viễn, Tô Lam, Hoắc Lâm Khải và Quan Kim Kỳ đều đứng lên, nhìn thấy sắc mặt của Lục Trang Đài khác thường, cho nên đều nơm nớp lo sợ.

Tô Lam thầm nghĩ cô và Quan Triều Viễn mới từ Mỹ về, chẳng lẽ bà ấy lại phát tác muốn tìm mình gây phiền phức?

Lúc này Quan Danh Sơn tức giận trước: “Bọn nhỏ vừa mới từ xa về, bà đây là lại muốn làm gì? Có phải ngại nhà chúng ta quá yên tĩnh không?”

“Ông nói gì vậy? Chẳng lẽ ông cho rằng tôi là người cố tình gây sự sao?” Lục Trang Đài nóng nảy nói.

“Vậy bà rốt cuộc muốn làm gì?” Quan Danh Sơn đã thiếu kiên nhẫn với Lục Trang Đài.

“Tự mấy người xem là biết, tôi chẳng thèm nói nữa.” Lục Trang Đài chỉ vào tờ báo trên bàn nói.

Nghe vậy Quan Triều Viễn hoài nghi đưa tay cầm tờ báo, cúi đầu nhìn mấy lần rồi cau mày.

Nhìn thấy biểu cảm của con trai, Lục Trang Đài không khỏi cười mỉa nói: “Triều Viễn, bây giờ con biết vì sao mẹ luôn phản đối con kết hôn với người phụ nữ kia rồi chứ? Cưới cô ta, con chưa từng sống tốt, danh dự bị hủy, con là nhân vật có máu mặt ở Giang Châu, bây giờ đúng là mất hết danh dự rồi.”

Tô Lam nghe thấy có liên quan tới mình, không khỏi tiến lên đưa tay đoạt lấy tờ báo trong tay Quan Triều Viễn, nhanh chóng cúi đầu nhìn.

Quan Kim Kỳ tiến lên nắm chặt bả vai của Lục Trang Đài, cau mày hỏi: “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có liên quan tới chị dâu sao? Sao danh dự của anh con lại mất chứ?”

“Còn không phải người cha của chị dâu tốt nhà con, báo cáo anh con và chị dâu con lên tòa án, nói bọn họ không nuôi ông ta, bèn mời cả truyền thông tới đăng tải lên báo, bây giờ báo lá cả yêu thích của cả Giang Châu đều đăng tin tức này, nói anh trai và chị dâu con ở khu nhà cao cấp, đi xe sang, có được tài sản mấy trăm triệu, kết quả người cha như ông ta lại nghèo rớt mồng tơi, ngay cả mái nhà che mưa cũng không có, mắng bọn họ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa.” Lục Trang Đài tức giận tố cáo.

“Tại sao lại như vậy?” Quan Kim Kỳ nhíu mày.

Mà giờ phút này Hoắc Lâm Khải ngồi một bên ngược lại nhếch môi, treo lên dáng vẻ việc không liên quan tới mình.

Tô Lam nhanh chóng xem nội dung tờ báo, quả nhiên gần giống như Lục Trang Đài nói.

Tô Mạnh Cương khởi tố cô và Quan Triều Viễn, còn mời truyền thông tới, nói ông ta không được, mất khả năng lao động, thiếu ăn thiếu mặc, mà con gái và con rể lại là tỷ phú, sống xa xỉ, bỏ mặc ông ta, mong muốn của ông ta là một căn nhà không thua biệt thự cao cấp chỗ con gái và con rể ở, đòi một chiếc xe sang một triệu trở lên, một tháng cần có sinh hoạt phí năm mươi ngàn trở lên, hàng năm còn phải thanh toán phí khám và chữa bệnh với du lịch và giải trí.

Xem đến đây, Tô Lam tức đến xém tí hôn mê.

Chẳng trách mấy ngày nay Tô Mạnh Cương thành thật như thế, không tới quấy rối hôn lễ, thì ra là nhịn không làm chuyện xấu.

Giờ phút này Tô Lam đúng là không đất dung thân trước mặt nhà họ Quan, mặc dù cho tới bây giờ cô đều không gọi Tô Mạnh Cương là ba nữa, còn muốn từ bỏ mọi quan hệ với ông ta, nhưng trước mặt người đời, thân phận của cô mãi mãi là con gái của Tô Mạnh Cương, dấu ấn trên người cả đời cũng đừng mong giải trừ được.

Tô Lam cảm thấy cả người vô lực, đầu óc trống rỗng, đối với lời chế giễu của Lục Trang Đài cũng không động lòng.

Lúc cô bất lực nhất, Quan Triều Viễn tiến lên nắm chặt bả vai Tô Lam an ủi: “Thật ra những chuyện ông ấy làm không hề kỳ lạ, em đừng quá coi trọng.”

Nghe Quan Triều Viễn nói, Tô Lam ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ân cần của anh, trong mắt anh không hề nhìn thấy sự trách móc và phàn nàn, ngược lại còn rất quan tâm cô.

Giờ phút này Tô Lam rất cảm động, có được người chồng như thế còn cầu mong gì nữa?

Nhìn thấy con trai mình không hề tức giận, phàn nàn cũng không có luôn, Lục Trang Đài rất tức giận, trực tiếp gây khó dễ: “Triều Viễn, chuyện này đã truyền khắp Giang Châu rồi, hai ngày nữa thì cả tỉnh thành đều sẽ biết, nhà họ Quan chúng ta nhất định sẽ mất mặt, con tính sao đây?”

Lục Trang Đài nói xong trợn mắt nhìn Tô Lam.

Quan Triều Viễn suy nghĩ một chút nói: “Mẹ, chuyện này cứ giao cho con xử lý.”

“Con xử lý, xử lý thế nào? Con muốn thỏa mãn những yêu cầu vô lý của Tô Mạnh Cương sao? Nhà chúng ta quả thực gia thế tốt, đại nghiệp lớn, nhưng cũng là thứ chúng ta phải vất vả mới kiếm được, cũng không phải gió lớn thổi tới, tí tiền kia chúng ta có thể làm từ thiện, cần gì phải cho một kẻ vô lại?” Lục Trang Đài nói chuyện với thái độ vô cùng ghét bỏ.

“Mẹ, vậy mẹ bắt anh con phải làm sao? Thật ra anh con cũng rất khó xử, đó dù sao cũng là ba của chị dâu, cho chút tiền lẻ thật ra cũng không quá đáng.” Quan Kim Kỳ nhỏ giọng nói thay Quan Triều Viễn và Tô Lam.

“Con biết cái gì?” Ai cho xen vào?” Thấy con gái bênh vực Tô Lam, Lục Trang Đài lập tức trách Quan Kim Kỳ.

Thấy mẹ tức giận, mặc dù Quan Kim Kỳ oan ức, nhưng cũng không dám nói tiếp nữa.

“Mẹ, con và Tô Lam đã kết hôn rồi, hơn nữa còn có hai đứa trẻ, vợ chồng vốn là một thể, phiền phức của cô ấy chính là phiền phức của con, con đương nhiên sẽ giải quyết, mẹ cũng đừng trách người vô tội nữa.” Lúc này Quan Triều Viễn nói.

Thấy con trai chống đối mình, Lục Trang Đài tức giận nói: “Vô tội? Ai vô tội? Nếu không phải con cưới cô ta, ba của cô ta có thể hủy đi thanh danh của nhà họ Quan chúng ta sao? Còn không phải đều do cô ta hại.”

Tay Lục Trang Đài chỉ vào Tô Lam.

Tô Lam biết Lục Trang Đài đang ép mình, cô cũng không muốn liên lụy Quan Triều Viễn và Quan Kim Kỳ, trực tiếp đứng ra nói: “Mẹ, mặc dù con chưa từng thừa nhận Tô Mạnh Cương, nhưng ông ta là ba ruột của con, sự thật này không thay đổi được, chuyện bây giờ đều là do con, con sẽ tự mình giải quyết, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới nhà họ Quan.”

Nghe nói như vậy, Lục Trang Đài cười lạnh khịt mũi khinh thường nói: “Cô giải quyết? Cô giải quyết thế nào? Lấy tiền của nhà họ Quan chúng tôi giải quyết sao?”

Tô Lam nhíu mày, vừa muốn nói thì Quan Triều Viễn đã nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nói với Lục Trang Đài: “Mẹ, chuyện đã vậy rồi, mẹ tức giận nữa cũng không có tác dụng gì, bây giờ nên là lúc nghĩ cách giải quyết.”

“Mẹ ngược lại có một ý kiến, vấn đề lập tức có thể giải quyết, chỉ xem cô ta có đồng ý không?” Lục Trang Đài liếc nhìn Tô Lam.

“Ý kiến gì?” Tô Lam nhìn chằm chằm Lục Trang Đài hỏi.

Lúc này Lục Trang Đài cười khẩy nói: “Chỉ cần cô đăng một gợi ý lên báo, nói từ nay về sau cô đoạn tuyệt mọi quan hệ với nhà mẹ đẻ, từ đấy người cha kia của cô, còn mẹ cô nữa, không cho phép ai tới tìm cô là được.”

Nghe nói như vậy, Tô Lam không dám tin nhìn chằm chằm Lục Trang Đài, do dự hai giây đồng hồ mới kích động nói: “Mọi chuyện đều là Tô Mạnh Cương không biết xấu hổ, có liên quan gì tới mẹ tôi, bà muốn bắt tôi đoạn tuyệt quan hệ với mẹ tôi, mẹ tôi nuôi lớn tôi không dễ dàng, bà như vậy không phải bắt tôi bất nhân bất hiếu sao?”