Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 19

Lý Hà Hoa vừa mới buông chén định đi ra ngoài, bên tai lại vang lên một loạt âm thanh “loạt xoạt”, cẩn thận nghe lại thì không thấy, nhưng nàng biết âm thanh vừa rồi không phải ảo giác của nàng.

Lý Hà Hoa buông chén trong tay, tầm mắt ở trong phòng bếp dạo một vòng, cuối cùng xác định ở chỗ nhóm lửa dưới bếp lò.

Chờ nàng chậm rãi đi qua thì thấy ở bên trong chỗ nhóm lửa có một tiểu nam hài, là đứa bé Trương Thiết Sơn ôm về kia.

Tiểu gia hỏa đang ngồi một góc trong lòng bếp, hai tay ôm đầu gối, bất động không nói một lời, cứ như vậy lẳng lặng ngồi, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra hắn.

Lý Hà Hoa không biết tiểu gia hỏa này cùng nguyên chủ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng mà có thể được Trương Thiết Sơn ôm về nuôi, nhất định quan hệ không tầm thường.

Nhưng mà hôm qua tiểu gia hỏa này đến nhìn cũng không nhìn nàng, không hề có ý tứ để ý tới nàng, nàng cũng không dám chắc quan hệ của bọn họ có tốt hay là không.

Lý Hà Hoa thử thăm dò đến gần một bước, nhẹ giọng kêu: “Tiểu gia hỏa? Tiểu bảo bối?”

Kết quả gia hỏa này giống như không nghe được, vẫn bất động như cũ, đến cả đầu cũng không nâng lên một chút.

Lý Hà Hoa lộp bộp trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ tai đứa trẻ này không nghe được?

Không muốn tin tưởng một hài tử nhỏ như vậy mà tai bị điếc, nàng chậm rãi ngồi xổm trước mặt đứa bé, thử thăm dò đem tay quơ quơ trước mặt hắn: “Tiểu gia hỏa, ngươi nghe thấy ta nói chuyện không?”

Kết quả đứa nhỏ này vẫn không có phản ứng gì, giống như cả người đều chìm đắm trong thế giới của mình, ngăn cách với bên ngoài.

Lý Hà Hoa nhấp nhấp môi chậm rãi duỗi tay cầm lấy tay nhỏ của đứa bé, đang định kéo hắn, liền thấy nam hài như điêu khắc này đột nhiên có động tác, ném tay nàng ra rồi dùng sức phủi phủi hai tay, không tiếng động tỏ vẻ không muốn nàng tiếp cận mình.

Lý Hà Hoa bị hành vi và biểu cảm của hắn làm hoảng sợ, lui nhanh về phía sau mấy bước: “Được được được, bảo bối, ngươi không cần kích động, ta không chạm vào ngươi, ngươi xem ta không chạm vào ngươi đâu, ngươi đừng tức giận.”

Đứa bé phủi phủi một hồi lâu mới dần an tĩnh, sau đó lại duy trì bộ dạng không nhúc nhích như trước.

Lý Hà Hoa dần nhíu mày lại.

Tiểu gia hỏa này vừa rồi là nghe hay không nghe nàng nói? Vì sao hành vi kỳ quái như vậy? Bộ dạng như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Nhưng mà đứa bé này hình như rất bài xích nàng, nàng vẫn không nên ép buộc hắn, vạn nhất bị thương thì không tốt. Nàng nên đi ra ngoài thì hơn.

Lý Hà Hoa trở về phòng chứa củi, ngồi xuống tiếp tục ăn cái màn thầu đang ăn dở lúc nãy, rất nhanh nàng đã ăn xong hai cái.

Nhìn bánh bao thịt trong tay lại nhìn về phía phòng bếp, nghĩ nghĩ, nàng liền đứng dậy lại đi vào phòng bếp đem bánh bao đặt trước mặt đứa bé kia: “Bảo bối, bánh bao thịt nè, cho ngươi ăn đó.”

Sợ đối phương không ăn nên nàng đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi ra ngoài, ngươi tự ăn đi.”

Lý Hà Hoa không biết đứa bé kia có ăn hay không, nhưng không biết vì sao trong lòng nghĩ đến bộ dạng của hắn liền không thể bình tĩnh nổi.

Đứa bé đó chỉ khoảng bốn năm tuổi lại gầy đến mức làm cho người ta đau lòng, quần áo trên người mỏng manh, một mình ngồi ở đó không rên một tiếng khiến lòng người không dễ chịu.

Hơn nữa vừa rồi nàng thấy trên cánh tay của hắn có rất nhiều vết thương có cũ có mới, vừa nhìn liền biết thường xuyên bị đánh đập gây ra.

Lý Hà Hoa căn bản không dám tưởng tượng ai có thể ra tay độc ác như vậy với một tiểu hài tử, chỉ là trong lòng nàng có suy đoán nhưng không dám thừa nhận, cũng không dám tin.

Không được không được, không thể suy nghĩ nữa.

Lý Hà Hoa cưỡng ép mình bỏ đi những suy nghĩ trong đầu, tập trung ăn màn thầu trong tay.

Sau khi ăn một cái màn thầu, nàng cảm giác bụng vẫn còn rất đói.