“Nếu thích ăn thì về sau ta sẽ thường xuyên mua cho ngươi được không?” Lý Hà Hoa dịu dàng dỗ dành đứa bé.
Chỉ là Thư Lâm vẫn không nhúc nhích, cũng không giống như các hài tử khác thấy đồ ngon liền vui sướиɠ ăn ngay, đầu trước sau vẫn luôn cúi xuống.
Trong mắt Lý Hà Hoa hiện lên một tia thương tiếc.
Hắn vẫn là một đứa trẻ vừa mới tiếp xúc với thế giới này không lâu, lại như không hề có cảm giác tồn tại đối với thế giới này, không chỉ cự tuyệt giao tiếp với thế giới, còn cự tuyệt bất luận kẻ nào tiến vào thế giới của hắn.
Rốt cuộc là chịu thương tổn nhiều đến thế nào mới có thể biến thành như vậy đây?
Lý Hà Hoa biết đứa trẻ này đã rơi vào tình trạng tự phong bế, nếu hiện tại không nỗ lực mang hắn ra ngoài, như vậy sẽ có một ngày hắn hoàn toàn nhốt mình trong thế giới của riêng hắn, ngăn cách với mọi người, từ đó cả đời sẽ bị hủy.
Ở hiện đại Lý Hà Hoa cũng đã gặp qua nhiều đứa trẻ như vậy, cho nên nàng không đành lòng nhìn một đứa trẻ bị hủy hoại như thế, nàng muốn nỗ lực làm hết khả năng có thể của mình để cứu vớt đứa nhỏ này.
Nàng không phải thầy thuốc, cũng không biết tiểu gia hỏa này có nghe được lời nàng nói hay không, nhưng nàng vẫn muốn dùng phương pháp của mình thử một lần, đó chính là cố gắng cùng hắn giao tiếp nhiều hơn một chút.
“Tiểu bảo bối, ngươi biết không, hôm nay ta đi lên trấn bán điểm tâm, chính là điểm tâm hôm qua ta cho ngươi ăn đó, sinh ý rất tốt, ta đều bán hết rồi. Sau này mỗi ngày ta có thể kiếm tiền thì sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi được không?”
“Còn nữa, về sau chỉ cần làm cái gì ăn ngon, ta trước hết đều sẽ giữ lại cho ngươi một phần, ngươi thấy thế nào? Có phải cảm thấy ta làm món gì ăn cũng rất ngon không? Hì hì, có phải ta có chút tự luyến không bảo bối?”
“Tiểu bảo bối, hôm nay ta còn mua thịt kho tàu nè, định làm cho ngươi ăn đó, còn có cha ngươi, tiểu thúc ngươi và nãi nãi ngươi đều có thể ăn. Trong nhà chưa từng ăn thức ăn mặn, làm sao ngươi có thể mập lên được? Ngươi xem ngươi gầy như vậy, phải cố gắng bồi bổ mới có thể lớn lên khỏe mạnh, tựa như.....cao lớn tựa như cha ngươi vậy đó.”
Lý Hà Hoa đem những chuyện phát sinh hôm nay đều nói cùng đứa bé, cho đến khi không còn lời nào để nói mới đứng lên: “Tiểu bảo bối, ta đi nấu cơm, đợi lát nữa ngươi liền có thịt để ăn rồi.”
Thư Lâm vẫn không có phản ứng gì, nhưng mà Lý Hà Hoa có cảm giác kỳ thật hài tử này có thể nghe nàng nói. Không đáp lại cũng không sao, chỉ cần có thể nghe được thì tốt, nàng nói chuyện với hắn nhiều thì đối với hắn sẽ có chỗ tốt.
Lý Hà Hoa muốn giảm béo, cho nên hôm nay nàng không định ăn thịt kho tàu, chỉ nấu một ít cháo gạo trắng coi như cơm chiều nay.
Chờ sau khi cháo nấu xong nàng đem thịt mới mua rửa sạch, cắt thành từng khối từng khối, sau đó bắt đầu làm thịt kho tàu.
Chỉ một lát sau, mùi thịt thơm liền từ phòng bếp bay ra ngoài, nháy mắt cả nhà đều là mùi thơm hấp dẫn, làm Trương Lâm thị chạy tới phòng bếp, nhìn thấy lại là Lý Hà Hoa đang nấu ăn, tầm mắt nhìn vào trong nồi, phát ra một tiếng hừ nhẹ, sau đó bà mới xoay người đi.
Lý Hà Hoa nhìn bóng dáng Trương Lâm thị, nhẹ nhàng lắc lắc đầu tiếp tục làm đồ ăn của mình.
Đem bước cuối cùng hoàn thành, Lý Hà Hoa mang thịt trong nồi để vào mâm, sau đó tắt lửa, đổ nước vào nồi rửa sạch. Lúc này mới múc một chén cháo đi đến phía sau bếp cùng ngồi với Thư Lâm.
“Bảo bối, đêm nay ta ăn cháo đấy, rất thơm, ngươi có muốn ăn cùng ta không?” Nói xong Lý Hà Hoa liền dùng muỗng múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng của đứa nhỏ.
Thấy hài tử này vẫn không chịu há miệng, Lý Hà Hoa đành phải quay sang dỗ: “Bảo bối, nếm thử một miếng đi.”