Giang Nhẫm Nam cứ như vậy một đường hôn xuống, cô vừa cẩn thận vừa tò mò đυ.ng chạm vào làn da lộ ra giữa cổ áo tơ tằm, nhẹ nhàng in môi lên chỗ lõm xuống ở xương quai xanh, hé miệng hôn một cái, phát ra một tiếng “chụt”, rất nhỏ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại giống như sấm sét khiến Giang Nhẫm Nam hoảng sợ.
Cô chống cằm lên ngực anh, cái đầu nho nhỏ phồng lên ở trong chăn chui ra, nương theo khe hở nhìn ra bên ngoài, xem thử có đánh thức anh cả hay không.
Nhưng anh vẫn ngủ rất sâu, mùi rượu trên người càng thêm dày đặc, cả người Giang Nhẫm Nam bị vây bên trong, hương vị của rượu vang đỏ Bordeaux được nhiệt độ cơ thể ấm áp hấp hơi làm người ngà say, nhưng cô không nỡ rời đi, cam tâm tình nguyện say mê trong hương rượu.
Trong màn đêm yên tĩnh này, anh cả trở thành người của riêng Giang Nhẫm Nam, là người mà cô yêu, ngoan ngoãn mặc cho cô hôn, mặc cho cô tới gần, mặc cho cô ôm ấp, nghĩ tới liền khiến lòng cô tràn đầy vui sướиɠ.
Nhìn gương mặt trầm tĩnh của anh cả, cô lại nhịn không được dùng hai khuỷu tay chống lên ngực anh, cơ thể duỗi về phía trước, từ trong chăn lộ ra cái đầu nhỏ xù xù, từng cái từng cái hôn môi anh, vừa giống đuôi mèo con quấn quanh chủ nhân, vừa giống chim hoàng yến mổ vào ngón tay.
Thật ngọt, vì sao lại thấy vui vẻ như vậy chứ, Giang Nhẫm Nam không muốn rời xa anh chút nào, cũng không thích chọc cho anh tức giận, cô chỉ thích cùng anh dựa sát vào nhau, ôm anh, hôn anh, làm nũng với anh, nhìn anh dung túng mình, nghe anh bảo mình ngoan ngoãn, sau đó cô chắc chắn sẽ lập tức ngoan ngoãn, bởi vì như vậy anh cả sẽ càng thích cô hơn.
Giang Nhẫm Nam không có chí hướng lớn lao đặc biệt gì, chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ như vậy mà thôi.
Cô hôn rất lâu, cuối cùng mới cảm thấy thỏa mãn hơn một chút, lại lần nữa trốn vào trong chăn, lăn lộn như vậy khiến làn váy xốc thẳng lên tận trên eo, Giang Nhẫm Nam cắn cắn môi, dứt khoát cởi váy nhỏ ra.
Quai váy bị kéo xuống, quét qua đầu nhũ non mềm, vướng lại bên vòng hông trắng trẻo, Giang Nhẫm Nam bám vào ngực anh cả, cứ như vậy cọ tới cọ lui, dùng thân thể anh cởi bỏ váy ngủ đã cuộn thành một nhúm, cô cố ý dán cơ thể trần trụi lên người đang nằm trong chăn, anh cả luôn bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh, giống như giữa bọn họ không hề có rung động, không có tình yêu, không có sự quấn quýt mây mưa giữa tình cảm nam nữ, anh càng như vậy, Giang Nhẫm Nam lại càng muốn dùng tay anh đẩy lui tầng phòng ngự cuối cùng của mình, càng muốn để anh từng chút từng chút mơn trớn thân thể cô.
Cái lưỡi hồng hào nóng bỏng nhẹ nhàng thăm dò vào giữa nút thắt thứ hai và thứ ba của áo ngủ, áp lên làn da ẩn bên trong, còn chưa đã ghiền, Giang Nhẫm Nam khẽ đưa răng cắn lên nút áo hình vỏ sò, dùng môi lưỡi cởi sạch áo ngủ của anh.
Cô như không biết mệt mà chơi đùa hăng say, còn phần thưởng chính là l*иg ngực đang dần dần trần trụi kia.
Từ khi dần trưởng thành, cô đã không còn nhìn thấy thân thể của anh cả, anh luôn cẩn thận phòng bị, cho dù ở nhà vào giữa hè cũng không hề buông lỏng, Giang Nhẫm Nam nghĩ, có lẽ anh cả cũng không phải là không biết tâm tư của cô, nếu không thì cần gì phải phòng thành như vậy.
Xem cô như một người phụ nữ là tốt rồi, là phụ nữ, sẽ làm được những chuyện mà một người phụ nữ có thể làm.
Giang Nhẫm Nam mỉm cười trong bóng đêm, nhấm nháp thân thể người đàn ông, đầu lưỡi nhỏ mềm mại theo hình dáng cơ ngực trượt xuống, mỗi một tấc nó lướt qua đều nảy nhẹ lên một cái, thấy vậy Giang Nhẫm Nam càng vội vàng tiếp sát về phía trái tim anh, nhẹ nhàng cắn lên nơi nhô ra trên ngực, cô không hề khống chế lực độ, răng nanh nhỏ cứ thế từng chút mạnh mẽ khảm vào da thịt.
Giang Khánh Chi nặng nề thở gấp một tiếng, xuyên thấu qua chăn truyền tới càng trở nên âm trầm hỗn loạn, Giang Nhẫm Nam đem vật nhô lên ngậm vào, nhẹ nhàng hút cắn, cô nói chuyện hăng hái mạnh dạng, nhưng lại quá non nớt, làm sao mà biết đùa bỡn người khác, chỉ có thể giống như chó con ôm hôn ngậm cắn.
Cứ như vậy liếʍ láp lung tung trong chốc lát, Giang Nhẫm Nam cảm nhận được vật to lớn chống lên ngực nhũ đang càng ngày càng cứng rắn, giống như muốn phá tan quần ngủ chui vào trong lỗ nhỏ trên núʍ ѵú cô, cô đỏ bừng mặt, tự cổ vũ cho bản thân rồi đưa tay sờ soạng vào trong chăn giúp anh cởi lưng quần, cơ thể cũng theo đó co rụt lại.
Cô vụng về kéo quần xuống, không hề chú ý đến lực đạo nặng nhẹ, dươиɠ ѵậŧ bị vải dệt đè ép xuống, kéo căng đến cực hạn sau đó đột ngột nảy lên, vừa vặn đánh vào trên mặt cô, qυყ đầυ mạnh mẽ vỗ lên gò má trắng nõn mềm mại, dịch thể lành lạnh trong suốt cũng theo đó dính lên, vẽ ra một sợi tơ bạc bí ẩn, một đầu dính vào gương mặt thuần khiết của thiếu nữ, một đầu nối với qυყ đầυ dữ tợn đang phấn chấn bừng bừng.
Giang Nhẫm Nam bị đau kêu lên một tiếng, cái đó không nhẹ một chút nào, cứ thế hung bạo đánh tới, lưu lại cảm giác nóng rát đau xót, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nước mắt sinh lý của cô chảy ra, không phân rõ được là đau đớn nhiều hơn hay xấu hổ nhiều hơn, đến khi phát hiện ra đầṳ ѵú của mình đang dây dưa với dươиɠ ѵậŧ, ánh nước trong mắt Giang Nhẫm Nam càng thêm sóng sánh.
Đây chính là một mặt mà anh cả đã cất giấu sao?
Cứng rắn như vậy, nóng bỏng như vậy, thô bạo và không lễ phép như vậy, anh cả sẽ không bao giờ đối xử với cô như thế, sẽ không dùng dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng dữ tợn làm bẩn khuôn mặt trắng mịn của cô, sẽ không để gậy thịt trần trụi nhô cao quấn đầy gân xanh bại lộ trước đôi mắt thuần khiết của cô, sẽ không chảy ra dịch thể ẩm dính làm bản thân và cô đều bị nhuộm đến ướt đẫm.
Ở trong bóng tối, một cổ hơi thở như thủy tiều nóng bỏng theo dịch thể lặng lẽ lên men trong ổ chăn, mùi hormone cũng không dễ chịu như Cologen thanh nhã*, nhưng khi hương vị ái muội của nó trực tiếp bổ nhào vào mặt, lại thành công dụ dỗ được một cổ tình triều hoàn toàn xa lạ tuôn trào bên trong cơ thể cô.
(*) Raw gốc là “雅淡的古龙”: mình tra baidu thì nó hiện ra một nhãn hiệu nước hoa nam.
Khuôn miệng sạch sẽ mở ra, ngậm lấy gậy thịt của người đàn ông, đem đầu thịt căng to nuốt vào, đôi môi nhỏ bọc lại qυყ đầυ nhô lên, phần thân ở bên trong phấn chấn cương cứng, khiến đôi môi mềm mại bao ở bên ngoài căng thành một vòng.
Như thế không đẹp chút nào, môi của thiếu nữ hẳn là nên ngậm chặt, hơi mím thành một độ cong tươi tắn, nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một phần răng nhỏ, như vậy mới đẹp, mới đáng yêu.
Chứ không phải giống bây giờ, nước bọt từ khóe môi không thể khép lại dính lên gậy thịt rồi trượt xuống, miệng nhỏ gần như không ngậm hết được, căng ra thật chặt, bị lôi kéo buộc phải đón ý hùa theo hình dạng dươиɠ ѵậŧ.
Cô không yêu thích cái đẹp, không thích làm một thiếu nữ thuần khiết, cô cứ như vậy cam tâm tình nguyện liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của Giang Khánh Chi, đầu lưỡi liếʍ dọc khe đầu dữ tợn, lưỡi thịt mềm mại cuốn lấy góc bên trái, đẩy sâu vào, cọ xát phần thịt mẫn cảm nhất được bảo hộ nép kín ở mép trong.
Đầu lưỡi cô cuộn lên, nước bọt liền chảy ra càng nhiều, phủ đầy dươиɠ ѵậŧ, làm nó trở nên ướt nóng và phấn chấn bừng bừng hơn, một ít dịch nhầy từ trong mã mắt chảy ra, hòa vào nước bọt trong veo.
Giang Nhẫm Nam cảm nhận được, khẽ mυ'ŧ một ngụm, tạm thời nhả dươиɠ ѵậŧ ra, đầu lưỡi cô đảo quanh khoang miệng một vòng, mặn, dịch nhầy do anh cả tiết ra hơi mặn, đây chính là hương vị của dươиɠ ѵậŧ đàn ông sao?
Cô rất hồn nhiên suy nghĩ về vấn đề này, không cảm thấy xấu hổ, cũng không lung túng, chỉ có sự tò mò đơn thuần.
Giang Nhẫm Nam lại cúi người, mở miệng nhẹ nhàng ngậm một ngụm, hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang không ngừng chảy ra, thật là mặn, lan đầy trong miệng cô. Thì ra anh cả cũng không phải là vô kiên bất tồi*, chỉ cần bé ngậm cắn dươиɠ ѵậŧ của anh, anh cũng sẽ chật vật liên tục tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ẩm ướt, khi cô rời đi thì sẽ dùng lực ở eo đuổi về phía cô, gấp gáp chạm vào môi cô.
(*) Vô kiên bất tồi: bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, không gì phá nổi.
“Anh cả có thoải mái không? Có bị bé làm cho thoải mái không?” Cô ở trong chăn dịu dàng hỏi, cánh môi như có như không chạm vào qυყ đầυ, cũng không biết là muốn hỏi anh hay là đang tự hỏi.
Đột nhiên một bàn tay dùng sức đè lại cái ót của cô, dươиɠ ѵậŧ tiến thẳng vào trong miệng cô, ẩn chứa sức mạnh dữ dội, đầu bị giữ lại dưới chăn, đè xuống không chút lưu tình, khiến Giang Nhẫm Nam không còn lựa chọn buộc phải tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ dã man đó, vυ' nhỏ mềm mại áp vào trên đùi Giang Khánh Chi, xương chày cẳng chân cứ thế chen sâu vào tiểu huyệt non mềm giữa hai chân Giang Nhẫm Nam.
Giang Nhẫm Nam bị dọa chảy cả nước mắt, trong bóng đêm, cô bị ép phải ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông một cách thô lỗ, không thể nhìn thấy mặt, cũng không có một chút dịu dàng nào, thay vào đó là cảm giác sợ hãi khi bị người cưỡng bức, cô kêu rên ra tiếng, hoảng loạn giãy giụa, nhưng cũng chỉ khiến đầu lưỡi và khoang miệng ướt nóng càng mạnh mẽ dồn sát vào dươиɠ ѵậŧ hơn thôi.
Khớp hàm hoảng loạn va vào mạch máu giãn nở trên dươиɠ ѵậŧ, cảm giác đau đớn ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ động tác của Giang Khánh Chi thêm thô bạo, hung hăng ấn cô xuống giống như đang trả thù, dươиɠ ѵậŧ thô cứng cắm thật sâu vào giữa khoang miệng yếu ớt của cô, qυყ đầυ gần như là chọc đến tận cuống lưỡi, Giang Nhẫm Nam càng chạm cắn loạn xạ, nó càng cứng rắn thọc vào sâu hơn, không chút lưu tình.
Miệng lưỡi uớt nóng mềm dẻo liếʍ láp lung tung, xoắn mυ'ŧ gậy thịt, không hề có quy luật mà dao động từng cơn, mặt lưỡi bị kẹt ở nơi đó, chỉ có thể đáng thương quấn lấy thân thịt, bị ép tới ép lui, không có tí kết cấu nào.
Giang Nhẫm Nam chống tay lên bụng và đùi anh, muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng sức lực của bàn tay kia quá lớn, cô còn chưa kịp nhả dươиɠ ѵậŧ ra đã bị ấn ngã xuống lại, dươиɠ ѵậŧ theo đó cắm vào thật sâu, bầu ngực trắng trẻo mềm mại đập xuống phần cơ bắp bởi vì dùng sức mà nhô lên ở đùi, hai viên tròn nhỏ cọ qua cọ lại, nhẹ nhàng lắc lư.
Tiểu huyệt cũng chậm rãi ma sát lên cẳng chân cứng rắn, xương cốt nơi đó cứng như vậy, làm cộm khe huyệt của cô, cô đã sớm ướŧ áŧ trơn trượt, lúc này lại rỉ ra nhiều hơn, đem cẳng chân thon dài nhuốm đầy dâʍ ŧᏂủy̠ sóng sánh. Nơi đó cứng như vậy, làm sao có thể cọ xát tiến vào huyệt thịt non nớt bên trong hoa môi được đây, nhưng nó vẫn cố tình sấn tới, còn từng cái từng cái cọ xoa, nghiền ép, càng giãy giụa sẽ càng giày vò mạnh bạo hơn, càng mạnh bạo hơn thì sẽ càng ướt đẫm.
Giang Nhẫm Nam nức nở thở dốc, chảy nước mắt, đáng tiếc bóng tối và hơi cồn đã xóa tan lý trí con người, cô thành công rồi, người hiện tại đang làm nhục cô không phải là anh cả vẫn luôn nâng niu yêu chìu cô, mà là dã thú bị du͙© vọиɠ thao túng chỉ biết trừu động hạ thân.
—