Vùng Cấm

Chương 6

Giang Nhẫm Nam bị cảm lạnh.

Ngày hôm qua lại còn tìm đường chết, trời mưa mà chạy đến ngõ nhỏ để giả vờ tình cờ gặp gỡ, nửa đêm không ngủ còn giở trò, buổi sáng hôm nay tỉnh dậy một bên càng của mắt kính vẫn còn mở ra cắm ở bên trong tiểu huyệt.

Dù sao Giang Nhẫm Nam cũng chưa trải việc đời, đêm qua lửa tình đốt tim nên không phát giác ra có gì kì quái, giờ đây phóng túng qua đi liền cảm thấy đặc biệt thẹn thùng.

Cô có tật giật mình nhìn về phía cửa, sau khi xác định không có động tĩnh gì mới trốn vào trong chăn, giữa không gian mờ ảo cắn chặt môi, đem mắt kính nhiễm bọt nước tối qua rút ra ngoài.

Mắt kính bị da thịt cô hong đến ấm nóng ẩm ướt, kéo ra không hề gặp trở ngại, chỉ là lúc khúc móc vô tình cọ qua huyệt thịt có hơi đau xót, khiến cho Giang Nhẫm Nam nhịn không được ở trong ổ chăn phát ra tiếng rêи ɾỉ mỏng manh.

Thanh âm kia mang theo giọng mũi nồng đậm, vô cùng kiều nhuyễn (mềm mại, dịu dàng), Giang Nhẫm Nam cảm giác được hạ thân của mình lại phun ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ, dính vào váy ngủ bông màu trắng.

Cô buồn bực đến phát hoảng, nhanh chóng chui ra khỏi chăn há miệng thở hổn hển, lúc này mới phát hiện bản thân hít thở không thuận, giọng mũi rất nặng, cô ngơ ngác thử mở miệng, nhẹ nhàng gọi.

“Anh cả”.

Quả nhiên giọng nói cũng hơi khàn.

Chuyện này tốt rồi, anh cả chắc chắn sẽ bắt cô uống thuốc.

Cô thay quần áo, khoác thêm áo bành tô rồi xuống lầu, đứng ở chỗ cầu thang ngập ngừng ló đầu nhìn xuống, mẹ Trương bưng bánh bao và cháo đi ngang qua bị cô chặn lại giữa đường, cầm lấy bánh bao liền muốn chạy trốn, còn dặn dò nói: “Mẹ Trương đừng nói với anh cả, cứ nói là mới sáng sớm con đã vội vã đến trường học rồi nhé.”

“Tiểu thư nhỏ, không phải mẹ Trương không giúp con, là do trước đó đại thiếu gia đã hỏi qua, biết được con vẫn chưa ra ngoài nên đang ở nhà ăn chờ con đó.”

Giang Nhẫm Nam vừa nghe xong da đầu liền tê dại, muốn chuồn đi nhưng biết rằng buổi tối cũng sẽ không tránh khỏi, không bằng hiện tại cố gắng cầu xin để được khoan dung, vì thế nhanh nhẹn kéo kín cổ áo khoác lại, đi vào nhà ăn.

Giang Khánh Chi ngồi ở đầu bàn ăn rộng lớn làm bằng gỗ tếch, đang xử lý văn kiện đêm qua đã mang về nhà, thoạt nhìn vô cùng chuyên chú, Giang Nhẫm Nam hơi hơi thả lỏng, anh bận như vậy chắc là sẽ không lãng phí tâm tư để chú ý đến cô đâu.

Cô mơ hồ kêu một tiếng anh cả, thấy anh đến ánh mắt cũng không thèm nâng lên một chút, tuy rằng việc này rất hợp ý cô, nhưng vẫn nhịn không được trề môi rồi mới ngồi vào ghế, giống như nhị sư huynh đầu thai bưng chén lên khò khè khò khè húp cháo, muốn ăn xong thật nhanh rồi chạy lấy người.

Thế nhưng yết hầu vốn dĩ đã không thoải mái lại còn ăn quá vội vàng, kết quả là bị bỏng, Giang Nhẫm Nam nhịn không được liền đau đớn kêu lên.

“A!”

Giang Khánh Chi từ văn kiện ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, thấy mặt cô nhăn lại như ăn phải mơ chua, cũng không giống đang giả vờ làm quá lên, vì thế anh lập tức đứng dậy đi đến gần, thấy cô che miệng, đôi mắt nhắm chặt giống như chú mèo nhỏ khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, bàn tay to lớn chế trụ hai bên cổ tay, đem bàn tay đang che miệng của cô kéo xuống, một tay khác chế trụ cằm cô nhẹ nhàng nâng lên, lực đạo vừa vặn đủ để khiến cô không thể tránh thoát.

Giang Nhẫm Nam chỉ cảm thấy vết chai mỏng ở ngón tay của anh đang cọ lên vùng thịt non mềm trên cằm cô, ngón tay cách một lớp da thịt mạnh mẽ chạm vào xương cằm, nhiệt độ của cơ thể truyền đến, sưởi ấm trái tim đang xao động mất kiểm soát của cô.

“Há miệng.”

Giang Khánh Chi ngữ khí bình đạm, cuối đầu nhìn vào mắt cô bởi vì ngược sáng mà trở nên mờ ảo.

Giang Nhẫm Nam cắn chặt môi, cô mới không muốn há miệng thật to để lộ răng, bộ dáng cả miệng đều là nước miếng sẽ bị anh nhìn thấy!

“Nghe lời, há miệng.”

Lần này giọng điệu của Giang Khánh Chi ẩn chứa vài phần bức bách.

Giang Nhẫm Nam có chút khẩn trương, nhưng vẫn cắn chặt khớp hàm không buông, hôm qua Ngụy Thiên Thiên bộ dáng ưu nhã như vậy, cô không muốn ở trong lòng của anh cả biến thành chó Nhật chảy nước miếng.

Giang Khánh Chi thúc giục một lần nhưng cô lại không chịu nghe lời, không có chút nào giống với một đứa trẻ ngoan, cho nên không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp hành động.

Ngón cái của anh trượt đến khóe môi cô, ấn vào đôi môi no đủ kia, môi dưới nho nhỏ bị đầu ngón tay của anh ấn đến mức lõm vào một vết sâu, đè lên giữa môi thịt, khiến cho đôi môi mềm mịn như ngọc càng thêm đáng yêu mê người.

Cảnh sắc như vậy nhưng tay của anh lại không có nửa điểm mê hoặc, lập tức chui vào trong miệng, cắm vào khoang miệng mềm mại ướt nóng kia, cạy lên hàm răng giống như trân châu, dùng sức đẩy một cái, lập tức mở khớp hàm cô ra.

Giang Nhẫm Nam cảm thấy sợ hãi ngầm khép chặt miệng, nhưng cũng chỉ phí công mà cắn lên đầu ngón tay anh, quá hoảng loạn, đầu lưỡi còn lướt nhẹ qua ngón tay giống như đang lướt nước, cô in lên đầu ngón tay anh một vệt nước ẩm ướt, anh lưu lại cảm giác ngứa ngáy trên đầu lưỡi cô.

Giang Khánh Chi nhìn bờ môi đỏ bừng ướŧ áŧ đang nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của mình, gần như là đem ngón tay anh ngậm vào miệng, răng nanh nhỏ của hàm trên nhòn nhọn giữ chặt lấy ngón trỏ, vết chai ở thịt bụng ngón tay cũng không thể ngăn được xúc cảm trơn trượt của đầu lưỡi truyền đến tuỷ não anh.

“Há miệng.”

Giang Khánh Chi nói lần thứ ba, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là trầm thấp hơn một chút, phảng phất như truyền ra từ trong l*иg ngực, chấn động đến trên người Giang Nhẫm Nam, cô giống như là bị mê hoặc, cuối cùng cũng ngoan ngoãn mở miệng.

Môi đỏ khẽ mở, như mở ra cánh cửa dẫn đến địa ngục, hàm răng trắng tinh như ẩn như hiện, anh như có như không mà lướt qua từng cái một.

Hàm răng khẽ hé lại mở lớn thêm một chút, mơ hồ có thể thấy được lưỡi thịt màu hồng đào, một chút nước bọt long lanh lóe sáng, khiến cho đầu lưỡi ẩm ướt trơn nhẵn càng trở nên nhỏ bé đáng thương.

Bởi vì ăn cháo nóng khiến yết hầu quá đau nên vẫn chưa nuốt hết, còn đọng lại một chút vụn nhỏ ở trên lưỡi, trắng nõn nhuyễn mịn, làm anh nhớ lại sự việc tối hôm qua.

Ở ngay trước cửa phòng của cô, rỉ xuống một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Lại mở lớn thêm chút nữa, cuống lưỡi thả lỏng.”

Giang Khánh Chi khàn giọng chỉ dẫn.

Giang Nhẫm Nam có hơi ủy khuất, đầu ngón tay của anh cả cứng rắn như vậy mà cứ cắm vào miệng nhỏ của cô, cạy ra khớp hàm rụt rè, còn thỉnh thoảng chạm vào đầu lưỡi cô, cực kỳ khó chịu.

Nhưng cô không dám không há miệng, bởi vì ánh mắt của anh cả phảng phất như con dao nhỏ quét qua quét lại trên người cô, khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.

Cô mềm mại kêu một tiếng: “Anh cả”.

Đầu lưỡi co giãn nhẹ nhàng sượt qua răng nhỏ.

Rồi lại nhẹ nhàng chống vào hàm trên, lộ ra đầu lưỡi mềm nhọn.

Giọng nói mập mờ, lời nói quanh quẩn giữa khớp hàm, đầu lưỡi lung tung lướt qua đầu ngón tay anh.

Tiêu cốt phệ hồn.

(*) Tiêu cốt phệ hồn: ghim vào xương tủy, câu mất linh hồn.

Anh nặng nề thở hắt ra một hơi, tăng thêm sức lực đem khoang miệng của cô mở ra lớn hơn chút nữa, ánh mắt sâu thẳm.

Thị lực của anh tuy rằng không tính là quá kém, nhưng không có ánh sáng chiếu vào, lại không mang mắt kính nên vẫn không thể nhìn rõ được.

Nhưng anh lại có thể thấy rõ nét mặt của Giang Nhẫm Nam ẩn chứa ngượng ngùng và hoảng hốt.

Cô thành kính ngửa đầu nhìn anh, cơ thể thả lỏng, áo khoác mở ra, bên trong là bộ váy trắng mềm mại.

Bên trên viền cổ có ba cúc áo vẫn chưa được cài lại đang treo một chiếc mắt kính.

Là mắt kính của anh.

Mắt kính gọng vàng nặng nề treo ở trước ngực cô, đem cổ áo kéo rộng thêm ba phần, càng kính khảm vào bên trong thật sâu, kẹp ở giữa khe hở nơi bầu ngực nhợt nhạt đang phát triển, dần biến mất không thấy điểm cuối.

Giang Khánh Chi nhìn thoáng qua, sau đó duỗi tay rút mắt kính ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da trước ngực cô, móng tay như có như không chạm nhẹ một cái lên nhũ thịt, chỉ trong một cái chớp mắt liền tách ra.

Một tay của anh vẫn luôn cố định môi của Giang Nhẫm Nam, một cái tay khác đeo mắt kính lên, nhìn vào khoang miệng đang hé mở của cô một cách rõ ràng.

“Nhiễm trùng.” Giang Khánh Chi nhìn trong chốc lát, sau đó đưa ra kết luận.

Anh định rút ngón tay ra, Giang Nhẫm Nam mở miệng một thời gian dài có hơi mỏi, lần này chống đỡ không nổi nữa lập tức mềm oặt thả lỏng.

Vừa lúc ngậm lấy đầu ngón tay anh.

Đôi môi mềm mại toàn tâm toàn ý bao lấy anh, đầu lưỡi ướt nóng nhẹ nhàng cọ liếʍ, hàm răng cắn nhẹ lên thịt ngón tay, lưu lại cảm giác tê ngứa mỏng manh.

Không biết sống chết.

Bên trên tròng kính của Giang Khánh Chi phản chiếu ra ánh sáng, bao phủ toàn bộ ánh mắt anh, môi mỏng khẽ mở, tính toán nói cái gì đó.

“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong.” Người lái xe trong nhà tiến vào nhà ăn, tất cung tất kính nói.

(*) Tất cung tất kính: kính cẩn lễ phép, cung kính, khép nép.

Thế là anh buông tay, cầm lấy khăn giấy lau đi nước bọt dính trên các khớp xương ngón tay, nói với Giang Nhẫm Nam: “Uống thuốc xong rồi hẵng đi học, ngoan một chút.”

Sau đó xoay người rời đi, cầm lấy túi công văn và áo khoác, trên mặt vẫn là chiếc mắt kính gọng vàng quen thuộc, không có gì quá khác biệt so với bộ dáng đi làm hằng ngày.

Nhưng chỉ có Giang Nhẫm Nam biết, chiếc mắt kính giọng vàng mà anh cả đang đeo trên mặt.

Đã từng cắm vào địa phương nào.

—–

(*) Dì Trương và mẹ Trương là cùng một người, tác giả sẽ dựa theo bối phận và ngữ cảnh mà thay đổi nên mọi người đừng thắc mắc vì sao có hai kiểu xưng hô nha.