Thụ Thụ Song Cắm

Chương 29: Tiện nhân.

Sau 15 ngày, nhóm vị thành niên bạo lực học đường cũng được thả ra. Úc Nam giản vừa ra tới liền thấy vợ chồng Vương Lệ vẫy tay với hắn, bọn họ ăn mặc một thân hàng rẻ tiền, đứng ở bên chiếc xe con cũ rích, hai người như là già đi mười mấy tuổi. "Hừ, mặc như vậy tới đón, là muốn tôi mất mặt sao."

Úc Nam Giản nhỏ giọng lẩm bẩm, tính lựa chọn bỏ qua hai vợ chồng bọn họ, đi theo phía sau Lỗ Ninh Viên, ôn nhu nói: "Viên ca, ba ba cùng mụ mụ ta hình như không có tới, ta có thể ngồi xe của ngươi sao?"

Trong khoảng thời gian này không ít lần Úc Nam Giản giúp Lỗ Ninh Viên giải quyết vấn đề sinh lý, cái tiểu huyệt kia ngẫm lại cũng thực thích, Lỗ Ninh Viên đương nhiên nguyện ý.

"Đi, cùng ta về nhà." Nói, còn xoa mông hắn.

Úc Nam Giản rũ mắt ngượng ngùng, "Nhà viên ca ca rất nhiều người a"

"Đi nhà ta, cũng không nhiều lắm, ca ca sẽ yêu thương ngươi thật tốt."

"Ân, viên ca."

Úc Nam Giản thẹn thùng cúi đầu. Hắn tuy rằng muốn về nhà nhưng hắn càng muốn đu bám Lỗ Ninh Viên.

Úc Nam Giản đi phía sau Lỗ Ninh Viên, đi chưa được mấy bước, liền nghe được có người gọi hắn: "Tiểu Giản, tiểu giản, thẩm thẩm tới đón ngươi về nhà."

Là âm thanh của Vương Lệ.

Đáy mắt Úc Nam Giản hiện lên một tia chán ghét, làm bộ nghe không được, tiếp tục đi theo Lỗ Ninh Viên về xe.

"Tiểu Giản, ngươi không nghe thấy sao? Là ta nha, thẩm thẩm đây."

Vương Lệ chạy tới lôi kéo cánh tay Úc Nam Giản, thở hồng hộc, phấn nền thấp kém trên mặt rơi xuống như vôi tường.

Sắc mặt Úc Nam Giản tràn ngập khó sử, liếc mắt nhìn thấy Lỗ Ninh Viên đang nhìn hắn, đành phải thay đổi một bộ mặt tươi cười dối trá, "Thẩm thẩm, thì ra các ngươi tới đón ta, thật xin lỗi vì vừa rồi không nhìn thấy các ngươi."

"Không có việc gì, đi, chúng ta đưa ngươi trở về." Vương Lệ cười nói

"Ân, nhưng mà ta đã đáp ứng đi cùng viên ca rồi, ta không thể....nói không giữ lời...." Úc Nam Giản làm bộ khó sử.

Lúc này Vương Lệ mới đem ánh mắt đặt trên người Lỗ Ninh Viên, cặp mắt kia nháy mắt phóng ra sự tham lam vô độ.

"Thì ra là Lỗ thiếu nha, vậy các ngươi mau đi đi, các ngươi cùng nhau đi."

Lỗ Ninh Viên hiện tại cực kỳ chán ghét Úc Tích, đối với cặp cha mẹ này của hắn cũng chẳng vừa mắt là bao, vừa rồi ánh mắt tham lam của Vương Lệ còn quét trên người của hắn, làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, liền lôi kéo Úc Nam Giản đi về phía trước.

"Đúng là loại người không biết xấu hổ."

Vương Lệ bước nhanh theo sau, "Lỗ thiếu gia, lỗ thiếu gia, ta giúp ngài mở cửa xe."

Tay vừa mới đυ.ng tới cửa xe, đã bị một ánh mắt chán ghét của Lỗ Ninh Viên liếc tới, nàng đành ngượng ngùng thu tay lại.

Ở thời điểm Úc Nam Giản lên xe, Vương Lệ bắt lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Giản, Úc Gia chúng ta đều dựa vào ngươi, hầu hạ Lỗ thiếu cho tốt."

Khóe miệng Úc Nam Giản co giật nhẹ, phất tay nàng ra nhỏ giọng nói, "Thẩm thẩm, lần sau đừng đυ.ng ta, ta ngại dơ."

Dứt lời, liền đóng cửa xe, lưu lại Vương Lệ vẫn còn đang ở trong câu nói kia.

"Cái gì kêu dơ?"

Nàng xoay người đi đến phía Úc Khang Đông, vỗ tay, nước miếng bay tứ tung: "Tên tiện nhân kia thế nhưng dám chê ta dơ? Lão nương vì đón hắn mà đi thuê xe, mấy giờ tiêu mất vài trăm, hắn thế nhưng còn dám chê ta dơ?"

Âm thanh của nàng hấp dẫn không ít ánh mắt người đi đường, Úc Khang Đông thấy tình thế không ổn, liền chạy lại kéo nàng đi.

"Bớt nói vài câu, người khác đều đang nhìn ngươi đâu."

"Ta nói còn không đúng sao? Hắn cho rằng hắn vẫn là thiếu gia cao cao tại thượng kia? Mẹ nó đồ đê tiện, nếu không nghĩ đến hắn còn có thể tiến vào Lỗ gia, lão nương mới không đến đón hắn, tiện nhân."

Úc Khang Đông cúi đầu, không dám nhìn mặt mọi người, nhưng chỉ cần dùng da đầu hắn cũng cảm nhận được ánh mắt cười nhạo của người khác. Liền vội vã đẩy Vương Lệ lên xe.

"Đi thôi, đi thôi, về nhà."

Nghe vậy đôi mắt Vương Lệ trừng lớn, vỗ mạnh một cái hô to: "Nhà? cái nơi xó xỉnh kia cũng coi là nhà? Đời này lão nương nhất định sẽ không chịu khổ, ngươi mau nghĩ cách đổi cho ta một căn phòng lớn, ta chịu không nổi cái nơi ở rách nát kia."