Chi phí một ngày ở nhà xác là một nghìn tệ*, hỏa táng tốn hai nghìn tệ, cộng thêm những chi phí linh tinh khác đã khiến cho số tiền tiết kiệm mà Lộc Ngật vất vả dành dụm được đều dùng hết cho đêm nay.
(*1.000 NDT ~ 3,6 triệu VND. )
Lộc Ngật nằm trên giường bệnh, nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát.
Mẹ mất, mà bản thân lại chẳng thể nào khóc được.
Như khi còn nhỏ, người đàn bà kia luôn nói: có người xót, thì khóc còn có ích, còn không ai đau ai thương thì khóc chỉ khiến người ta bực mình chán ghét hơn mà thôi. Lúc nhỏ cậu đã quen với việc kìm nén, quên mất rằng khóc là một loại cảm xúc, ý định ban đầu của cảm xúc này không phải để làm vui lòng người khác.
Cơn buồn ngủ từ từ ập đến, Lộc Ngật lau sạch chất lỏng nóng bỏng nơi khóe mắt, xoay người ngủ.
*
Vài ngày sau, sân bay Mông Nhĩ.
Một thanh niên đeo kính gọng vàng vội vã xuống máy bay chạy thẳng lên taxi.
“Bác tài, đến khu ổ chuột ở phía nam thành phố.”
Tài xế nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, “Nghe giọng của anh hình như không phải là người ở Mông Nhĩ, sao anh lại đến đó chứ.”
“Tìm người, người nhà của sếp.”
Tài xế thắc mắc: “Sao người nhà của kẻ có tiền lại sống ở đó nhỉ? Nơi đó lộn xộn lắm.”
“Một lời khó nói hết. Ba của sếp tôi bị ung thư, ông ấy muốn gặp vợ cũ lần cuối, chúng tôi đã tìm hơn một năm nay, gần đây mới có tin tức, không biết có đúng hay không. Sếp đang bận nên để tôi đi kiểm tra trước. Thẩm Kim nhìn ra ngoài cửa xe, từ lâu hắn đã nghe nói Mông Nhĩ là một nước nghèo và nhỏ, chính phủ bất lực vô năng, bọn buôn bán ma túy tràn lan, hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả đúng là như lời đồn.
Nếu không phải do tiền thưởng của sếp, hắn thật sự không muốn tới cái nơi chim không thèm ẻ này.
Con đường trong khu ổ chuột quá hẹp để taxi đi vào, Thẩm Kim xuống xe xong đi bộ hơn mười phút mới tìm được căn nhà trong địa chỉ.
Lộc Ngật đang định đi ra ngoài với chiếc túi trên lưng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cộc Cộc Cộc——
Lộc Ngật cắn bánh mì nướng đi mở cửa.
Thẩm Kim bày ra nụ cười nghề nghiệp lịch sự nhất, “Chào cậu, xin hỏi quý cô Lộc San có sống ở đây không?”
Bà ta gây rối khắp nơi, Lộc Ngật liền phủ nhận không chút suy nghĩ, “Tôi không biết.”
“Làm sao có thể…” Thẩm Kim đứng ở trước cửa ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn số nhà, “Đúng mà, nhà 701.”
Lộc Ngật nghiêng đầu khoác túi lên vai, “Đừng có cản đường được không, tôi rất vội.”
“Cậu thực sự không biết bà ấy sao?” Thẩm Kim đứng sang một bên, lấy từ trong túi ra một xấp tiền trăm tệ dày cộp, kèm theo một tấm ảnh, “Phiền cậu chút thôi, nói thật đi.”
Người phụ nữ trong bức ảnh rất trẻ lại vô cùng quyến rũ, Lộc Ngật nhìn hai ba lần rồi dửng dưng nhận xét, “Là một mỹ nhân, nhưng làm gì có người như vậy trong khu ổ chuột này.”
“Đây là bức ảnh từ hơn hai mươi năm trước. Hiện tại có thể không giống như vậy.”
Lộc Ngật khoanh tay dựa vào khung cửa, có chút buồn cười hỏi: “Đã không giống, thế chú mang theo bức ảnh này làm gì.”
“…” Thẩm Kim thế nhưng không thể phản bác lại lời của tên nhóc này.
Đột nhiên, một thanh niên tóc xanh từ đầu hẻm chạy vụt qua, thấy Lộc Ngật vẫn còn ở nhà, liền hét lên: ”Đạ mấu! Lộc Ngật, sao mày còn chưa đi nữa, lát nữa đến muộn bây giờ.”
Lộc Ngật cúi đầu nhìn đồng hồ, bước ra ngoài một bước, đóng lại cửa, “Chú gì đó ơi, có nghe thấy chưa, tôi phải đi rồi.”
Thẩm Kim gật đầu, đứng thẳng người nhường đường, “Tôi nghe được, cậu họ Lộc.”
Cái họ này không thường thấy, đặc biệt là ở Mông Nhĩ.
Hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tay, nghĩ đến dáng vẻ của Lộc Ngật, ánh mắt dưới gọng kính lập tức hiện lên ý cười.
Sau khi Lộc Ngật đi rồi, Thẩm Kim liền gọi một cuộc gọi xuyên đại dương.
“Tìm được rồi?” Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm thấp lạnh lùng.
“Vâng, nhưng ngài nên đích thân đến một chuyến, tôi trị không được.” Lòng bàn tay Thẩm Kim vì kích động mà đổ đầy mồ hôi, “Tôi không nhìn thấy mẹ sếp, nhưng tôi gặp được em trai của sếp, mặt mày rất giống mẹ sếp, gần như tạc ra từ một khuôn, nhưng rất… Dù sao cậu ta cũng không muốn đi cùng tôi, ngài tới chắc sẽ có ích hơn.”
Bên kia an tĩnh hai giây, tim Thẩm Kim lập tức muốn nhảy lên tận cuốn họng, sếp sẽ không nghĩ rằng hắn vô dụng chứ…
Phó Tiêu: “Đã biết, muộn nhất là chiều mai tôi sẽ đến đó.”
Thẩm Kim thở phào nhẹ nhõm, “Vâng thưa sếp, nhân tiện ngài nhớ chuẩn bị tâm lý luôn ạ.”
“Nói rõ.”
“Cậu ta đi đứng không bình thường.” Thẩm Kim mím môi, “Hơi thọt.”
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Lộc Ngật: Chú nói ai thọt (ヽ( `д´*)ノ)!