Sau khi nghe Liễu Như nói một hồi, cảnh sát A gật gật đầu, cầm bút viết liên tiếp trên giấy.
Ngay sau đó, cảnh sát mang theo cô và Mạnh Lễ cùng nhau trở về tiểu khu Hoa Uyển, dùng chìa khóa nhà Liễu Như kiểm tra.
Sau đó khiến bọn họ vô cùng khϊếp sợ chính là chìa khóa nhà cô quả thật có thể mở cửa nhà Mạnh Lễ.
Sau đó, cảnh sát lấy chìa khóa nhà Mạnh Lễ thử mở cửa nhà Liễu Như.
Làm cho người ta kinh ngạc chính là, chìa khóa nhà Mạnh Lễ cư nhiên cũng có thể mở cửa nhà Liễu Như.
Tiếp đó, cảnh sát lấy chìa khóa nhà Liễu Như đến mở cửa nhà hàng xóm gần đó.
Sau khi kiểm tra, bọn họ phát hiện ra rằng chìa khóa nhà của Liễu Như và Mạnh Lễ tương thích với nhau, chìa khóa của họ có thể mở cửa nhà của nhau, nhưng không thể mở nhà hàng xóm khác.
Tại sao hiện tượng kỳ lạ này lại xảy ra?
Cảnh sát đã liên hệ với bên nhà cung cấp khóa của tiểu khu Hoa Uyển. Nhà cung cấp nhanh chóng giải thích, xác suất một chìa khóa có thể mở khóa nhà khác được gọi là tỷ lệ tương thích, chìa khóa càng mở được ít, độ an toàn của khóa càng mạnh.
Nhà nước chia khóa cửa chống trộm thành các cấp: A, B và B+.
Theo tiêu chuẩn nhà nước, tỷ lệ có thể mở khóa lẫn nhau cấp A là 0,03%, tức là 10.000 ổ khóa sẽ có 3 ổ khóa là giống nhau; Tỷ lệ mở khóa lẫn nhau cấp B là 0,01%; Khóa lớp B+ có tỷ lệ mở khóa lẫn nhau thấp hơn, khoảng 0,0004%.
Trong thực tế, tất cả các ổ khóa có hiện tượng tương thích, nhưng tỷ lệ tương thích của các thương hiệu lớn là rất thấp.
Chìa khóa nhà Liễu Như có thể mở cửa nhà Mạnh Lễ, đây có thể nói là sự trùng hợp một trên một vạn phần mà thôi.
Nói chung xác suất có thể xảy ra việc này vô cùng nhỏ, nhưng không phải là không có khả năng xảy ra.
Trải qua một loạt kiểm chứng, cảnh sát và Mạnh Lễ cuối cùng cũng tin tưởng Liễu Như không nói dối, cô đúng là bởi vì say rượu nên mới đi nhầm tầng, mở nhầm cửa.
Liễu Như tuy không phải cố ý, nhưng cô quả thật đã tiến hành da^ʍ ô mạnh mẽ với Mạnh Lễ, sau đó khiến hạ thân hắn bị thương.
Điều này gây tổn thương rất lớn về thể chất và tâm lý cho Mạnh Lễ.
Hắn vẫn như trước kiên trì nộp đơn khởi kiện, đòi bồi thường tổn thất về tinh thần và thuốc men.
Sau khi Mạnh Lễ báo cảnh sát, liền tiến hành kiểm tra thương tích tại bệnh viện do cảnh sát chỉ định, báo cáo khám nghiệm thương tích lập tức sẽ có, đến lúc đó liền có thể đòi bồi thường.
Liễu Như không phải là cố ý gây thương tích, hơn nữa tay chân Mạnh vẫn tốt, không có ngoại thương, chỉ là trên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© có hai hàng dấu răng sâu. Sau khi cô nộp tiền bảo lãnh liền có thể ở nhà chờ báo cáo khám nghiệm thương tích.
Liễu Như là con chim non vừa mới tốt nghiệp đại học, thật vất vả mới tìm được một công việc ưng ý, hiện giờ đang trong thời gian thử việc, cô cũng không muốn xảy ra sai sót gì đem chén cơm của mình đánh mất.
Nghe nói một khi lập án, án này sẽ theo cô cả đời, muốn xóa cũng không xóa được.
Cô nghĩ, có thể cùng Mạnh Lễ giải quyết riêng được hay không, không cần náo loạn lên tòa, thực mất mặt a.
Liễu Như trằn trọc cả một đêm, sáng sớm hôm sau nhịn đau đến siêu thị mua một chai rượu Lộc Tiên* đắt tiền, cùng với một giỏ hoa quả lớn.
(*Lộc Tiên tửu: Rượu thuốc ngâm cùng thận hươu hoặc sừng hươu)
Cô to gan, gõ cửa nhà Mạnh Lễ.
Cửa vừa mở ra, Liễu Như liền lễ phép chào hỏi, mỉm cười nói: "Chào Mạnh tiên sinh."
Vừa dứt lời, cánh cửa"Rầm" một tiếng đóng lại, Mạnh Lễ sắc mặt tái mét đóng sập cửa.
Lại là cái người phụ nữ điên này!
Cô ta ngại hắn còn chưa đủ thảm hay sao?
Buổi sáng hắn thức dậy đi vệ sinh, khi nướ© ŧıểυ phun ra, qυყ đầυ còn có chút bỏng rát
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
"Mạnh tiên sinh… … Mạnh tiên sinh... Xin hãy mở cửa cho tôi, chúng ta thảo luận một chút về vấn đề bồi thường.”
Liễu Như bám riết không tha, tiếng gõ cửa liên tiếp khiến Mạnh Lễ phiền não vô cùng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười lăm phút sau, Liễu Như vẫn tiếp tục ra sức gõ cửa.
"Mạnh tiên sinh…… Mạnh tiên sinh…… Hôm nay tôi đến mục đích là để chân thành xin lỗi anh, anh hãy mở cửa cho tôi đi.”
Mạnh Lễ xoa xoa huyệt thái dương đang đau đớn, cảm thấy chính mình nếu không mở cửa, người phụ nữ điên bên ngoài kia có thể đem cửa nhà hắn gõ sập đi
"Cạch" một tiếng, cửa bị người bên trong mở ra.
Liễu Như bất ngờ không kịp phòng, cái tay giơ lên gõ vào khoảng không, thiếu chút nữa đập vào khuôn mặt điển trai của Mạnh Lễ.
Cô phanh lại động tác, rụt tay trở về.
"Mạnh…… Mạnh tiên sinh..." Liễu Như ngượng ngùng kêu lên.
Mạnh Lễ sắc mặt âm trầm, cả người thoạt nhìn không thoải mái. Hắn quét mắt nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Vào đi"