Tô Lam say giấc liền một mạch cho đến sáng ngày hôm sau, hoàn toàn không hề quan tâm đến bây giờ đã là mấy giờ rồi, dù sao thì cũng là cuối tuần, cho nên trong tiềm thức tự nhủ, hôm nay cô sẽ ngủ cho đến khi nào tự tỉnh lại mới thôi, bởi vì ngày mai phải làm lễ cưới rồi, cô phải nghỉ ngơi cho thật đầy đủ.
“Dậy đi nào!”
Trong lúc cơn ngủ say, Tô Lam nghe thấy câu nói này.
Tô Lam buồn ngủ ậm ừ một câu rồi lại trở mình tiếp tục ngủ.
Ngay sau đó, cô chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc quanh người, vừa mới mở đôi mắt ngái ngủ ra thì thấy chiếc chăn trên người đã được vén lên từ lúc nào.
Tô Lam quay đầu nhìn lại thì thấy Quan Triều Viễn đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở bên cạnh giường.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt đen, quần tây đen, mặc dù chỉ là một bộ quần áo bình thường nhưng trông anh lại rất phong độ và đẹp trai.
Trên người Tô Lam chỉ có một chiếc váy ngủ mỏng manh, dụi dụi mắt nói: “Sao hôm nay anh lại ăn mặc giống như nhân viên bảo vệ vậy?”
Quan Triều Viễn vừa cài cúc áo vừa trả lời: “Xe của mẹ và Kim Kỳ đã đến Giang Châu lúc mười một giờ trưa rồi."
Nghe vậy, Tô Lam đột nhiên từ trên giường bật dậy. "Anh nói cái gì? Mẹ anh với Quan Kim Kỳ sắp tới rồi hả?" Tô Lam vẫn còn đang mờ mịt, cảm thấy đầu mình đau nhức dữ dội. Cũng phải thôi, mỗi lần Lục Trang Đài mà nhìn thấy cô, bà ấy đều sẽ bới lông tìm vết, chưa một lần nào lộ ra biểu cảm vui vẻ cả.
Quan Triều Viễn cười cười, vỗ nhẹ đầu của Tô Lam nói: “Ngày mai là bọn mình kết hôn rồi, lẽ nào bọn họ không nên tới vào hôm nay hay sao?”
“Vậy thì có cần phải rước hai người họ về đây không?” Tô Lam sững sờ hỏi.
Quan Triều Viễn trả lời: "Mẹ nói trong nhà quá chen chúc nên bà ấy ở khách sạn với Kim Kỳ và em rể rồi. Hôm nay ba xuất viện, bọn mình đến bệnh viện đón ba trước đã, sau đó mới đến khách sạn để tụ họp với họ, anh đã đặt bữa trưa ở khách sạn rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn trưa coi như là tiệc tẩy trần cho mẹ và Kim Kỳ.”
Nghe vậy, Tô Lam vội vàng xoay người rời khỏi giường: "Vậy thì em phải tắm rửa thật nhanh mới được."
"Trang điểm cho tươi tắn lên một chút, đây chính là lần đầu tiên em gặp em gái và anh rể của anh. Vả lại, hôm nay em đã sắp trở thành cô dâu rồi." Quan Triều Viễn cười nói.
“Em biết rồi!” Tô Lam đáp lại một câu rồi lập tức đóng cửa phòng tắm lại, cô định đi tắm trước rồi tính tiếp, dù sao trên người cô lúc này cũng đầy dấu vết ân ái đêm qua.
Hơn nửa tiếng trôi qua, khi Quan Triều Viễn liên tục nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, rốt cục Tô Lam cũng đi xuống lầu.
Tô Lam mang một đôi giày cao gót ba phân màu đen, cẩn thận bước từng bước xuống cầu thang, dù sao thì cô cũng không được cao lắm nên chỉ có thể dùng cách này để bù lại khuyết điểm về chiều cao, nói như thế nào đi nữa thì vóc dáng 1m8 của Quan Triều Viễn đúng thật là hơi cao.
Ngay khi Tô Lam đi xuống, ánh mắt của Quan Triều Viễn vẫn luôn nhìn cô thật chăm chú.
Hôm nay, Tô Lam mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đỏ rượu, một chiếc chân váy dài với họa tiết răng sói ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, chân mang một đôi giày cao gót ba phân, mọi thứ đều tôn lên dáng người tinh tế của cô một cách hoàn hảo.
Dưới cái nhìn của Quan Triều Viễn, Tô Lam mỉm cười đi xuống lầu, trên tay vắt chiếc áo khoác măng tô làm từ nhung màu đen.
Đi tới trước mặt anh, Tô Lam xoay người một vòng, mái tóc tung bay.
“Em ăn mặc thế này trông có được không?” Tô Lam dừng lại, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn đang nhìn mình chằm chằm từ nãy đến giờ.
Lúc này, Quan Triều Viễn đã thu lại ánh mắt rồi để lại một câu: “Đạt yêu cầu.”
Nói xong, anh nắm tay Tô Lam, vội vàng đi ra ngoài.
Tuy nhiên, Tô Lam lại không hài lòng mà ồn ào: "Vậy mà chỉ có đạt yêu cầu thôi hả? Vậy thì để em quay lại đổi một bộ khác."
“Được rồi, được rồi, đã sắp trễ hẹn đến nơi rồi, cứ tạm như vậy trước đi đã.” Quan Triều Viễn lập tức nắm chặt lấy cổ tay của cô lôi đi.
Tô Lam ngước mắt lên nhìn, bắt gặp đôi mắt đang chứa đầy niềm vui của anh liền biết rằng vừa rồi anh thực sự rất vừa lòng, cố ý nói rằng mình chỉ đạt yêu cầu là để trêu chọc cô mà thôi.
Vì vậy, sau đó Tô Lam cười ranh mãnh nói: “Dù sao thì em sẽ không bước chân ra ngoài cho đến khi đạt được 90 điểm.”
“Đã đạt 90 điểm rồi.” Quan Triều Viễn nhanh chóng nói.
“Thật sao?” Tô Lam liếc mắt nhìn anh.
“Thật mà.” Quan Triều Viễn gật đầu ngay lập tức.
“Lời nói của anh thật không đáng tin chút nào, em không thèm tin anh nữa đâu.” Tô Lam bĩu môi nói.
“Hôm nay trông em xinh đẹp đến mức khiến cho anh không thể nào rời mắt khỏi em dù chỉ một giây, như vậy đã được chưa?” Sau đó, Quan Triều Viễn nắm lấy tay cô rời khỏi biệt thự.
Nghe vậy, Tô Lam nói: “Vậy thì còn nghe được.” rồi mới chịu theo anh chui vào trong xe.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đến bệnh viện giúp Quan Danh Sơn làm thủ tục xuất viện trước, sau đó mới trực tiếp lái xe trở về khách sạn.
Lâm Minh đẩy Quan Danh Sơn ngồi trên xe lăn vào một phòng riêng cao cấp của khách sạn, Quan Triều Viễn nói với Quan Danh Sơn: "Ba, để Tô Lam ở lại đây chăm sóc cho ba một lát, con và Lâm Minh đi rước mẹ và đám người Kim Kỳ qua đây đã."
"Được rồi." Quan Danh Sơn gật đầu.
Sau đó, Quan Triều Viễn và Lâm Minh bước ra khỏi phòng riêng.
Các phòng riêng được trang trí bằng những món đồ vật bằng gỗ theo phong cách của thời nhà Minh, ở chính giữa chiếc bàn tròn lớn là những đóa hoa tươi rất xinh đẹp, mặc dù đang là ban ngày, nhưng ngọn đèn pha lê trên trần nhà vẫn chiếu rọi sáng rực trên chiếc đĩa xoay chính giữa chiếc bàn tròn.
Tô Lam bước tới rót một ly trà, sau đó bưng hai tay đến trước mặt Quan Danh Sơn: “Ba, ba uống chút trà đi.”
Nhìn xuống ly trà trong tay Tô Lam, Quan Danh Sơn cười nói: “Tô Lam này, mẹ của con có dặn là ba còn đang uống thuốc nên không uống được trà, hay là con rót cho ba một ly nước lọc có được không?”
Nghe thấy thế, Tô Lam rõ ràng sững sờ mất một lúc.
Mẹ sao? Dạo này mẹ của Quan Triều Viễn cũng đâu có đi thăm Quan Danh Sơn đâu nhỉ? Một giây sau, Tô Lam mới nhận ra rằng người mẹ mà Quan Danh Sơn đang nói đến chính là mẹ ruột của cô, Sở Thanh Diên.
“À, vâng ạ.” Sau đó, Tô Lam vội vàng gật đầu rồi xoay người về phía ly trà, rồi lại cầm phích đổ nước lọc vào trong ly.
Nhưng trong lòng Tô Lam cảm thấy có chút kỳ cục, rõ ràng là Quan Danh Sơn rất nghe lời của mẹ, nhưng chuyện này luôn khiến người ta cảm thấy rất bất an.
Mấy chục giây sau, Tô Lam lại đưa một ly nước lọc cho Quan Danh Sơn: "Ba, nước lọc đây ạ."
“Cảm ơn con.” Quan Danh Sơn cười cười cầm lấy ly nước, sau đó cúi đầu uống cạn hơn nửa ly.
Sau đó, Tô Lam cẩn thận cầm lấy cái ly đã gần cạn, xoay người đặt lên bàn.
Lúc này, giọng của Quan Danh Sơn đột nhiên truyền tới từ sau lưng: ”Tô Lam này, mẹ của con… hai ngày nay vẫn ổn chứ?”
Nghe vậy, Tô Lam đang quay lưng về phía Quan Danh Sơn nhíu mày, mẹ cô mới không đến bệnh viện được có hai ngày thôi mà ông ấy đã hỏi như vậy rồi, chứng tỏ rằng ông ấy cũng rất quan tâm đến mẹ mình, nhưng liệu sự quan tâm này phải chăng đã vượt qua mối quan hệ thông gia nên có giữa hai nhà bọn họ rồi hay không?
Một lát sau, Tô Lam lại nghĩ: Có lẽ chỉ là Quan Danh Sơn vì phép lịch sự mà hỏi đến một câu thôi, dù sao thì mẹ của cô cũng đã chăm sóc cho ông ấy nhiều ngày như vậy rồi, cô thà tin rằng là do bản thân mình đã suy nghĩ nhiều.
Sau đó, Tô Lam quay người lại nhìn Quan Danh Sơn cười nói: “Mẹ của con không sao cả ạ, cảm ơn ba đã quan tâm.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Quan Danh Sơn có chút ngại ngùng, do dự một hồi rồi nói: "Mấy ngày hôm nay may mà có mẹ của con chăm sóc, bà ấy quả là một người phụ nữ tốt bụng và chu đáo giống y như con vậy."