Tám rưỡi ngày hôm sau.
Liễu Như đúng giờ tới hầm gửi xe.
Lần trước đã tới qua rồi, cô đã biết xe của Mạnh Lễ ở đâu, ngựa quen đường cũ tìm thấy chiếc xe, mở cửa ra ngồi lên,
Mới bị mất thêm một khoản tiền, tuy rằng tâm tình cực kỳ sa sút, nhưng Liễu Như vẫn cố gắng cố gắng mang khuôn mặt tươi cười, cùng Mạnh Lễ chào hỏi.
"Mạnh tiên sinh chào buổi sáng."
"Chào."
Mạnh Lễ rất lạnh lùng chỉ trả lời một chữ, chờ Liễu Như thắt dây an toàn xong liền khởi động xe, ra khỏi hầm gửi xe.
Hai mươi phút sau, chiếc xe đến quảng trường phía trước bệnh viện.
Sau khi dừng xe, hai người lần lượt xuống xe.
Mạnh Lễ thân cao chân dài, bước chân lớn, đi cũng nhanh, cũng không chờ Liễu Như.
Liễu Như cách phía sau hắn một khoảng lớn. Cô chạy bước nhỏ đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi: "Mạnh tiên sinh, anh uống thuốc một tuần, thân thể có tốt hơn không?"
Mạnh Lễ nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục sải bước, mặt không đổi sắc trả lời: "Không có."
Liễu Như ngạc nhiên, túm lấy cánh tay Mạnh Lễ: "Nếu đã tiêu tốn nhiều tiền như vậy, thân thể cũng không có chuyển biến tốt, thì tại sao chúng ta còn đến bệnh viện này?"
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn Liễu Như một cái, hắn vặn ngón tay cô đặt trên cánh tay mình ra, tiếp tục đi về phía trước: "Nếu là một tuần có thể chữa khỏi loại bệnh này, cũng sẽ không có nhiều đàn ông vì chuyện này mà buồn phiền lâu như vậy. Không thể sợ bệnh giấu thầy, phải kiên trì điều trị.
Liễu Như phía sau Mạnh Lễ nói: "Mạnh tiên sinh, chúng ta có thể đổi bệnh viện bình thường được không? Anh có bảo hiểm y tế không? Nếu không, tôi sẽ mua cho anh một cái bảo hiểm, được hỗ trợ 60%. "
Mạnh Lễ dừng lại một chút, phun ra hai chữ: "Không có."
Từ nhỏ đến lớn, Mạnh Lễ mỗi lần đều là khám bác sĩ gia đình.
Hoặc là đến bệnh viện tư nhân hàng đầu có danh tiếng lớn để khám bệnh.
Hắn chưa từng đến bệnh viện công lập tuyến ba, tất nhiên cũng không dùng loại bảo hiểm y tế này.
Liễu Như bước nhỏ chạy lên, vẻ mặt đau khổ: "Mạnh tiên sinh, anh thật không biết biết cách sống, cứ theo cách tiêu tiền hoa của anh, trong nhà có núi vàng, núi bạc cũng không đủ tiêu, vợ con anh đi theo anh rất dễ chết đói.”
Khóe miệng Mạnh Lễ co giật, im lặng không lên tiếng.
Hắn cảm thấy bản thân có thể tiêu nhiều hơn, cũng có thể thừa sức nuôi được vợ và một đàn con.
"Bác sĩ của bệnh viện Hải Thụy này đều tốt nghiệp trường danh tiếng quốc tế, trình độ nghiệp vụ rất cao, chữa khỏi rất nhiều trường hợp mà bệnh viện đa khoa bó tay, tôi tin bệnh viện này sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi." Mạnh Lễ nói xong, nhấc chân đi vào trong bệnh viện.
Liễu Như khuyên không nổi hắn, đành phải nhanh chóng đi theo vào.
Giống như lần trước, hai người đến cửa sổ VIP để đăng ký, sau đó đi thang máy lên tầng tám.
Sau khi vào phòng khám, bác sĩ hỏi Mạnh Lễ đang ngồi trên ghế: "Mạnh tiên sinh, lần trước thuốc kê cho anh, có uống đúng giờ không?"
Mạnh Lễ gật đầu: "Uống đúng giờ."
"Anh cảm thấy thân thể thế nào, buổi sáng sẽ có phản ứng cương cứng buổi sáng không?"
"Không có, vẫn không có phản ứng cương cứng."
"Dươиɠ ѵậŧ của anh không phản ứng khi bạn gái của anh chạm vào bên dưới của bạn?" Mạnh Lễ dừng một chút, nói: "Cái này chưa từng thử qua."
"Trong một tuần này, anh đã không chạm vào cơ thể của bạn gái của anh sao?"
"Không có."
Bác sĩ thở dài: "Mạnh tiên sinh, đơn thuốc tôi kê cho anh là loại có hiệu quả nhất đối với bệnh liệt dương. Nếu anh một chút phản ứng cũng không có, có lẽ là bóng ma trong lòng anh quá lớn, vẫn không thể quên đi ngày hôm đó bị bạn gái làm tổn thương. Tôi đề nghị anh nên bắt đầu với bạn gái của mình, để cho cô ấy làm người tháo nút thắt cho anh.
“Vị tiểu thư này." Bác sĩ nhìn Liễu Như đứng phía sau Mạnh Lễ, nói: "Tuần trước cô không cùng với Mạnh tiên sinh tiến hành điều trị sao?"
"Điều trị? Điều trị gì?" Liễu Như có chút bối rối.
Bác sĩ tận tình khuyên bảo nói: "Đối với việc điều trị bệnh liệt dương này, chúng tôi rất khuyến khích các cặp đôi hoặc một trong hai vợ chồng tích cực hợp tác điều trị. Tình huống hiện tại của Mạnh tiên sinh rất không lạc quan, nếu cứ tiếp tục kéo dài, có lẽ sẽ chuyển thành rối loạn dương cương mức độ nặng, cũng có thể biến thành liệt dương vĩnh viễn. Tôi hy vọng hai người nhanh buông bỏ mâu thuẫn, tích cực phối hợp chữa trị với anh ấy. Nếu Mạnh tiên sinh khỏe lại, đời sống tìиɧ ɖu͙© của hai người sau này mới có thể càng thêm hài hòa.”
Liễu Như xấu hổ đến mặt đỏ bừng, bác sĩ này lại coi cô là bạn gái của Mạnh Lễ, cô vội vàng xua tay giải thích: "Không... Không... Bác sĩ... Bác sĩ, anh hiểu lầm, tôi không phải bạn gái anh ta.”
Bác sĩ nhìn Liễu Như, lại nhìn Mạnh Lễ ở một bên sắc mặt lạnh lùng, anh hỏi Liễu Như: "Vậy vết thương trên dươиɠ ѵậŧ của Mạnh tiên sinh là cô cắn sao?"
Liễu Như đỏ mặt, gật gật đầu: "Là tôi cắn."
Bác sĩ cảm thấy Liễu Như đã cùng đàn ông chuyện thân mật này, còn mỗi lần đều cùng Mạnh Lễ đến bệnh viện khám, đây không phải là chuyện mà các cặp tình nhân mới làm sao?
Anh ta cảm thấy có thể là Liễu Như và Mạnh Lễ đang cãi nhau, ầm ĩ muốn chia tay, cho nên Liễu Như mới không chịu thừa nhận mình là bạn gái của Mạnh Lễ.
Cặp tình nhân trẻ tuổi bây giờ cãi nhau không phải đều như vậy sao, anh ta đã sớm không còn lạ gì.
Bác sĩ sâu kín nói: "Vị tiểu thư này, nếu cô hy vọng Mạnh tiên sinh có thể sớm bình phục, tôi đề nghị cô tích cực phối hợp với anh ấy điều trị, giúp anh ấy loại bỏ bóng ma còn sót lại trong lòng ngày hôm đó. Bệnh này của Mạnh tiên sinh nếu kéo dài càng lâu, bệnh tình sẽ phức tạp hơn, dễ dẫn đến các bệnh lý khác trên cơ thể.”