Nhưng Lỗ Ninh Viên cũng không phải dạng tay mơ, hắn là nhà giàu số một Bắc thị, cũng là bạn trai Úc Nam Giản, bá đạo lại ngang ngược vô lý.Lỗ Ninh Viên ôm tiểu bảo bối nhà hắn, lỗ mũi hướng lên trời, "Tiểu tạp chủng, ngươi đừng làm ta tóm được ngươi, tiểu Giản ở nhà ngươi ăn không ít khổ, xem ta hôm nay không giáo huấn ngươi"
Có người xen mồm nói "Úc Tích ngươi đừng có không biết tốt xấu, khi dễ người tốt. Tiểu Giản ở nhà ngươi, ngày ngày bị ngươi khi dễ, chúng ta đều nhìn không được, ngươi thế nhưng còn có mặt mũi ở chỗ này giương oai"
"Hừ, nếu không phải tiểu Giản lương thiện, kêu chúng ta không cần làm khó dễ ngươi, bằng không ngươi đã bị đánh chết"
Thì ra là như thế này.
Úc Tích xem như biết vì sao nguyên chủ ở trường học lại bị xa lánh, thì ra là Úc Nam Giản đem chính mình miêu tả thành người bị hại, đem nguyên chủ nói thành "người ưa bạo lực đâu" hay ăn hϊếp hắn.
Thật là quá kỹ nữ, muốn đánh!
Tiếng chỉ trích của mọi người ngày càng nhiều, Úc Tích liền càng trở nên bình tĩnh, dưới tóc mái thật dài, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm chim nhỏ nép vào người Lỗ Ninh Viên.
"Cho nên, các ngươi muốn đánh nhau?"
Úc Tích đánh vỡ âm thanh trách mắng ầm ĩ, âm thanh hắn lạnh lẽo, ở bên trong tiếng mắng chửi thô tục ầm ĩ có vẻ phá lệ thanh thúy.
Lỗ Ninh Viễn ôm tiểu bảo bối nhà hắn, đi đến trước mặt Úc Tích, dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá hắn, :Ngươi dám sao?"
Úc Tích ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt giảo hoạt, câu môi nói: "Ta dám!"
Lại nói: "Kéo bè kéo cánh đánh nhau"
Thời gian hẹn đánh là 3 giờ chiều ngày hôm sau, địa điểm: Vùng ngoại ô
Sáng sớm Úc Tích liền tới rồi, hắn mua một bộ camera đặt ở chỗ kín, điều chính góc camera tốt, hắn mới cảm thấy mỹ mãn trở về.
Ước chừng tới 3 giờ chiều, tới giờ Lỗ Ninh Viễn đã mang người đến nơi. Lúc vào cửa, Úc Tích ngắm nhìn camera trong góc.
Ân, vẫn còn.
Lập tức, Úc Tích trở nên sợ hãi rụt rè, không dám vào cửa, đôi tay nắm góc áo, "Tôi biết sai rồi, tha thứ cho tôi đi. Tôi sẽ không bao giờ chắn đường đi của mấy người, lần sau đi đường sẽ thật cẩn thận"
Hoàng Mao khiêng gậy sắt bước tới, xách sau cổ Úc Tích, đem hắn kéo vào, " Cẩu tạp chủng, lúc này mới biết sai rồi."
Úc Tích bị ném xuống mặt đất, trên người dính đầy tro bụi, hắn quỳ rạp trên mặt đất, "Ta thật sự biết sai rồi, lần sau sẽ đem tất cả tiền trên người lấy ra hiếu kính các đại ca"
Lỗ Ninh Viên nhíu mày, không biết tên tiểu tử này đang nói cái gì, hắn dơ chân lên định đá hắn.
Úc Tích ngiêng ngiêng thân mình, hắn đạp hụt!
"Úc Tích, lão tử khuyên ngươi hảo hảo xin lỗi Tiểu Giản, bằng không lão tử phế đi chân của ngươi" Lỗ Ninh Viên cắn răng nói.
Úc Tích ngẩng đầu, khuân mặt dơ hề hề, nhìn trước mặt mặc quần yếm kỹ nữ đệ đệ, tức khắc rơi lệ đầy mặt, hô to: "Úc Nam Giản ta biết sai rồi, ta lần sau thi sẽ không vượt qua ngươi, không đoạt ngươi nổi bật. Đem đầu tóc nuôi dài một chút, không cần đoạt mỹ mạo của ngươi."
Lại nói " Ta nhất định sẽ giúp ngươi đem giày lau sạch sẽ, sẽ không bao giờ làm giày trắng của ngươi dính bẩn"
Úc Nam Giản: "...."
Mọi người nghe xong vẻ mặt mộng bức, ngược lại là sắc mặt Úc Nam Giản khác biệt, hắn ôm cánh tay Lỗ Ninh Viễn, nhỏ giọng nói: "Viên ca, các ngươi không cần như vậy, không cần vì ta mà đánh nhau. Ta không trách Úc Tích ca, đều là ta sai, Úc Tích ca nên đối với ta như vậy"
TMD, nhịn không nổi nữa, đợi lát nữa cắt video đi.
Úc Tích bò dậy, ngưởng cổ lên, "Không sai, Úc Nam Giản, ngươi quá tiện, quá kỹ nữ. Nếu không phải ngươi, chúng ta sẽ không đánh nhau, sẽ không có người bị thương. Nếu ngươi muốn tốt cho bằng hữu, liền quỳ xuống nói xin lỗi ta, bằng không bằng hữu của ngươi đều sẽ thương tàn"
Úc Nam Giản đôi mắt chấn động, mẹ, cái đồ quê mùa này thế nhưng phản hắn.
Úc Nam Giản oa ở trong lòng ngực Lỗ Ninh Viễn nói: "Viên ca, Úc Tích ca không muốn tha thứ cho ta. Nếu không, nếu không ta đây cho hắn quỳ xuống đi, các ngươi đều là bạn tốt của ta, ta không muốn thấy các ngươi vì ta mà bị thương"
Dứt lời, đầu gối trượt xuống dưới, Lỗ Ninh Viễn liền vội vàng ôm người vào trong l*иg ngực, bàn tay to nâng lấy mông hắn.
"Tiểu Giản ngươi như thế nào có thể lương thiện như vậy, ai ngươi quá lương thiện, sớm muộn gì cũng bị bắt nạt"
Vỗ vỗ mông hắn, lại nói: Không thể quỳ trước mặt tiểu tạp chủng này, nam nhi đầu gối dát vàng, có biết không?"
Đôi mẳt Úc Nam Giản ầng ận nước mắt, "Chính là, chính là, ta không nghĩ các ngươi sẽ bị thương. Ô ô..., đều do ta, đều là ta sai."
Lỗ Ninh Viên vỗ nhẹ bảo bối của hắn, nhỏ giọng an ủi, "Không thể nào, tiểu Giản không sai, ngươi chính là quá lương thiện, nên bị người ta hại"
Huynh đệ bên cạnh cũng nhìn không được, tiểu thiên sứ tiểu Giản của bọn họ sao có thể lương thiện như vậy. Hiện tại càng nhìn càng cảm thấy Úc Tích tâm địa rắn rết.
Lập tức mọi người mắng to, "Úc Tích, ngươi cái loại độc ác, liền khi dễ nhỏ yếu tiểu Giản. Xem ta hôm nay đánh chết ngươi"
Dứt lời, vung côn lên hướng đến Úc Tích đánh xuống.
Úc Tích ở nguyên thế đã luyện qua võ, tuy rằng thân thể này gầy yếu, nhưng cũng may rất linh hoạt. Úc Tích khó khăn lắm mới né được một chày gỗ, lăn một cái vội vàng bò dậy.
Hắn nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, giơ tay liền cho chính mình một cái tát.
Rất tàn nhẫn khóe miệng đều chảy máu.
Mọi người: "...."
hắn làm sao vậy?
Trong lúc mọi người còn đang lâm vào hoang mang, người trên lầu hai lại đang mỉm cười. Hắn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của lầu dưới, từ lúc mọi người đến đây, hắn đã ở chỗ này.
Đương nhiên, hắn cũng thấy camera giấu ở trong góc.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người Úc Tích, khóe miệng tươi cười ngày cao.
Có chút ý tứ.
Úc Tích cảm thấy có người ở đằng sau nhìn hắn chằm chằm, nhưng hắn lại không nhìn thấy người ta, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng ở chỗ ngoặt cầu thang của lầu hai, đúng lúc đυ.ng phải cặp mắt người nào đó.
Cặp mắt kia mang theo hưng phấn, đuôi mắt rất dài, khóe môi tươi cười. Hắn mặc một thân xanh thẳm tây trang, đối với Úc Tích vẫy tay.
Tâm Úc Tích cả kinh.
Tổng chịu như thế nào lại ở chỗ này!!!