Hoàn cảnh mờ tối, cộng thêm hiểu biết ít, không đủ để cho ba đứa bé biết được điểm khác nhau của thịt heo rừng và thịt heo nhà nuôi.
Ánh mắt của Tiểu Muội nhìn chằm chằm vào thịt heo: "Chị, tối nay chúng ta ăn thịt sao?"
"Ăn, tất nhiên ăn rồi."
Tống Hòa bỏ thịt heo rừng vào trong nước, định dùng cách này để loại trừ vị tanh, mấy miếng xương heo thì đặt trong tủ, mùa đông lạnh lẽo cũng không sợ nó hư.
Trong chốc lát, trên bàn bếp chỉ còn là thịt heo đến từ không gian và gan của heo rừng
Trước tiên Tống Hòa lấy một chút đảng sâm, hoàng kỳ, cẩu kỷ, thả tất cả vào trong nồi đất nấu lên.
Những dược liệu này là cô phát hiện bên trong không gian, đầu bếp Lý thường xuyên làm một ít đồ kho, cần dùng đến những dược liệu này.
Nấu đảng sâm, hoàng kỳ, cẩu kỷ khoảng hai mươi phút, lại cắt gan heo thành miếng mỏng bỏ vào, hầm thành canh gan heo với đảng sâm, hoàng kỳ, cẩu kỷ.
Ở trên sân phơi lúa, cô cũng không nói dối, một nhà bốn miệng ăn của cô, đều thiếu máu cả, đúng vây, chính là muốn ăn gan heo bồi bổ một chút.
Hầm xong canh gan heo, Tống Hòa lại trộn một bát rau tể thái.
Sau đó bắt đầu làm thịt kho.
Chẳng những thịt heo rừng khó hầm nhừ, mùi còn rất tanh, nhưng thịt heo nhà thì lại không.
Tống Hòa cắt miếng thịt đã nhúng qua nước thành cục nhỏ, sau đó bỏ vào trong nồi đun nước, bỏ thêm chút gia vị, hương liệu rồi nấu chín.
Bởi vì cho rất nhiều rượu Thiệu Hưng vào, cho nên trong quá trình nấu, mùi rượu dần dần nồng lên, giống như muốn làm cho người ta say vậy.
"Chị, thịt này và thịt chim sẻ nướng không giống nhau!”
Đại Oa run run cánh mũi, rất nghiêm túc ngửi mùi thịt.
Tống Hòa đặt canh gan heo lên bàn, buồn cười trả lời: "Tất nhiên là không giống."
Đại Oa nuốt nước miếng một cái: "Chim sẻ nướng của Cẩu Oa Tử có thể đổi hai cục đường, vậy thịt kho của chúng ta có phải sẽ đổi được ba cục đường không?"
"Đại Oa ngốc, chờ em nếm được thịt kho này, chị xem em còn muốn dùng thịt đổi đường hay không."
Tống Hòa nhịn không được bóp mặt cậu bé, "Phải dùng tiền mới đổi được, hiểu không, chờ ngày mai chị sẽ dạy cho các em nhận biết tiền."
Ba đứa trẻ không biết nhiều về tiền, chỉ biết dùng đường dùng điểm công để đổi đồ.
Thịt kho bóng loáng hồng hồng được nấu chín, lần này Tống Hòa nấu hơi nhiều, vì vậy cô mang toàn bộ nồi thịt lên bàn.
Cơm bữa trưa còn dư lại, cho nên giờ phút này Tống Hòa sẽ ăn thịt kho với cơm trắng!
Với loại tổ hợp này, cô có thể ăn đến khi không ăn nổi nữa.
Thịt kho được hầm cho mềm nhũn, bên trong thịt ngập mùi thơm tràn ra chất lỏng dính vào cơm trắng, cơm trắng trở nên bóng dầu hơn.
Tống Hòa trộn nước thịt và cơm vào nhau, một muỗi cơm đặt một miếng thịt kho vào, bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt kia, đời người thật viên mãn.
Ba đứa bé cũng ăn không ngẩng đầu, nếu bây giờ ai dám dùng đường đổi thịt với Đại Oa, Đại Oa nhất định sẽ xông đến, đánh cho nằm ngửa trên đất.
Bóng đêm ngày càng đậm, trăng sáng từ từ thò đầu ra khỏi mây đen, từ từ trở nên sáng ngời.
Uống xong một miếng canh gan heo cuối cùng, Tống Hòa sờ cái bụng tròn xoe của mình, "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon!"
"Vì sau này mỗi bữa đều có thịt ăn, cho nên mấy đứa phải giúp chị làm việc, có hiểu không?"
"Hiểu ạ."
Sau khi được ăn thịt, ba đứa bé chính là cho cái gì làm cái đó, mỗi đứa đều bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nhất của mình.
"Cho nên tiếp theo phải làm gì?"
Đại Oa nhanh chóng giơ tay: "Rửa chén ạ."
Ngay sau đó là Tiểu Muội: "Tự mình rửa chén của mình."
Mễ Bảo ăn xong một miếng cơm cuối cùng: "Rửa chén cho chị nữa."
Tống Hòa khen ngợi nhìn Mễ Bảo một cái, không được rồi, Mễ Bảo của chị, chỉ số tình cảm có chút cao nha.
Sống chung gần hai tháng, trái lại cô phát hiện chỗ khác nhau của ba đứa bé.
Tất nhiên không phải nói vẻ bề ngoài mà là về mặt tính cách, trí thông minh, cùng với chỉ số cảm xúc.
Phải nói nếu chỉ nói về trí thông minh, vậy Tiểu Muội nhất định là thông minh nhất.
Tống Hòa thật không biết não của cô bé lớn lên như thế nào.
Mấy ngày trước Tống Hòa nhìn cảnh sắc cuối thu của thôn Lý gia, tế bào văn nghệ trong cơ thể trỗi dậy, thuận miệng khoe khoang một đoạn 《 Thấm Vườn Xuân · Trường Sa 》, với Tiểu Muội.
Vậy mà hai ngày sau, ở trên bàn cơm, Tiểu Muội lại có thể đọc một đoạn mà không quên chữ nào cho cô nghe.
Hừ chết người rồi!
Lúc ấy trái tim của Tống Hòa sắp nhảy ra từ l*иg ngực, cũng may thơ cô đọc cũng không phải quá khó.
Nếu thuộc cả《Lý Niệm Nghề nghiệp》 hay là 《Luật Lệ Luật Pháp Giáo Dục》, hoặc là hát một đoạn Tiếng Anh, cô sẽ qua đời tại chỗ mất.
Sau khi tỉnh táo lại, Tống Hòa bắt đầu kiểm tra ba đứa bé, phát hiện, chỉ có Tiểu Muội là có chút khác người. Với độ tuổi bốn năm tuổi này, cô chỉ nói một lần phép nhân mà cô bé đã học được, hơn nữa còn vận dụng rất tự nhiên.