Trương Thiết Sơn đối với người Ngô gia xin lỗi một lần nữa: “Thẩm, Đại Trụ, Đại Tráng, thật là xin lỗi mọi người, ta thay mặt nàng ta gửi lời xin lỗi đến mọi người, qua chuyện này ta sẽ giáo huấn nàng, mọi người muốn bồi thường như thế nào thì cứ nói thẳng, lần này xem như nể mặt ta bỏ qua đi.”
Ngô Đại Trụ dù sao cũng lớn lên cùng Trương Thiết Sơn, thấy hắn xin lỗi như vậy cũng không muốn làm khó hắn, hơn nữa lão nương nhà mình thật sự không có chuyện gì lớn, lần này coi như cho huynh đệ mặt mũi đi, vỗ vỗ bả vai của Trương Thiết Sơn nói: “Thiết Sơn, lần này là nể mặt của ngươi, bỏ đi, nhưng mà ngàn vạn lần không có lần sau, bằng không mặt mũi ai chúng ta cũng sẽ không cho.”
Trương Thiết Sơn chụp lại bả vai của hắn, không tiếng động nói cảm ơn.
Ngô Đại Trụ mang theo người nhà đi rồi, mọi người xem náo nhiệt thấy Ngô gia đi rồi tự nhiên cũng không tiện ở lại nên cũng đi theo về. Trong chốc lát trong sân chỉ còn lại hai người Lý Hà Hoa và Trương Thiết Sơn.
Lý Hà Hoa không biết phải đối mặt như thế nào với người này, vì đối với nàng mà nói đây vẫn là nam nhân xa lạ. Hơn nữa nam nhân này vừa mới nhận định nàng làm sai, nàng cũng không muốn để ý tới hắn, dứt khoát xoay người vào nhà tiếp tục tìm chày gỗ của nàng.
Nhưng mà vừa mới vào nhà, nam nhân phía sau liền đi theo vào, lập tức ngồi ở trên ghế lạnh lùng mở miệng: “Lý Hà Hoa, đem đồ đạc của ngươi thu thập một chút, hôm nay đi đi, nhà này của ta không chứa được nhân vật lớn như ngươi”.
Bước chân của Lý Hà Hoa ngừng lại, trong lòng lộp bộp.
Lời này thật rõ ràng là ý muốn hưu nguyên chủ, cũng chính là hiện tại muốn hưu nàng.
Nguyên chủ ơi nguyên chủ, ngươi làm sao mà quậy thành ra như thế này, ta mới tới có hai ngày ngươi không phải bị mắng chính là bị đánh, hiện tại lại còn bị hưu, ta bị ngươi hại thảm rồi.
Nếu ở hiện đại, khẳng định Lý Hà Hoa không nói hai lời sẽ gật đầu đáp ứng ngay, hưu thì hưu, dù sao hắn ta cũng không phải trượng phu chân chính của nàng, nàng cũng không muốn tiếp nhận trượng phu của người khác đâu.
Nhưng mà nơi này không phải hiện đại, đây là cổ đại, nơi đối đãi với nữ tử cực kỳ không công bằng. Nếu như nàng bị hưu hậu quả không biết sẽ như thế nào, nàng cũng không biết nguyên chủ có nhà mẹ đẻ hay không, rời khỏi nhà này thì căn bản không có địa phương để đi, trong lúc nhất thời nàng biết đi nơi nào tìm chỗ nương náu đây?
Cho nên tạm thời không thể bị hưu, ít nhất phải đến lúc nàng nghĩ cách kiếm tiền rồi có nhà của chính mình đã.
Lý Hà Hoa nghĩ nghĩ, nhìn nam nhân mắt lạnh xác nhận: “Ngươi muốn hưu ta sao?”
Trương Thiết Sơn nghe vậy trong mắt nhanh chóng hiện lên kinh ngạc, nhưng thật nhanh liền khôi phục bộ dáng lạnh lùng, từ trong ngực móc ra một tờ hưu thư để trên bàn: “Đây là hưu thư, tự ngươi đem đồ vật thu thập một chút, đừng để ta đuổi ngươi”.
Hưu thư đã viết luôn rồi, đây thật sự là quyết tâm muốn bỏ vợ mà.
Nhìn hưu thư trên bàn, trong đầu Lý Hà Hoa nghĩ nên làm sao bây giờ.
Lúc này khóc nháo khẳng định là không được, càng khóc nháo càng làm người ta không thích, lại nói nàng cũng không làm được chuyện khóc nháo này, như vậy cũng chỉ có thể mềm mỏng xem có thể làm cho nam nhân này mềm lòng thu hồi hưu thư không.
Thời điểm khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất đến rồi!
Lý Hà Hoa chuẩn bị trong lòng một lát, âm thầm nhéo đùi mình, hốc mắt nhanh chóng vì đau đớn mà đong đầy nước mắt, thoạt nhìn tựa như muốn khóc, thừa dịp trong mắt có nước mắt, Lý Hà Hoa lắp bắp mở miệng.
“Ta biết hiện tại ngươi thật sự chán ghét ta, ngươi chán ghét ta cũng phải, đều là ta không tốt, trước kia ta chính là hỗn đản, đầu óc không rõ ràng lắm cho nên mới làm nhiều chuyện xấu như vậy.”