"Không sao, một cô gái không cẩn thận đổ rượu vang đỏ lên sườn xám của mẹ." Mặt Hồ Tinh không chút thay đổi nói với Hồ Mỹ Ngọc.
Nghe bà ta nói như vậy, Hồ Mỹ Ngọc ngẩng đầu lên, nghênh đón đôi mắt của Kiều Tâm. Hồ Mỹ Ngọc nhìn thấy Kiều Tâm, lập tức nhăn mày, cô ta không biết giả vờ như Hồ Tinh mẹ cô ta, cho nên cười lạnh nói: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là bạn thân của con ph non Tô Lam kia, vừa rồi tôi nhìn thấy con ph non Tô Lam kia đã biết có tình huống không ổn. Cô nói xem, có phải con đ* Tô Lam kia bảo cô đến cố ý làm hỏng sườn xám của mẹ tôi không?"
Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc không khống chế được cảm xúc của mình, mọi người xung quanh đều đang nhìn chăm chú vào cô ta, trong lòng Kiều Tâm cười xấu xa, sau đó cô ấy mới dùng giọng điệu tủi thân nói: "Cô Hồ, dù nói thế nào trước kia Tô Lam cũng là chị em kế với cô, ba cậu ấy cũng đã tự tay nuôi cô lớn, cô nói chuyện như vậy cũng hơi quá khó nghe rồi? Hơn nữa tôi và mẹ cô không có thù oán, tôi cũng không đến mức cố ý làm hỏng sườn xám của dì. Tôi chỉ không may bất cẩn, nếu dì để ý thì tôi sẽ lấy tiền bồi thường cho hai người là được rồi, chỉ là xin cô đừng mở miệng làm tổn thương người khác!”
Tất cả mọi người đều là người nho nhã lễ độ, nghe được miệng Hồ Mỹ Ngọc đầy lời xấu xa, tất cả đều xôn xao lắc đầu.
Lúc này, Diệp Vĩnh Thành đi theo cũng cảm thấy rất mất mặt, vốn dĩ anh ta dẫn cô ta ra ngoài cũng là cố mà làm, cho nên sắc mặt anh ta rất khó coi.
Hồ Tinh là một con cáo già, đương nhiên bà ta hiểu tình hình hiện tại cũng không phải lúc tranh hơn thua với Kiều Tâm, tuy bà ta biết Kiều Tâm là cố ý, nhưng hiện tại mọi người đều sẽ lựa chọn tin tưởng khuôn mặt vô tội của Kiều Tâm.
Cho nên, Hồ Tinh đã vội vàng hòa giải nói: "Đứa nhỏ này, đừng nói bậy, quý cô này sao lại cố ý được chứ? Không sao đâu, mọi người tiếp tục đi, mọi người tiếp tục đi.”
Sau đó, mọi người cảm giác hẳn là sẽ không có gì hay để xem, hơn nữa cũng khá là khinh thường mẹ con Hồ Tinh, cho nên đều giải tán, ba người một nhóm, hai người làm bạn đi nói chuyện phiếm.
Kiều Tâm đi tới trước mặt Hồ Mỹ Ngọc, ánh mắt khinh miệt nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Cô..." Dù gì Hồ Mỹ Ngọc vẫn là tuổi trẻ nóng tính, cô ta cất bước muốn đuổi theo Kiều Tâm để hơn thua.
Thế nhưng, Hồ Tinh nắm lấy tay cô ta. Thấp giọng răn dạy: "Còn sợ không đủ mất mặt à?”
"Mẹ, rõ ràng là cô ta cố ý, còn tưởng chúng ta dễ ức hϊếp à." Hồ Mỹ Ngọc đè cổ họng nói.
Ánh mắt Hồ Tinh hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Tâm một cái, sau đó mới chậm rãi nói: "Mẹ con mấy chục tuổi rồi, sao lại không biết cô ta cố ý, yên tâm, sau này mẹ sẽ làm cho cô ta không chịu nổi!”
"Hừ." Nghe Hồ Tinh nói như vậy, Hồ Mỹ Ngọc chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.
Diệp Vĩnh Thành đứng bên cạnh, anh ta nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó một mình bỏ đi.
Tô Lam ở bên ngoài toilet nam sốt ruột chờ đợi, đôi mắt không ngừng nhìn lối ra phòng tiệc, sợ Kiều Tâm không quấn lấy Hồ Tinh kia được, nếu bà ta cũng tới toilet, vậy cơ hội để cô nói chuyện với Diệp Thế Vĩ cũng không còn.
Một lúc sau, cuối cùng Diệp Thế Vĩ cũng đi từ trong toilet ra.
Tô Lam lập tức đi lên đón, tuy rằng mỉm cười, nhưng giọng điệu lại rất vội vàng nói: "Ông Diệp, tôi là Tô Lam của văn phòng Kế toán Khải Hàng, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông, xin ông cho tôi năm phút được không?”
Đánh giá Tô Lam một cái, Diệp Thế Vĩ có chút không vui, sắc mặt trầm xuống nói: "Cô Tô, tối nay tôi tới tham gia tiệc từ thiện, không muốn nói chuyện công việc, xin lỗi cô.”
Nói xong, Diệp Thế Vĩ cất bước muốn đi, dưới tình thế cấp bách, Tô Lam đã tiến lên cản đường của ông ta.
"Cô muốn làm gì?" Nhìn thấy Tô Lam bất lịch sự như thế, Diệp Thế Vĩ có chút tức giận. Tô Lam lập tức cúi đầu nói: "Xin lỗi, ông Diệp, tôi thật sự bị ép đến mức không biết phải làm sao mới phải tới tìm ông, làm lỡ thời gian của ông chỉ mấy phút, nhưng tôi muốn nói là có ảnh hưởng không nhỏ đối với công ty phần mềm Khải Hàng do một tay ông sáng lập, có lẽ ngàn dặm bờ đê, thật sự sẽ bị hủy hoại bởi tổ kiến."
Nghe vậy, Diệp Thế Vĩ mới nghiêm nghị đánh giá Tô Lam một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Cô gái, lời nói của cô thật sự là có chút giật gân đối với tôi, hơn nữa cô đang ép tôi nghe cô nói chuyện, mà tôi không phải là người bị bất kì ai ép buộc!”
"Ông Diệp, là tôi cầu xin ông nghe tôi nói." Tô Lam cúi đầu thành khẩn nói.
Diệp Thế Vĩ cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ông ta làm một động tác mời.
Thấy Diệp Thế Vĩ đồng ý cho mình vài phút, Tô Lam lập tức vui vẻ phấn chấn nói: "Cám ơn ông Diệp.”
Diệp Thế Vĩ đi ra cửa phụ trong hành lang, đi tới một sân thượng ngoài trời.
Gió mùa hè kéo nhẹ đến, tất cả ánh đèn rực rỡ của nửa thành phố đều có thể được ngắm nhìn ở đây.
Dưới ánh đèn mờ nhạt Diệp Thế Vĩ nhìn Tô Lam nói: "Nói đi, tôi chỉ có thể cho cô ba phút, vợ tôi đang chờ tôi.”
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày. Cô nghĩ thầm: Bây giờ Diệp Thế Vĩ này là nâng Hồ Tinh trong lòng bàn tay, lời mình nói ông ta có thể tin được sao?
Mặc kệ ông ta tin hay không, mình chỉ có ba phút, cho nên cô cũng phải còn nước còn tát.
Sau đó, Tô Lam nhìn Diệp Thế Vĩ nói: "Ông Diệp, phần mềm Khải Hàng có một bản thảo dự toán giao cho Khải Hàng chúng tôi làm.”
"Chuyện này tôi biết, là vợ tôi phụ trách." Diệp Thế Vĩ gật đầu nói.
Tô Lam gật đầu: "Đúng vậy, bản thảo dự toán này Khải Hàng chúng tôi thay đổi vài lần, đã làm không dưới mười lần, nhưng vẫn không được vợ ông thông qua."
Nghe vậy, Diệp Thế Vĩ nhíu mày: "Thực lực của Khải Hàng các người trong ngành tôi biết, làm mười lần đều không thông qua, không có đạo lý." "Bất kỳ kế toán nào của Khải Hàng chúng tôi cũng không thành vấn đề, vấn đề nằm ở việc vợ ông vẫn không hài lòng." Tô Lam đi vòng quanh một vòng trước, dù sao nói thẳng vợ ông muốn cuỗm tiền thông qua hạng mục, đoán rằng cho dù ai cũng sẽ không nghe tiếp.
Nghe vậy, Diệp Thế Vĩ sảng khoái cười ha ha: "Vợ tôi vừa mới làm nghề này không lâu, không có kinh nghiệm gì, hơn nữa có thể bà ấy cũng sợ làm không tốt, như vậy đi, khi về tôi sẽ nói cho vợ tôi biết, để bà ấy gần như thông qua bản thảo dự toán của mọi người làm, cô gái, đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không làm khó cô trước mặt cấp trên của cô.”
Cuối cùng Diệp Thế Vĩ còn biểu hiện rất hiền lành, giọng điệu nói chuyện với Tô Lam cũng bình dị gần gũi. Trong lòng Tô Lam suy nghĩ một chút, nếu hôm nay cô không gặp Hồ Tinh, không biết vợ mới của Diệp Thế Vĩ chính là Hồ Tinh, có lẽ cô sẽ dừng lại ở đó, dù sao nếu Diệp Thế Vĩ hỏi, có lẽ vợ mới của ông ta sẽ không để lộ ý đồ, sẽ không làm khó cô.
Nhưng Hồ Tinh này thật sự quá đáng ghét, trèo lên được ông già giàu có này, lập tức một phát đá văng Tô Mạnh Cương, Tô Mạnh Cương lại dây dưa với mẹ mình, giờ Hồ Tinh muốn kiếm chác thêm, không dễ dàng như vậy, cô không thể để cho bà ta thực hiện được.