Đây là.....
Tô Thiên Ngọc?!
Nàng quay đầu lại hỏi Hồ hồ, "Người phụ nữ của Cực Nhạc Cung mà các nàng đang nhắc tới là ai vậy?"
Hồ Hồ trợn trắng mắt, vốn là không định phản ứng người phụ nữ này, nhưng nhìn vào đôi mắt Cố Thanh Âm, hắn bất đắc dĩ thở dài nói, "Chính là ngươi đấy!"
Cố Thanh Âm đầy đầu là dấu hỏi chấm, nàng lẩm bẩm nói: "Căn bản là ta không có quen biết nàng a!"
"Ai bảo ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!" Hồ Hồ nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ngươi nói cái gì?" Cố Thanh Âm chất vấn nói.
Hồ Hồ thấy thế, lập tức đúng lý hợp tình hẳn lên, "Ta nói này - - ai bảo ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! Vừa nhìn thôi là đã biết nữ tu áo vàng này thích Hàn Dịch Phong rồi, mà ngươi lại còn lôi lôi kéo kéo với Hàn Dịch Phong kia nữa. Ngươi nhìn ngươi xem, lớn lên xinh đẹp hơn nàng, dáng người cũng tốt hơn nàng. Nàng không ghi hận ngươi thì ghi hận ai!"
Nghe lúc nãy Hồ Hồ nói, đáng nhẽ Cố Thanh Âm rất là tức giận, nhưng mà vừa nghe đến câu tiếp theo, tức giận của Cố Thanh Âm liền tan thanh mây khói.
Nàng còn không biết xấu hổ mà nói: "Ngươi nói đúng, đều do dung mạo của ta."
Hồ Hồ quay đầu đi, hoàn toàn không nói gì nữa.
Lúc này, Cố Thanh Âm lấy đệm chăn từ trong túi Càn Khôn của mình ra trải ở trên mặt đất, Hồ Hồ nghe thấy tiếng động, xoay đầu nhìn Cố Thanh Âm, khó hiểu hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Ngủ a!" Cố Thanh Âm đúng lý hợp tình nói: "Ở bên ngoài người đông thế mạnh, ta chỉ là một nữ tu có thai nhu nhược yếu đuối mà thôi. Đương nhiên là phải trốn một lát nữa, chờ các nàng đi rồi mới ra ngoài chứ!"
Nói, Cố Thanh Âm nằm xuống đệm chăn, còn không quên dặn dò Hồ Hồ, "Hồ Hồ, khi nào các nàng đi rồi thì nhớ gọi ta dậy nha, ta vẫn còn chuyện sư phụ giao cho phải làm, không thể trì hoãn lâu được."
Hồ Hồ: "......" Hắn không nên ôm sự chờ mong đối với người phụ nữ không biết xấu hổ này.
..........
Vừa cảm giác không biết ngủ bao lâu rồi.
"Ngươi tỉnh dậy đi, người bên ngoài đã đi hết rồi." Hồ Hồ tâm bất cam tình bất nguyện mà đánh thức Cố Thanh Âm.
Cố Thanh Âm lật chăn dậy luôn, nàng nhìn hồ Hồ, nói: "Thất thần cái gì, mau đưa ta ra ngoài đi!"
Hồ Hồ thắc mắc: "Ngươi không cất những thứ trên mặt đất này đi sao?"
"Không được, biết đâu lần sau vẫn phải vào đây, cho nên cứ để ở chỗ ngươi đi!" Cố Thanh Âm đúng lý hợp tình nói.
Hồ Hồ: "......" Hắn vẫn là đã xem nhẹ độ mặt dày của người phụ nữ này rồi.
Hắn quay đầu không nói, lúc Cố Thanh Âm đang muốn thúc giục Hồ Hồ thì nháy mắt đã phát hiện chính mình đã ra ngoài rồi.
Chung quanh đã không có bóng dáng của chim trĩ 3 đuôi 6 mắt với mấy người đàn bà kia nữa.
Đang lúc Cố Thanh Âm thở dài nhẹ nhõm thì đột nhiên lại xuất hiện một vấn đề.
Hiện tại có rất nhiều nữ tu không biết tên muốn gϊếŧ nàng, nàng không có mục đích mà nơi nơi tìm lung tung chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
"Hồ hH?" Cố Thanh Âm nhẹ nhàng vỗ vỗ hồ Bách Ẩn ở trên eo của mình, kêu.
[ Cái gì?]
"Ngươi sẽ giúp ta đúng không?" Cố Thanh Âm chờ mong hỏi.
Hồ Hồ không có trả lời.
"Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đấy chứ?" Cố Thanh Âm có chút kinh hồn táng đảm hỏi.
Tên nhóc này không phải là tính chờ nàng chết sau đó thì kế thừa di sản rồi chạy trốn đấy chứ?!
[ Sẽ không đâu!"]
Có được câu trả lời của Hồ Hồ, lúc này Cố Thanh Âm mới có thể yên tâm được.
Tiên phủ Phượng linh này lớn như vậy, Cố Thanh Âm cũng không có tâm tư gì để tìm thiên tài địa bảo cả, dù sao thì nếu mà có tìm được cái bảo bối gì thì cũng không phải của mình, sao phải phí sức đi làm mấy cái này chứ?
"Nhưng mà rốt cuộc Chu Tước ở đâu nhỉ?" Cố Thanh Âm lẩm bẩm nói.
[Ngươi đi hướng nam đi.] Hồ Hồ đột nhiên lên tiếng.
Cố Thanh Âm bị tiếng của Hồ Hồ làm cho kinh ngạc một chút, nàng run rẩy hỏi: "Ngươi biết Chu Tước ở chỗ nào sao?"
[ Không biết, đoán mò!] Hồ Hồ phiền chán trả lời.
....... Được rồi, dù là đoán mò Cố Thanh Âm cũng tin, ít nhất cũng hơn là nàng lang thang không có mục tiêu mà đi loạn.
.........
Cố Thanh Âm thật cẩn thận theo hướng nam mà đi một đoạn, đột nhiên nàng nghĩ tới một sự kiện, khi nàng tới đây, cũng không nghe được tiên phủ Phượng Linh này mở ra bao lâu a?
Nếu trước khi kết thúc tiên phủ Phượng Linh mà nàng vẫn không tìm được Chu tước thì phải làm sao bây giờ?
Cố Thanh Âm không nghĩ được bao lâu, nàng liền cảm giác phía sau có người đang đi đến.
Người nọ thuật pháp phòng ngự đặc biệt lợi hại, Cố Thanh Âm có thể cảm giác hắn cách mình càng ngày càng gần.
Cũng không biết là địch hay là bạn, Cố Thanh Âm đang muốn mở miệng bảo hồ Bách ẩn đưa mình vào trốn một chút.
Tiếng của người nọ từ xa truyền đến - - "Cố Thanh Âm!"
Cố Thanh Âm nghe vậy , đây không phải là tiếng của Bách Lý Mặc hay sao?
Cũng chỉ trong chốc lát, Bách Lý Mặc liền đứng ở trước mặt Cố Thanh Âm.
"Cố Thanh Âm?" Bách Lý Mặc nhíu mày gọi.
"Bách Lý đạo hữu, ngươi có chuyện gì sao?" Cố Thanh Âm lùi về sau 2 bước, kéo ra khoảng cách với Bách Lý Mặc.
Cái tên Bách lý Mặc này, làm nàng có một loại cảm giác không thể đoán ra được.
"Đứa bé bị phá rồi sao hả?" Bách Lý Mặc nhìn chằm chằm Cố Thanh Âm trong chốc lát, nhìn đến nỗi Cố Thanh Âm nổi cả da gà cả lên, lúc này hắn mới chậm rãi nói.
Cố Thanh Âm: "......???" Tên này nói cái khỉ gì vậy.
Không phải nàng đã gửi truyền âm phù cho hắn nói chuyện mang thai là hiểu lầm rồi sao?
Đột nhiên!
Cố Thanh Âm giật mình sửng sốt, hình như nàng đã nhớ ra cái gì đó.
Vì sao mỗi lần nhìn thấy Bách lý Mặc, hắn đều nói những lời kỳ quái như vậy...... Lần đầu tiên thấy Bách Lý Mặc là ở bí cảnh Ngân La, lúc ấy thái độ của hắn với Bùi Ngọc Nhi cũng không giống như quá "thân thiết", sau đó bị ma nữ Linh Tê bắt được, có thể cảm giác ra được, lúc này Bách Lý Mặc cũng là "người bình thường".
Bắt đầu từ khi nào trở nên không thích hợp vậy?
Đúng rồi!
Chính là sau khi Bách Lý Mặc biết nàng mang thai thì tìm nàng "tính sổ" lần đó, lúc ấy Bách Lý Mặc biểu hiện ra một bọ dạng cực kỳ là "thiểu năng trí tuệ", so với trước kia thì quả thực là như 2 người khác nhau vậy.
Sau đó nàng gặp được Bách Lý Mặc lén lút quan sát Bùi Ngọc Nhi, lúc ấy Bách Lý Mặc cũng nên là "bình thường".
Mà hiện tại, cái tên Bách Lý Mặc này thoạt nhìn lại không được bình thường lắm.
Cho nên, rốt cuộc trên người Bách Lý Mặc đã xảy ra vấn đề gì vậy a?
Rốt cuộc hắn có phải là Bách Lý Mặc hay không?
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Cố Thanh Âm đột nhiên cảm giác đằng sau lưng một trận lạnh cả người.
"Hỏi ngươi đấy?!" Bách Lý Mặc chờ hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của Cố Thanh Âm, giọng nói có chút không tốt lắm.
"Đứa bé là hiểu nhầm." Cố Thanh Âm rũ mắt, nói những lời đơn giản đã nghĩ hồi trước cho Bách lý Mặc nghe.
"Hừ!" Bách Lý Mặc nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, hắn trừng mắt lạnh lẽo nhìn Cố Thanh Âm, nói: "Quả nhiên là thế, phụ nữ như ngươi ta đã thấy qua nhiều rồi."
Cố Thanh Âm: ".....???" Đầu óc của hắn có vấn đề đi?
"Muốn nhờ vào đứa con để có được -- tình yêu của thiếu chủ Bách Lý gia, ta thấy ngươi cũng quá ngây thơ rồi đấy." Bách lý Mặc trào phúng nói.
Cố Thanh Âm: ".....???" Nàng nhìn giống như là thèm muốn có tình yêu của thiếu chủ Bách Lý gia sao? Nàng chỉ muốn đánh nát cái đầu chó của thiếu chủ Bách Lý gia mà thôi!
Nhưng mà..... Cố Thanh Âm thở sâu ra một hơi.
Hiện tại trên người Bách Lý Mặc còn nhiều chỗ quỷ dị không rõ ràng, Cố Thanh Âm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Bách Lý đạo hữu nếu không còn việc gì nữa thì ta liền đi trước đây." Cố Thanh Âm cảm thấy không tốt lắm, cho nên muốn chạy sớm vẫn tốt hơn.
"Chờ đã!"
Lúc này không phải Bách lý Mặc gọi cố Thanh Âm lại, mà là một giọng nữ mà Cố Thanh Âm rất quen thuộc.
Nhưng trước mặt có một cái tường vô hình, pháp thuật của Cố Thanh Âm mất đi hiệu lực.
Lúc này cố Thanh Âm mới không có cách nào khác đành phải quay đầu lại, nàng thấy đứng bên cạnh Bách Lý Mặc có một nữ tu, mà người nữ tu này chính là Bùi Ngọc nhi.
Sau khi Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy sắc mặt Cố Thanh Âm đột nhiên trở nên khó coi, nàng ta cười xinh đẹp, nói: "Cố đạo hữu, đã lâu không gặp."
Cố thanh Âm cũng không có muốn lâu lâu gặp lại nàng ta đâu, nàng biết, lần này Bùi Ngọc Nhi tìm nàng, khẳng định là không phải chuyện tốt gì.
[Hồ Hồ, cho ta vào.....]
[Ngươi sợ cái gì, đánh 2 người bọn họ đi a!]
Cố Thanh Âm còn không kịp truyền âm cho hồ Bách Ẩn xong, đột nhiên có một tiếng nói xâm nhập vào thức hải của nàng.
(Ps: Thức hải hay còn được gọi là biển hồn, là nơi chứa đựng linh hồn của bản thân trong thế giới tu tiên, là nơi yếu ớt và cần được phải bảo vệ nhất của người tu tiên, thức hải có thể ví như tinh thần lực.)
Là ai?!
Cố Thanh Âm hoảng sợ mở to 2 mắt nhìn!
[Đánh bọn họ đi a! Ngươi không đánh thì ta giúp ngươi đánh!]
Người này nói xong, Cố Thanh Âm liền cảm giác thân thể mình không chịu khống chế.
Nàng không chịu khống chế mà đi hướng về phía Bách Lý Mặc với Bùi Ngọc Nhi, nàng nhìn rõ rành mạch, trên mặt của 2 người Bách Lý Mặc với Bùi Ngọc Nhi đều lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Thậm chí 2 người bọn họ đều không có phòng bị để tránh thoát!
Cố Thanh Âm nhìn mà có chút sốt ruột cũng có chút tức giận, biểu tình của 2 người bọn họ như vậy là sao chứ, là cảm thấy nàng không thể chịu được một chưởng sao?!
Chính là chuyện làm cho Cố Thanh Âm không thể tưởng được đã xảy ra, nàng chỉ huy một quyền ra thôi mà đã đánh cho Bách Lý Mặc với Bùi Ngọc Nhi mắt nở hoa rồi.
2 người bọn họ bị đánh ngã ra mặt đất, nửa ngày cũng không thấy bò dậy.
Cố Thanh Âm cảm giác được, người kia vẫn còn khống chế thân thể của nàng.
"Nàng" hướng về phía Bách Lý Mặc 2 người, có lẽ người kia vẫn cảm thấy chưa đủ, cho nên lại cho 2 người bọn họ một trận đánh "Địa chấn sao băng quyền."
Hơn nữa, Cố thanh Âm cũng có thể cảm giác được, người khống chế nàng không có ý định dừng lại, không phải là hắn định đánh chết 2 người sống sờ sờ kia đấy chứ?
Nghĩ đến đây, từ đáy lòng Cố Thanh Âm đột nhiên trào ra một loại cảm xúc khó miêu tả - - hưng phấn, sợ hãi, khẩn trương......
Lại có lẽ là, đều không phải.
Rốt cuộc thế giới này có phải lấy Bùi Ngọc Nhi làm nữ chính hay không, sau khi nàng chết, thế giới này sẽ như thế nào?
Cố Thanh Âm cảm thấy, rất nhanh thôi chính mình cũng sẽ biết được.
Bùi Ngọc Nhi cảm giác chính mình sắp chết rồi, toàn thân đều đau. Đáng giận..... sao người phụ nữ này có thể nhìn thấu phòng hộ tráo của nàng chứ? Với lại vì sao nàng không thể động đậy được?!
Không nên a!
Đột nhiên, Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy biểu cảm cứng đờ của Cố Thanh Âm, này không giống với một biểu cảm bình thường. Chẳng lẽ.....nơi này còn có đại năng ư!
Bùi Ngọc Nhi cũng không kịp nghĩ nhiều nàng biết, nếu thật sự không chạy đi, thì mình có thể sẽ chết ở chỗ này.
"A!" Bùi Ngọc Nhi kêu lên một tiếng thất thanh dài.
Trong nháy mắt, nàng ta với Bách Lý Mặc liền biến thành một tia sáng rồi biến mất ở trên mặt đất.
Cố Thanh Âm nhìn Bùi Ngọc Nhi biến mất tại chỗ, ngược lại lại có cảm giác quả nhiên là như thế.
Nữ chính sẽ không dễ dàng chết như vậy đi.
[Xì, không nghĩ tới trên người nữ tu này thế mà lại có loại đồ vật này, thất sách, để cho bọn họ chạy thoát mất rồi.]
Nháy mắt tiếp theo, nàng cảm thấy thân thể của mình có thể tự khống chế được.
"Loảng xoảng!" Cố Thanh Âm cảm giác mặt đất hình như lắc lư một chút.
Nàng không tự chủ được mà hướng về phía sau nhìn lại, kết quả liền nhìn thấy một con gấu tinh?!
Không phải Cố Thanh Âm không thể suy đoán ra được, mà là cái vị "đại năng" này tuy là chỉ cao hơn nàng một cái đầu, nhưng mà là lưng hùm vai gấu chân chính, một cái cánh tay cũng đều thô to hơn bắp đùi của nàng rồi. Quần áo bị căng phồng cả lên, có thể thấy rõ ràng cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
Tên này tuyệt đối là thể tu a! Khó trách vì sao lúc nãy có thể đánh cho Bách Lý Mặc với Bùi Ngọc Nhi sợ chết khϊếp.
Cố Thanh Âm bất giác mà nuốt nước miếng.
"Tiểu nữ tu, ta giúp ngươi bắt 2 người kia rời đi, sao ngươi không có cảm kích ta chút nào vậy?" Giọng nói của người thể tu này rất dễ nghe, nhẹ nhàng lại còn mang theo một chút tà mị?!
Lúc này Cố Thanh Âm mới chú ý tới, người có cơ bắp cuồn cuộn kia thế mà lại có một khuôn mặt tuyệt vời như vậy.
"Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ!" Cố Thanh Âm cung kính nói.
Mặc kệ dù sao có thế nào đi nữa, cảm ơn trước vẫn hơn.
Có được lời đáp tạ của Cố Thanh Âm, vị thể tu này hình như là rất vừa lòng, hắn cười cười: "Haiz, thật ra ta cũng không phải vì giúp ngươi, mà là mùi trên người của 2 người kia quá là hôi, ta thật sự sắp bị bọn họ hun đến không ngủ được thì mới ra tay mà thôi. Việc nhỏ, không đáng nhắc đến!"
Vị đại năng này nói trên người Bùi Ngọc Nhi với Bách Lý Mặc có mùi "hôi", là có ý gì vậy nhỉ?
Nhưng mà Cố Thanh Âm cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ vị đại năng này không cao hứng liền cho mình một quyền, vậy thì ai mà có thể chịu được a!
"Tiền bối, vãn bối còn có chuyện quan trọng cần phải đi trước....."
"Chuyện quan trọng, tìm Chu Tước sao?" Thế tu đại năng đột nhiên ngắt lời Cố Thanh Âm nói.
Cố Thanh Âm lập tức trố mắt nhìn, nàng không biết, rốt cuộc là nên trả lời là có hay là không đây!
Thể tu đại năng lập tức nhìn thấu tâm tư nhỏ của Cố Thanh Âm, hắn cười nhạo một tiếng nói: "Không phải khẩn trương thế đâu, tiểu nữ tu. Vi Hồ ta rất thích giúp đỡ người khác, không phải mới nãy ta còn giúp ngươi đánh đuổi 2 cái người mang lòng dạ xấu xa kia sao? Ta sẽ không làm gì ngươi đâu!"
Nói xong, thể tu đại năng ngáp một cái, một làn khói trắng phất qua, trước mắt Cố Thanh Âm không còn thấy vị thể tu đại năng cơ bắp cuồn cuộn kia nữa, mà nằm ở trước mặt nàng lại là một con hồ ly cực kỳ to lớn.
"Nè, cái tên chim Chu Tước kia ở phía nam, ngươi đi theo hướng này không sai đâu, cứ đi theo hướng đó là được." Hồ Ly ngáp một cái, "À, nhưng mà cô nhóc, ta khuyên ngươi một câu. Ngươi không phải người của Phượng tộc, vẫn là đừng có đi chọc cái tên chim Chu Tước kia vẫn hơn. Tính tình của hắn không có tốt như ta, hắn chính là kiểu người tính tình táo bạo đó!"
"Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!" Cố Thanh Âm cảm ơn.
Cố Thanh Âm nghe vậy, tuy rằng cảm thấy Chu Tước rất nguy hiểm, nhưng nàng còn có hồ Bách Ẩn mà, vẫn là có thể thử một lần!
"A, cô nhóc này, ngươi đừng tưởng rằng chính mình có một bộ pháp bảo là có thể thuận lợi chạy thoát khỏi tay của con chim Chu Tước kia...... thôi, cũng không phải chuyện của ta, những gì cần nói ta đều nói rồi, nếu ngươi không nghe thì ta cũng không có cách nào, chỉ có thể chúc ngươi may mắn thôi cô nhóc ạ." Hồ ly nhắm lại mí mắt.
Cố Thanh Âm nhìn hình bóng của hắn dần dần mờ nhạt, sau đó hoàn toàn biến mất.
Hồ ly này thế mà lại biết đến sự tồn tại của hồ Bách Ẩn sao?!
[Hắn rất nguy hiểm.] Lúc này hồ Bách Ẩn mới buồn chán nói.
"Ừm, ta biết." Cố Thanh Âm nhìn nhìn về hướng phía nam.
[Vậy ngươi vẫn còn muốn đi sao?] Hồ Bách Ẩn có hơi lo lắng hỏi.
"Ít nhất vẫn nên thử một lần đi, chúng ta chỉ đi xem thôi, nếu không được, chúng ta liền nhanh chóng rút khỏi đó. Nước miếng của Chu Tước khẳng định là không quan trọng bằng mạng sống của chúng ta a!"
Hồ Hồ nghĩ nghĩ, cũng đồng ý.
........
Đã biết được động phủ của Chu Tước ở đằng nào, cũng tránh được không ít phiền toái, Cố Thanh Âm đơn giản là không thèm tiết kiệm linh lực, dừng thuật cưỡi gió liền hướng phía nam mà bay đi.
Nhưng mà...... không phải là quá trùng hợp rồi sao?
Cố Thanh Âm dùng thuật cưỡi gió vừa bay không lâu, liền phát hiện ở dưới mặt cỏ có một hình bóng quen thuộc.
Cố Thanh Âm định mặc kệ, nhưng nàng phát hiện tình huống của Từ Lam Chi không thích hợp cho lắm. Nghĩ tới vị thiếu niên tài đại khí thô này, nghĩ thầm nếu lần này giúp hắn, có lẽ sẽ có thể có được một bút thù lao không nhỏ.
Cố Thanh Âm tâm hồn tham tiền, liền phi xuống ngừng lại ở bên cạnh Từ Lam Chi.
Trạng huống của Từ Lam Chi thoạt nhìn thật sự là không tốt lắm.
Hắn nắm chặt cổ áo của mình, quỳ xuống mà nằm trên đất. Cái trán còn có không ít mồ hôi lạnh.
Chậc chậc chậc, nhìn qua thật là đáng thương a!
Cố Thanh Âm cảm thấy đây là cơ hội khó mà có được, phải xem kỹ dáng vẻ này của Từ Lam Chi thôi.
Nhưng mà hình như Từ Lam Chi đang không được tỉnh táo, nàng đều đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, hắn cũng không thấy có phản ứng gì cả.
Có phải hắn ăn nhầm cái gì trong tiên phủ Phượng Linh rồi không?
Cố Thanh Âm cảm thấy rất có khả năng này, nàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Từ đạo hữu, ngươi có cần giúp đỡ không?"
"Cố, Cố Thanh Âm?!" Lúc này Từ Lam Chi mới ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Âm, giọng nói của hắn phập phồng, ánh mắt tan rã, linh lực yếu ớt. Nhìn giống như là trúng độc hoặc là trúng ảo giác.
"Là ta đây." Cố Thanh Âm đáp.
Nhưng , Cố Thanh Âm ở trong mắt Từ Lam Chi, lại là một bộ dáng khác.
Hắn nhìn thấy Cố Thanh Âm đang mặc một bộ quần áo "mát lạnh" của Cực Nhạc Cung, ở bên tai của mình nói một vài câu "như có như không" lời nói.
Từ Lam Chi cảm giác thần thức của mình sắp không căng được lâu nữa, nhưng mà hắn vẫn có điểm giới hạn của mình.
Hắn nhấp môi nói: "......Chỗ này thì không được, chúng ta vẫn chưa phải là đạo lữ......"
Cố Thanh Âm: "......???" Không phải là tên nhóc này nhầm cái gì nên hỏng đầu óc rồi đấy chứ?
*********************************************