Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm

Chương 38: Chương 38

“Bịch” Từ từ ngẩng đầu lên,đảo mắt qua một vòng trong lớp,ai ai vẻ mặt cũng chăm chú hướng lên bảng,trọng tâm tất nhiên chẳng ai khác ngoài Lữ Lam đứng trên bục giảng khua chân múa tay.

Đột nhiên Zami đổi hướng 45 độ,chàng trai khuôn mặt anh tuấn nhìn trân trân cô không che dấu,nhấc nhẹ bàn tay lên duỗi ngón trỏ thon dài ra mạnh bạo chỉ vào tờ giấy bị vo tròn nằm dưới đất,ánh mắt một vẻ uy quyền như ra lệnh.Zami không phải là loại người ngu ngốc đến mức không biết anh ta muốn làm cái gì,cô hạ tầm mắt xuống nhìn tờ giấy vo tròn lại nhìn chàng trai.

Hôm nay cô thực mệt mỏi,giờ mà không nhặt tờ giấy lên xem theo ý cậu ta e rằng cô khó mà thoát được về nhà.Khua tay cầm cục giấy vo tròn xoe,cô thuần thục mở ra.Một nét chứ mềm mại chẳng khác nào chữ con gái:”Nhà cô ở đâu?Khi nào rảnh tôi đến đọ mắt phân rõ thắng bại”.

Zami nghệt mặt ra một chút nhưng đã nhanh chóng thu hồi vẻ mặt ngu ngốc đó nuốt vào ẩn mình sau khuôn mặt lạnh lùng hờ hững.Thằng nhóc này cũng thật là buồn cười,bề ngoài tỏ vẻ ngạo mạn lạnh lùng mà tính tình lại chẳng khác nào đứa trẻ lớp 3.

“Không cần thiết.Coi như là tôi nhường đi,lần trước tôi quả thực thua”_Zami tuy lòng tự trọng cao nhưng hôm nay buộc mình hạ thấp người chịu thua vì căn bản cô nghĩ rằng không cần chấp vặt một đứa trẻ lớp 3,ý tứ rõ ràng là nhượng bộ mà ẩn ý lại một vẻ khinh thường.

Nhận được tờ giấy,đôi mắt đại bàng mọi người thường ca tụng giờ đã đỏ ngầu nỗi tức giận,Lil trừng lớn mắt nhìn cô nắm chặt tờ giấy trong tay,đã bị vò nất nay lại càng tơi tả đáng thương.

Zami lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra,tiếp tục ghi bài…Thời khắc cô chăm học rất hiếm có,người nào mà tiếp xúc lâu với cô nhìn thấy cô ngoan ngoãn thế này quả thực là một tin chấn động hơn cả trái đất tận thế…

Phòng hiểu trưởng

“Tôi không thể chấp nhận loại học sinh vô nghĩa vô lễ như này được”_Lữ Lam bắt đầu bài ca thán với hiểu trưởng trừng lớn mắt nhìn về phía Zami đang ung dung ngồi xuống ghế.

“Có gì,ngồi xuống từ từ nói đã.Lữ Lam,cô không cần gấp gáp”_Hiệu trưởng Hiếu đã sớm toát mồ hôi,nhìn một trẻ một trung niên trước mặt.

Hiệu trưởng Hiếu cầm ấm nước lên chưa kịp rót trà vào cốc Lữ Lam đã mạnh miệng ngăn cản:”Không cần,tôi không khát,vào thẳng vấn đề chính luôn đi”.

Bàn tay cầm bình trà của hiệu trưởng Hiếu có chút run run,nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,ngẩng mặt lên lời nói còn chưa kịp phát ra đã nghe thấy giọng nói khác vang lên:”Ấy khoan đã,cô không khát thì cũng phải nghĩ cho em chứ” Zami điệu bộ khinh người bắn về phía Lữ Lam rồi lại quay sang nhìn hiệu trưởng Hiếu:”Thầy Hiếu,thầy mời trà cô Lam mà không mời trà em thì quả thực là bất công”.

Hiệu trưởng Hiếu biết ý tứ của Zami nó chẳng đơn giản như ngoài miệng vẫn nói,khuôn mặt già nua cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:”Được”hiệu trưởng Hiếu bàn tay cầm bình trà lúc này còn run hơn cả lần trước,đổ trà hấp tấp đến mức nước tràn ra ngoài không dưới nửa cốc.Hành động này lọt vào mắt cô quả thực chẳng khác gì đang xem một trò cười.

Lữ Lam kiên nhẫn đứng đợi hiệu trưởng rót xong trà mời Zami.

“Cô Lam,có chuyện gì gấp lắm sao?Không uống trà được thì cũng nên ngồi xuống cho đỡ mỏi chân chứ,trò ngồi mà cô đứng thế này quả thực rất vô lí”_Zami cười lạnh nhạt đỡ tách trà từ tay hiệu trưởng,mỗi lần càng gần chạm vào bàn tay già nua kia cô không khó nhận ra độ run không giảm mà ngược lại còn tăng dần.

“Thầy Hiếu,có cần run như vậy không?”_Zami tiếp nhận tách trà nhấp nhẹ một ngụm nhìn lên trần nhà.

Lữ Lam cũng không khó phát hiện ra Zami gây áp lực cho hiệu trưởng không ít khiến bà có chút rùng mình,đường đường là hiệu trưởng một trường danh tiếng mà lại bị ảnh hưởng bởi một nữ sinh thì…cô nữ sinh kia hẳn là không đơn giản.

Hiệu trưởng Hiếu như bị sét đánh,có chút giật mình nhưng lại quay sang Lữ Lam cười thân thiện:”Lữ Lam,ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện”.

Hừ lạnh một tiếng,Lữ Lam vừa đặt mông xuống ghế đã nói một loạt những từ ngữ không hay chút nào:”Thầy Hiếu,tôi không thể chấp nhận được cô học sinh này”.

Hiệu trưởng Hiếu cẩn trọng liếc mắt nhìn sang Zami nhưng chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng vô tâm của cô hướng ra ngoài cửa sổ.

“Có chuyện gì cứ từ từ nói?”_Hiệu trưởng Hiếu.

“Hôm nay nữ sinh đó tới lớp muộn 15 phút,chen ngang buổi dậy của tôi làm cảm hứng của tôi cũng vì thế mà tụt xuống.Chưa được sự cho phép của tôi còn dám cả gan cư nhiên đi vào lớp nói tôi không lịch sự,thầy xem,trường hợp này là thế nào đây?”_Lữ Lam bất mãn phun một tràng.

Hiệu trưởng Hiếu nghe xong cảm thấy vô cùng khó xử,theo bên Lữ Lam thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ đắc tội với Zami nhưng Zami lại chẳng có điểm đúng nào trong việc này khiến ông câm lặng không nói nên lời.

Đúng lúc này Zami mở miệng giải vây cho ông:”Cô Lam,lời nói ra không được rút lại,cô xem lại mình nói đã đúng hết toàn bộ chưa.Còn thiếu điều gì chưa nói không” giọng điệu bình thản này càng làm tăng áp lực cho đối phương.

“Còn thiếu gì sao?Cô đã nói đủ những gì cần nói rồi”_Lữ Lam tuy rằng đối diện với cặp mắt lạnh như băng của Zami cũng có chút lung lay gãy rụng nhưng bà tuyệt không ngượng bộ.

“Vậy được,cô đã nói xong những lời cô cần nói.Bây giờ sẽ là lời em muốn nói”_Zami thẳng thắn nói rồi không để ai kịp thở đã tiếp tục:”Em vào muộn 15ph em đã gõ cửa vậy mà một tiếng cô không đáp như vậy có gọi là lịch sự không mà lúc em ngang nhiên đi vào cô lại nói em bất lịch sự?Điểm này cần xem xét lại”.

“Em…”_Lữ Lam cứng họng không nói nên lời rồi tiếp tục:”Cô là giáo viên phụ trách buổi học ngoại khóa hôm nay,đương nhiên cô có quyền còn em thì không”.

Nghe đến đoạn này Zami cười hờ hững đôi mắt phút chốc tối sầm lại,đặt mạnh tách trà lên bàn vang lên âm thanh “Cạnh” không hề nhỏ:”Trong trường này sinh ra cái luật như thế từ bao giờ sao em không biết”.

“Ở cái trường này đương nhiên thầy cô giáo lớn tuổi hơn học sinh lại còn là người dạy học các em,các em nghe lời có gì là sai”_Lữ Lam vô cùng bất mãn với cách trả lời của Zami.

Hiệu trưởng Hiếu nghe Lữ Lam nói thì có chút giật mình,Lữ Lam là giáo viên mới đến nếu nói như vậy thì phần thắng sẽ thuộc về Zami mất thôi.

“Hắt xì…hắt xì…”_Zami tự nhiên thấy trong người thật mệt mỏi không tự chủ được mà hắt xì ra tiếng nhưng thật khẽ.Chắc hẳn cơ thể chưa hoàn toàn bình phục sau lần truyền máu vừa rồi lại thêm bệnh cảm lạnh mà dẫn tới ngày hôm nay.

“Em không khỏe sao Zami?”_Hiệu trưởng Hiếu nắm bắt nhanh chóng liền quan tâm hỏi.

“Một chút thôi,không đáng lo ngại”_Zami lấy khăn giấy lau đi vết bẩn còn vương lại sụt sịt vài cái rồi cũng nói lên ý kiến của mình:”Cô Lam có phải là giáo viên mới chuyển đến dạy không?”.

Hiệu trưởng Hiếu nghe xong lại chẳng có vẻ giật mình hay sửng sốt gì cả mà còn điềm tĩnh rót trà cho mình,căn bản sự nhạy bén của Zami ông chẳng còn lạ lẫm nữa,lúc mới nhận học bạ của học sinh này ông đã suýt nữa thì ngã ngửa,thành tích xuất sắc trên cả xuất sắc,đại học đã có mấy bằng chủ yếu là bên nước ngoài,một chút lời nói này đối với cô thì thực không khó để nhận ra.

Ngược lại với vẻ điềm tĩnh đó Lữ Lam lại có chút hốt hoảng những cũng nhanh chóng bình phục lại kiên định trả lời:”Phải!Điều đó có quan trọng không?”.

Cười lạnh nhạt,Zami không vội trả lời mà còn ung dung nhấp một ngụm trà,cứ chỉ tao nhã toát ra khí phái quý tốc không che dấu,điểm này đập vào mắt Lữ Lam khiến bà có phần lo sợ.

“Đương nhiên không quan trọng…nhưng…đối với lời nói của cô nó lại vô cùng quan trọng”

“Cô không hiểu ý em nói”_Lữ Lam cảm thấy bực mình và mất kiên nhẫn với cái kiểu nói ẩn ẩn ý ý của Zami.

“Nếu cô đã gấp gáp như vậy thì em cũng không làm tốn thời gian của cô nữa”_Zami nhẹ nhàng nói,điều chỉnh tư thế một chút,đảo mắt nhìn hai người trung niên một tuổi ột tuổi thấp trước mặt,ánh mắt ai cũng vẻ thúc giục,cô cũng chẳng muốn tốn thời gian làm gì vì Zami có thể nhận ra cơ thể mình đang dần suy sụp:”Cô là giáo viên mới dạy chẳng lẽ không đọc quy tắc của trường?”Thấy Lữ Lam vẫn giữ vẻ mặt ngây ngốc chẳng hiểu cái gì khiến Zami không khỏi phê bình trong đầu “Người phụ nữ này đã ngu dốt đến mức độ này mà sao cái lão hiệu trưởng già kia lại cho lọt vào trường này chứ?”.

Nói chuyện với loại người này thì tốt nhất nên càng nhanh càng tốt,ẩn ẩn ý ý thực sự chính cô cũng thấy bực mình:”Nói cho cô hiểu thì trường mình là một trường danh tiếng,đương nhiên không phân biệt tuổi cao tuổi thấp.Để công bằng mà nói thì học sinh cũng phải được tôn trọng,dù gì cũng đều là con người cả nói người này có quyền người kia không có quyền thì quả là khinh người rồi”.

Sau khi kết thúc một tràng dài,Zami bình thản nhấp tiếp ngụm trà.Lữ Lam đầu tiên không hiểu nhưng sau khi nghe Zami nói thì đã hiểu được dôi phần,giọng bà lần này còn bất mãn hơn lần trước:”Tôi cũng thật không ngờ một trường danh tiếng nhất nước thế này mà đạo đức học sinh lại chẳng có gì cả.Nếu nói theo kiểu học sinh cũng cần được tôn trọng thì khác gì học sinh với giáo viên ngang hàng,không lâu sau học sinh sẽ lại chèo đầu cưỡi cổ giáo viên”.

Cười hờ hững,Zami hạ thấp giọng mà lại rõ ràng:”Cô Lam nói thế thì sai rồi.Đương nhiên giáo viên vẫn hơn học sinh,đương nhiên không phải ngang hàng như cô nói còn về phần đạo đức…trường này đúng là không ổn như các trường khác nhưng…chỉ một số thành phần.Cô chưa dạy hết các lớp,nói chuyện với tất cả học sinh trong trường thì không nên vơ đũa cả nắm như vậy”.Trong đầu cô đột nhiên hiện ra vài lần bị mấy con ranh lên mặt dạy đời,đúng là hồi đấy cô cũng từng nghĩ sẽ lên gặp hiệu trưởng một chuyến để xem trường này đào tạo học sinh kiểu gì mà lại dám hống hách bắt nạt học sinh mới như vậy.Đương nhiên điều này đúng…cô không phủ nhận nhưng chắc chắn không phải ai cũng như thế,Tiron Lil Kenbun Thiện là những người cô quen mà cũng là thành phần có đạo đức,không thể trách oan họ được.

Lữ Lam quay sang nhìn hiểu trưởng như cần một lời bình luận,ông chỉ nhẹ nhàng gật đàu giọng trầm thấp già nua khẽ khàng vang lên trong căn phòng:”Zami nói quả thực là rất đúng đắn,trường danh tiếng quý tộc thế này đa phần là con nhà giàu đương nhiên chuyện chạy tiền chiếm ưu thế hơn hẳn.Nhưng…như Zami nói cũng chỉ có một vài thành phần vô đạo đức,tôi cũng đã giao trách nghiệm này ột cậu học sinh rồi,trường khá lên rất nhiều.Trường ta mang danh quý tộc tiếng tăm lẫy lừng đương nhiên khác xa so với mấy trường cô từng dậy,ở đây dù lơn hay nhỏ cũng không được phân biệt đối xử,không thể nói cô có quyền cấm đoán em này em kia được nhưng trong lớp học lại khác.Cô có thể phê bình em này không tập trung trong giờ,em kia chống đối,còn về phần Zami vào lớp muộn cũng là cái sai có điều ai chả một lần phạm lỗi,cô có phạt thì ít nhất cũng phải mở miệng chứ không thể làm lơ người ta như vậy,thế thì thật mất lịch sự.Cũng giống như hai người cùng lên phòng hiệu trưởng,ai cũng có quyền nói ý tốt ý hay ình và theo lời Zami nói mời trà riêng mình cô mà lãng quên nữ sinh này thì thực là không công bằng”.

Lữ Lam nghe xong cũng hiểu được đôi điều,không những không nóng giận như ban nãy còn cảm thấy mình đúng là sai lầm.Bà nhẹ nhàng đứng lên tiến đến gần Zami mỉm cười,giọng nói vô cùng chân thành:”Cô xin lỗi,là do cô không đúng trước”.

Zami tuy lạnh lùng nhưng độ khoan dung cũng rất cao:”Không có gì,chỉ mong lần sau cô đừng làm vậy với học sinh khác.Cô cũng biết ở trường này con nhà quyền quý không ít,dây dưa vào quả thực rất khó dứt ra,sơ hở một chút nổi nóng một chút thôi cũng mất việc như chơi”.

Lời Zami dặn dò nhưng lại đánh vào đầu Lữ Lam một đòn cảnh giác khiến bà không khỏi rùng mình,tự cảm thấy mình thật may mắn khi nữ sinh này có lòng khoan dung cao độ đến vậy chứ không ngay buổi đầu đi làm đã mất việc như lời Zami nói.