Khoảng cách giữa hai người không quá lớn, lúc xa lúc gần, nhịp tim của Giang Nhẫm Nam cũng theo đó lúc chậm lúc nhanh, tất cả đều bị giữ lại trong khoảng không gian nhỏ này.
Dáng người anh cả quá cao, tuy cô không tính là lùn nhưng cũng chỉ đứng tới tai anh. Đều tại anh không cho cô đi thay quần áo, cô chỉ có thể mang dép lê, chẳng ra dáng gì cả.
Một bên oán trách, một bên lặng lẽ dựa vào sự chênh lệch độ cao đánh giá cằm anh, giống như tượng đá cẩm thạch, đường cong lãnh lệ* sạch sẽ, tràn ngập khí chất của một người đàn ông thành thục.
(*) Lãnh lệ: lạnh lùng và nghiêm nghị.
Mỗi ngày trước khi ra cửa anh đều sẽ cạo râu, cô đã từng nhìn lén qua một lần.
Anh mặc áo sơmi, cổ tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra xương cánh tay thon dài cùng với đường cong cơ bắp lưu sướиɠ, nút áo để mở ba cúc, đầu hơi ngẩng sang một bên, mơ hồ có thể thấy được mạch máu ẩn dưới sườn cổ, bọt kem màu trắng phủ kín làn da, dao cạo sắc bén cứ như vậy quét qua, mang theo sự tùy ý, lại khiến cô kinh hồn táng đảm.
Đêm đó, cô ở trong mộng khóa ngồi trên người anh cả, làm càn vặn vẹo, anh nắm lấy mông cô, còn để cô cầm con dao cạo trí mạng kia, lướt qua cần cổ yếu ớt của anh, cứ như vậy làm cô cao trào.
Giang Nhẫm Nam nghĩ đến giấc mộng đêm đó, ánh mắt bỗng trở nên mê loạn, cô cầm lòng không đậu nhẹ nhàng tới gần, gần hơn một chút nữa, chóp mũi thanh tú suýt nữa là chạm vào cằm anh, đầṳ ѵú cũng vừa vặn dán lên vòm ngực cứng rắn kia.
Anh lại lui trở về, cúi đầu nhìn về phía cô, khiến Giang Nhẫm Nam như tỉnh lại từ trong mộng, hoảng loạn gục đầu.
“Vì sao lại không nhảy?” Anh kiên nhẫn hỏi, tựa hồ không hề hay biết rằng cô gái nhỏ trong ngực là bị hơi thở của mình mê hoặc nên mới quên cử động.
Cô khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của chính mình, ấy vậy mà không biết phải lấy cớ gì, chỉ có thể nói: “Tại sao anh không cho em đi thay quần áo, hiện tại đang mang dép lê, anh lại cao như vậy, em biết nhảy thế nào được.”
Cứ như tất cả đều là lỗi của người khác, bất chấp lý lẽ như vậy, nhưng giọng nói vẫn mềm mại dịu dàng, vô cùng lưu luyến, làm cho người ta dù có nhẫn tâm cũng không nỡ oán trách.
Cô vừa định coi đây là cái cớ để chuồn lên lầu thay một bộ quần áo chiến đấu, nhưng đột nhiên cơ thể lại rời khỏi mặt đất, dép lê lông nhung tuột xuống mũi chân lơ lững giữa không trung, ngón chân tựa như hạt sen có chút hoảng sợ mà run rẩy, sau đó dừng lại trên đôi giày da màu đen.
Bàn chân trắng nõn của cô gái chỉ hơi lớn một chút, đạp lên giày da bóng lưỡng của người đàn ông, gót ngọc trắng hồng có chút bất an động nhẹ, bàn tay đặt trên thắt lưng cô rất mạnh mẽ, Giang Nhẫm Nam ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt có vài phần mê man.
“Như vậy liền đủ cao.” Anh giải thích một câu.
Giang Khánh Chi thả nhẹ bước chân, chậm rãi di chuyển, mang theo cô gái nhỏ đang đạp lên chân anh khiêu vũ một điệu.
Cảm giác bất an của Giang Nhẫm Nam bỗng lên men thành sự ngọt ngào, cô rốt cuộc cũng có đủ lý do, an tâm dựa vào trong ngực anh.
Nếu không làm như thế thì sao mà đứng vững được, chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay của anh, bắt lấy bờ vai anh, đầu dựa sát vào cổ nhau, chỉ có thể như vậy, không có lựa chọn nào khác.
Mỗi một bước di chuyển, bầu ngực phập phồng của cô cách một tầng áo ngắn màu xanh chặt chẽ cọ xát lên phần cơ bắp cứng rắn bên dưới lớp áo sơ mi trắng của anh.
Cô vẫn đang phát dục, ngực nhũ vô cùng mẫn cảm, chỉ bị cọ nhẹ như vậy đã lập tức có chút trướng đau, nhưng trong cái đau đó lại có chút e lệ và vui mừng không thể nói rõ được.
Cô lén lút ưỡn lưng, đem bầu ngực kề sát về phía anh hơn, cẩn thận di chuyển bầu ngực đầy đặn, nghiền áp da thịt anh, vòng eo vô thức vặn vẹo trong tay anh, bờ mông căng mịn kia cũng theo đó nhẹ nhàng lay động, nở rộ dưới lòng bàn tay anh.
Toàn bộ thế giới của Giang Nhẫm Nam đều được bao phủ bởi một tầng màu hồng.
Cô không hề phát hiện bản thân bất tri bất giác đã hoàn toàn tựa vào cánh tay anh, đầu áp ở bên gáy Giang Khánh Chi, đôi mắt híp lại, mềm mại quyến rũ, cổ áo nhỏ màu xanh dù dựng cao cũng không che được vành tai đang dần ửng hồng, hơi thở nơi xoang mũi càng ngày càng nóng, càng ngày càng triền miên, quấn quýt bên cần cổ người đàn ông.
Đây đâu phải là đang khiêu vũ, đây rõ ràng là nữ nhân đang yêu kiều cầu hoan, chờ người đàn ông phía trên cắn nhẹ sau cổ cô, nắm lấy bộ phận mềm yếu, dùng dươиɠ ѵậŧ xỏ xuyên qua thân thể nhỏ bé của cô, làm cô cao trào đến chết.
Ánh mắt Giang Khánh Chi khuất sau tròng kính, ẩn chứa những tình cảm không thể thấy rõ, hết thảy suy nghĩ cũng đều không rõ ràng, anh cứ tùy ý để Giang Nhẫm Nam nũng nịu trên người mình như vậy, dùng thân thể hồn nhiên non nớt của thiếu nữ lấy lòng anh.
Giang Nhẫm Nam là cô gái nhỏ ngây ngô, nhưng anh không phải, anh hiểu được đây là biểu hiện động tình của phụ nữ, là sự trống rỗng đang chờ đợi anh đến an ủi, là không tiếng động gọi mời, là hồn nhiên dụ hoặc.
Nhưng anh không thể, anh không có biện pháp nào để kiên định đẩy cô ra, nhưng anh cũng không ti tiện đến mức vươn tay.
Vì thế anh chỉ có thể để Giang Nhẫm Nam nép trong lòng ngực mình, sợ hãi dùng bầu ngực mềm mại cọ vào anh, sợi tóc mượt mà gãi nhẹ sau tai, hơi thở mỏng manh mang theo tiếng hừ nhẹ phả vào trên xương quai xanh của anh.
Giống như một con mèo chui vào trong lòng ngực anh làm nũng, nhưng anh lại không thể giúp nó gãi cằm, chỉ có thể tùy ý để mèo con dùng móng vuốt kiều nộn dẫm lên anh, dùng cái đuôi lông xù quét tới quét lui, quấy nhiễu tâm trí anh.
Không người nói chuyện, chỉ còn máy quay đĩa vẫn đang cố chấp phát nhạc.
Đêm đó tập vũ đạo cũng không có ích gì, nhưng vốn dĩ Giang Nhẫm Nam cũng không phải thật sự muốn học khiêu vũ, cô cùng lắm chỉ là đang tìm lý do để được ôm anh nhiều thêm, được gần anh hơn một chút.
Thứ sáu rất nhanh đã đến, Giang Nhẫm Nam sợ bị cáo trạng nên không dám trốn học, vì thế mỗi một giây đồng hồ trong tiết học cuối cùng cô đều tự mình vượt qua.
Chuông vừa vang, Giang Nhẫm Nam cố gắng kiềm chế chờ cho Miss Tào ra khỏi phòng học thì lập tức đem đồ đạc trên bàn nhét hết vào cặp sách, không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhanh nhẹn chạy ra bên ngoài.
Cô cộp cộp cộp xuống lầu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nhưng cô chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà.
Tết tóc bánh quai chèo của Giang Nhẩm Nam lắc tới lắc lui ở phía sau, trong lòng phảng phất giống như một con diều, cơn gió vù vù lướt qua bên người, thổi đến mức cô cũng sắp bay lên, hôm nay cô sẽ cùng anh cả đi dự vũ hội, cô là bạn nữ của anh cả.
Giang Nhẫm Nam một bên chạy một bên nhịn không được đem cặp sách lắc qua lắc lại, một chút phong phạm của tiểu thư khuê các cũng không có, cực kỳ vui sướиɠ.
“Tích tích”.
Tiếng còi ô tô đột nhiên truyền đến, Giang Nhẫm Nam theo bản năng đứng lại nhìn về phía chiếc Plymouth màu đen, sau đó lập tức nở một nụ cười cực kỳ xán lạn, cả hàm răng đều lộ ra ngoài rồi vội vàng thu liễm lại, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe vén váy ngồi xuống, bộ dáng mười phần thục nữ.
Đáng tiếc mới vừa ngồi vào thì tính cách đã lộ rõ, cô nhịn không được nhẹ nhàng di chuyển cơ thể ngồi lại gần bên cạnh Giang Khánh Chi.
Hôm nay váy của cô có hơi ngắn, gần như chỉ tới đầu gối, sau khi ngồi xuống liền lộ ra đầu gối hồng nhạt, nho nhỏ, ngập ngừng nhích đến, nhẹ nhàng chạm vào trên lớp quần tây đen sẫm, đầu gối nhỏ nhắn được li quần thẳng thớm làm tôn thêm vài phần mềm yếu đáng yêu.
“Anh cả, anh đến đón em sao?” Cô nghiêng đầu nhìn trộm Giang Khánh Chi, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải.” Ngón tay Giang Khánh Chi đặt ở trên gối, gõ từng nhịp.
Giang Nhẫm Nam có chút không phục, xoay người trở về, dùng giọng nói so với muỗi còn nhỏ hơn đáp lại: “Rõ ràng là phải.”