Huyễn Hoặc

Chương 18: Chương 18

Nói tới cũng thật trùng hợp, trong bệnh viện lại chạm mặt Phong Vũ.Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản .

Thường bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Phong Vũ đến để thay thuốc trêи tay anh, anh nhìn Kiều Nhiễm sững sờ, bước đến bên cạnh cô hỏi: “Nhiễm Nhiễm, sao cháu lại ở đây?”Kiều Nhiễm cũng rất ngạc nhiên, thành thật trả lời: “Đưa bạn học đến kiểm tra vết thương.”Phong Vũ nhìn hai nam sinh mặt mũi bầm dập ngồi bên cạnh cô, liếc thấy ánh mắt hai người họ nhìn Kiều Nhiễm rõ ràng không bình thường.Trong lòng có một chút khó chịu, Phong Vũ nhìn Kiều Nhiễm nói: “Lát nữa quay lại trường? Chú đưa các cháu.”Cao Dương đang bị băng bó ngẩng đầu nhìn anh, ngay lập tức cảm thấy một mối đe dọa cực lớn.Tiểu bạch kiểm yếu ớt một quyền đã bị hạ gục như Trần Tuấn cậu không để vào mắt, nhưng người đàn ông này thì khác, nhìn trực diện cũng có thể thấy được sự mạnh mẽ của anh ta, cơ bắp trêи cánh tay kéo căng, vô cùng mạnh mẽ.Phong Vũ cảm nhận được ánh mắt của cậu, nghiêng đầu nghiêm túc thẳng người lên, không chịu yếu thế mà nhìn lại.Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản .

Thường bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Một loại cảm xúc mà chỉ đàn ông mới hiểu lan ra giữa hai người.Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài cho đến khi Cao Dương băng bó xong, Kiều Nhiễm thấy đã xử lý xong liền nói với Phong Vũ: “Đi thôi.”Phong Vũ thu hồi ánh mắt khẽ gật đầu với cô, kéo cổ tay cô rời đi trước.Cao Dương đứng dậy đi theo phía sau, nhìn chằm chằm bàn tay to đang nắm tay Kiều Nhiễm, vẻ mặt khó chịu, Trần Tuấn gom hết thảy vào trong mắt, nhắm mắt đuổi theo.Sau khi đưa bọn họ trở lại trường, Phong Vũ dặn dò Kiều Nhiễm tan học đừng đi đâu đợi hắn tới đón, Kiều Nhiễm im lặng nhìn hắn.Phong Vũ ho một tiếng, nói: “Lần nhất nhất định sẽ không đến trễ!”Kiều Nhiễm từ chối cho ý kiến, chỉ trả lời ‘Mong là như thế’, liền quay người bước vào cổng trường.Trần Tuấn bị đều là vết thương ngoài da, nhìn thì nghiêm trọng nhưng thật ra không có gì đáng lo.“Ngày mai hai cậu đến bệnh viện thay thuốc với tôi, bác sĩ dặn gì thì nhớ kỹ, đừng làm miệng vết thương bị nhiễm trùng.”Hai nam sinh ở sau lưng cô cùng đáp lại.Ba người trở lại lớp học của mình tiếp tục học, không để ý đến ánh mắt tò mò của những người khác.Trần Tuấn ngồi vào chỗ của mình nhìn sách bài tập, suy nghĩ dần dần trôi xa.Sau khi tan học Kiều Nhiễm đi đến cổng trường quả nhiên nhìn thấy chiếc xe cách đó không xa, Phong Vũ đứng bên cạnh xe vẫy tay với cô.Ánh mắt của những người xung quanh kỳ lạ, có mấy nữ sinh không an phận nhỏ giọng thầm thì suy đoán người này cũng có thể là tình nhân của Kiều Nhiễm.Phong Vũ mới ba mươi mốt tuổi, nhìn cũng chỉ 27 28, quả thật không giống phụ huynh của Kiều Nhiễm, nói anh trai ngược lại còn có người tin.Kiều Nhiễm đi về phía anh, người đàn ông chủ động cầm cặp sách trêи lưng cô, cười nói: “Lần này chú không đến trễ chứ?”“Vâng, cũng không tệ lắm, tiếp tục phát huy.”Kiều Nhiễm thản nhiên tặng cho anh ánh mắt tán thưởng, vòng qua anh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, người đàn ông mỉm cười lắc đầu đặt cặp sách của cô ở ghế sau, lái xe rời đi.Trần Tuấn nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt lấy điện thoại ra gọi về nhà.Điện thoại vừa được kết nói, bên trong truyền ra giọng nói của một người phụ nữ, xung quanh nghe rất ầm ĩ.“Tiểu Tuấn, có chuyện gì vậy?”Trần Tuấn xiết chặt điện thoại thấp giọng nói: “Mẹ, hôm nay con không về, ở nhà bạn học ôn tập.”Trong điện thoại truyền đến tiếng mạt chược xô nhau, người phụ nữ nói một cách thờ ờ: “À, đi đi, mẹ cũng không về, hồ rồi! Đưa tiền đưa tiền!”Giọng nói chói tai vang trong đầu, Trần Tuấn cắn chặt răng hàm.“Tiểu Tuấn à mẹ đang bận, con đi đi, chú ý an toàn, mẹ cúp máy trước.”Điện thoại bị cắt đứt, vẻ mặt Trần Tuấn chết lặng cất điện thoại, bước đi vô định..