(*) Tên chương này do editor tự đặt.
Bắt đầu từ hôm ấy, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, lâm vào chiến tranh lạnh, nói là chiến tranh lạnh nhưng vẫn ứng đối* như bình thường, mỗi khi Giang Nhẫm Nam nhìn thấy Giang Khánh Chi vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi anh cả, ăn cơm cũng không thiếu bữa nào, Giang Khánh Chi vẫn như thường lệ đi sớm về trễ, vẫn mang về dâu tây mà cô thích nhất, vẫn tìm cô hỏi thăm việc học tập và sinh hoạt giống trước đây.
(*) Ứng đối: ứng xử và đối đãi.
Nhưng khoảng cách lại có thể thấy rõ mồn một, cổ tay áo của Giang Khánh Chi không còn ai nắm lại làm nũng, Giang Nhẫm Nam cũng không còn đến con ngõ nhỏ kia chờ anh nữa.
Sáng sớm ngày ấy, thư ký tới đón Giang Khánh Chi đi họp, thuận tiện mang đến bức thư do Giang Minh Chi gửi về, đại thiếu gia Minh Chi không hề quan tâm đến vấn đề phí gửi điện báo vượt biển tốn kém bao nhiêu, hào phóng gửi về một bức mà chỉ cần mấy chữ là có thể khái quát hết nội dung: Muốn đi Thụy Sĩ cùng bạn học nữ, không về.
Giang Khánh Chi xem xong, lông mày không hề động, chỉ đưa bức thư cho thư ký, phân phó nói: “Đi trả lời nó, không nghe lời lập tức đánh gãy chân”, cuối cùng lại bỏ thêm một câu: “Cắt sinh hoạt phí”.
Thư ký nghẹn cười, anh ta theo Giang Khánh Chi nhiều năm, đã sớm quen với việc trong nhà này có một đôi dở hơi.
Đương nhiên, người gây hoạ đều là nhị thiếu gia, tiểu thư nhỏ luôn được cưng chiều nhất, cho dù ngẫu nhiên bày chút trò khôn vặt thì trước nay Giang tiên sinh cũng chưa từng nghiêm túc phạt cô, không giống nhị thiếu gia, thật sự là bị Giang tiên sinh đánh lớn, câu đánh gãy chân này quả thật không phải chỉ hù dọa thôi đâu.
Chờ bí thư đi rồi, hai người lại bắt đầu dùng cơm, vẻ mặt Giang Nhẫm Nam tò mò hỏi: “Anh hai nói cái gì, khi nào anh ấy trở về ạ?”
“Không có gì, nó sẽ đúng hạn trở về.” Giang Khánh Chi không nói nhiều lời.
“Em rất nhớ anh hai, lúc anh ấy ở đây thường xuyên dẫn em ra ngoài chơi, không có lần nào trùng địa điểm.” Giang Minh Chi tuy rằng phong lưu, nhưng cái này cũng có chỗ tốt, anh có kiến thức rộng, bạn bè nhiều, tính tình lại tốt, chưa bao giờ chê Giang Nhẫm Nam phiền toái, luôn muốn đưa cô đi ra ngoài mở rộng tầm mắt.
Lần đầu tiên cô tham gia vũ hội là được anh hai lặng lẽ đưa đi vào năm mười ba tuổi, còn lừa gạt cô lần đầu tiên uống rượu, anh cả chưa bao giờ cho phép cô dính một giọt rượu, vậy nên người trong nhà không ai biết tửu lượng cô thế nào, anh hai chỉ dám để cô thử một chút rượu anh đào ngọt, nhưng chỉ uống một ly như vậy mà cô đã say, xiêu vẹo dựa vào người anh hai cười ngây ngô.
Anh hai bị dọa sợ, định chờ nửa đêm mới trộm đưa cô về, khó khăn vào được cửa nhà thì cô lại ôm chặt chân bàn gỗ lớn ở hành lang cười ngây ngô, còn cất giọng ca hát, làm anh hai gấp đến xoay vòng, cuối cùng vẫn bị Giang Khánh Chi phát hiện, ngày hôm sau cô không phải chịu thiệt thòi gì, nhưng anh hai bị đánh một trận.
Cô nhớ tới chuyện này quả thật cảm thấy có hơi xúc động, sự vui vẻ và nhớ nhung ẩn trong giọng nói cũng đều là thật.
Nụ cười của Giang Nhẫm Nam chiếu lên tròng kính, rồi chậm rãi chìm vào đáy mắt anh, Giang Khánh Chi ăn mấy ngụm đã xong bát cháo, dứt khoát đứng dậy đi làm, lúc đi ngang qua, Giang Nhẫm Nam ngoan ngoãn nói tạm biệt với anh: “Anh cả, tạm biệt.”
Giang Khánh Chi cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô cười rất ngây ngô liền gật đầu rồi bước nhanh đi mất.
Một đoạn thời gian sau đó, trụ sở bước vào kỳ tổng kết hàng năm, cuộc họp mỗi ngày Giang Khánh Chi phải tham gia nhiều đến chất thành giỏ, thêm việc mỗi người ai cũng phải nêu ý kiến, mấy ngày liên tiếp vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, lúc này nhìn anh có hơi mệt mỏi, khó tránh khỏi tính tình cũng trở nên kém đi.
Ngay lúc thư ký đến báo cáo, thư trả lời của nhị thiếu gia lại tới nữa, lần này vẫn thao thao bất tuyệt như cũ nhưng ý chính chỉ cần một câu là có thể khái quát hết: Chân có thể chờ trở về rồi cho anh đánh gãy, nhưng sinh hoạt phí thì không thể cắt, để bạn học nữ bỏ tiền quá không có thân sĩ phong độ rồi!
Lần này anh trực tiếp kêu thư ký gửi đi ba chữ: Lăn về đây.
Giang Nhẫm Nam cười nhìn anh cả và anh hai ngầm đấu đá nhau, thỉnh thoảng còn trêu chọc vài câu, giọng điệu thân cận bộc lộ trong lời nói, ngày đó, cô còn nâng cằm nghiêng đầu thủ thỉ: “Bây giờ bạn học trong lớp đều đang thảo luận về trường đua ngựa mới mở ở vùng ngoại thành, nghe nói ở đó còn mở hội ca hát.”
“Em muốn đi?” Giang Khánh Chi hỏi một câu.
“Có chút, như vậy thì lúc trở về em có thể kể lại với các bạn, các cậu ấy chưa từng được đi đâu, đều là nghe người ta kể lại.” Giang Nhẫm Nam thở dài, bộ dáng vô cùng tiếc nuối: “Nếu anh hai có thể trở về sớm một chút đưa em đi chơi thì tốt rồi, anh ấy nhất định sẽ biết xem ngựa, còn có thể đặt cược.”
“Không được học bài bạc.” Giang Khánh Chi chỉ bỏ lại một câu như vậy đã tiếp tục đi làm.
Trong khoảng thời gian này Giang Khánh Chi càng ngày càng vội, thời gian nói chuyện cũng vì thế mà càng ngày càng ít, nhưng Giang Nhẫm Nam vẫn cố gắng tận dụng mọi cơ hội, tóm được thời cơ là có thể phát sinh thêm vài lần đối thoại như thế.
Cấp dưới của Giang Khánh Chi vốn dĩ đã nặng nề công việc lúc này lại càng vất vả hơn vài phần.
Qua mấy ngày, cuối cùng đã giải quyết gần xong công việc của kỳ họp thường niên, đúng lúc Đại sứ quán Anh quốc có tổ chức tiệc tối, người đến cực kỳ đông, ngay cả quan trên cũng tham dự, Giang Khánh Chi hiển nhiên phải đại diện ra mặt. Trong quá trình đàm phán ngoại tệ và tranh thủ tự chủ đẩy mạnh thuế quan, Giang Khánh Chi luôn rất dốc sức, màn đêm buông xuống, khách chủ hết mình, anh trở thành đối tượng chính để kính rượu, mặc dù không ai có ý định chuốc say anh nhưng mỗi người đều kính một ly, đợi khi uống xong thì Giang Khánh Chi đã nhiễm chút men say.
Hai thư ký đi cùng một người chắn rượu một người lái xe, khi về đến nhà, dù bước chân của Giang Khánh Chi có hơi chậm chạp vẫn không muốn bất cứ ai dìu đỡ. Thím Trương giúp anh đổi giày cầm âu phục, còn chuẩn bị canh giải rượu nhưng Giang Khánh Chi không chịu uống, một mình ngồi trên sô pha trong chốc lát mới đi lên.
Động tĩnh của anh không tính là quá nhỏ, nhưng đêm nay Giang Nhẫm Nam ngủ sớm nên không chạy ra nhìn, Giang Khánh Chi không muốn đánh thức cô bèn kêu dì Trương trở về nghỉ ngơi sớm một chút, bản thân cũng nhẹ nhàng không tiếng động lên lầu.
Giang Khánh Chi lúc say không để ý quá nhiều, chậm rãi tắm rửa, nước ấm xối vào người càng tăng thêm cảm giác ngà say, anh cọ lau qua loa rồi lập tức nằm ngã vào trên giường đi ngủ.
Đêm khuya ở Giang công quán, tất cả mọi người đều đã ngủ, vô cùng im ắng, gió đêm không gợi dậy nổi một chút gợn sóng, màn đêm u tối dày đặc chìm trong mọi ngóc ngách.
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa lặng lẽ mở ra khe hở nhỏ, một cẳng chân trần trụi từ giữa kẹt cửa bước đi vào, cô không mang giày, đi trên sàn nhà bằng gỗ lặng yên không tiếng động, chỉ có vạt váy tơ tằm mềm mại lay động ngang đầu gối, cuộn thành làn sóng nhỏ.
Đôi chân ngọc ngà chậm rãi đi về phía giường ngủ, ngừng lại thật lâu rồi leo lên mép giường, ngay sau đó, giữa không gian yên tĩnh phát ra một tiếng động khẽ không thể nghe thấy, nệm mềm hơi lúm xuống một chút.
Không người biết được.