Anh Trai Bệnh Kiều Thật Mê Người

Chương 5 (Hoàn)

Editor: Yuan1103

Em xem anh thành cái gì?! Công cụ tiết dục, hay là đồ vật không có cảm tình?! Kỹ nữ! Em chính là cái kỹ nữ! Em căn bản là không có cảm tình!!”

Hai mắt anh đỏ bừng, hung hăng nắm bả vai bạn, sức lực lớn kinh người.

“Anh yêu em, Tiểu Lạc". Anh trai lộ ra nụ cười so với khóc còn dữ tợn hơn.

“Cầu xin em, Tiểu Lạc” Anh trai nghẹn ngào. Chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ gối trước người bạn. Đôi tay ôm lấy vòng eo bạn. Vùi đầu ở sườn eo, thoạt nhìn cực kỳ bất lực.

“Không có biện pháp Tiểu Lạc.. Anh không rời khỏi em, anh sắp không khống chế được...”

“Đừng vứt bỏ anh”

Bên tai đều là âm thanh anh trai lải nhải. Quá phiền, anh trai phiền muốn chết.

Ghét nhất người lì lợm la liếʍ...

Rõ ràng đã nói rất rõ ràng..

Sao lại không rõ đâu..

Nghe không hiểu tiếng người sao?!

!!!!!!!!!!

" Anh cho rằng tôi không biết gì sao? Máy định vị, theo dõi, nghe trộm, anh còn muốn làm gì? Anh như vậy quá không bình thường, làm tôi sợ hãi lắm anh biết không?! Anh nói anh yêu tôi?”

“Như vậy cũng gọi là yêu, anh hạ tiện như vậy? Đồ đê tiện”

“Tiểu Lạc..”

“Anh trai, anh thật ghê tởm. Tôi ghét nhất chính là anh”

Bạn cảm giác được thân thể anh nháy mắt cứng đờ.

Bạn dùng ngôn ngữ ác độc nhất có thể nghĩ ra để làm nhục anh.

Bạn chán ghét cảm giác bị anh trai khống chế, nếu sự tình đã vượt tầm kiểm soát phải kịp thời ngăn chặn hậu quả.

Anh trai run rẩy lợi hại, bạn nhìn anh, tựa như búp bê vải cũ nát, anh mất đi sinh khí.

Anh trai không hề dây dưa với bạn, sự tình cứ như vậy dừng lại.

Nhưng anh trai trở nên rất kỳ quái, cụ thể kỳ quái ở đâu bạn cũng không nói lên được.

Bạn ẩn ẩn cảm thấy bất an, như này quá không bình thường.

“Uống ngon sao?” Anh trai nhìn bạn, cười rất dịu dàng.

A, chính khi anh trai cười, càng ôn nhu, càng cho bạn cảm giá không thoải mái.

Bạn có lệ vâng một tiếng, buông sữa bò trong tay xuống.

“Bên trong có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai nha”

Nghe nói vậy, bạn xác thật cảm thấy hương vị có điểm kỳ quái..

Bạn xôn xao đứng lên, không dám tin tưởng nhìn hắn. Dạ dày quặn lên một trận sông cuộn biển gầm.

“Phốc, phốc ha ha ha ha ha ha” Anh trai đột nhiên cười rộ lên, anh một tay ôm bụng cười thở hổn hển, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo. Không khí có một loại quỷ dị nói không nên lời.

“Tiểu Lạc, anh trai yêu em, yêu em muốn chết”

“Cùng anh trai, vĩnh viễn ở bên nhau đi”

Vợ chồng Kỳ gia vẫn luôn ra ngoài công tác, sau khi trở về ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là cả phòng hỗn độn, trong không khí lan tràn nồng đậm mùi máu tươi, còn ẩn ẩn mùi hôi hỗn tạp khác. Trong lòng lộp bộp một tiếng, cuối cùng bọn họ ở trên giường phòng ngủ thấy được thi thể con trai đã cứng đờ, bụng hắn cao cao, phảng phất giống như mang thai.

Mà khóe miệng hắn nở một nụ cười quỷ dị

Là một nụ cười thỏa mãn.