Tề Huy gác chân ngồi ở trên ghế sô pha, Lâm Nham ngồi ở bên kia của sô pha hai tay để lên đầu gối hơi hơi cúi đầu nhìn không thấy mặt chính diện của cậu, chỉ nhìn thấy góc mặt lộ ra thoáng tái nhợt.
Phân cảnh đầu tiên màn thứ chín 《 Siêu mẫu》.
"Lâm Nham bảo trì tư thế hiện tại của cậu năm giây sau lại ngẩng đầu." Đạo diễn Vương Linh cầm loa phóng thanh dặn dò nói.
Lâm Nham không nhúc nhích, chờ đạo diễn hô action.
"Các bộ phận khác chuẩn bị!" Giọng nói của đạo diễn Vương Linh có chút khàn, uống ngụm nước xong phất tay.
"Action!"
Thân thể Lưu Húc cương cứng ngồi ở trên sô pha ngây người, đối diện là nam người mẫu đang hot Vương Tử, vị nam thần kia cho dù đang đứng ở trên đài cao vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu.
"Cậu còn có gì để nói?" Vương Tử lãnh đạm nhìn chăm chú vào Lưu Húc, cười lạnh "Vì thượng vị bán đứng anh em của chính mình? Tôi còn thực nhìn không ra cậu cư nhiên có tâm kế như vậy."
Lưu Húc gắt gao mân miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tử khóe miệng cong lên nụ cười lãnh khốc, lắc đầu nói, "Tôi không có bán đứng A Dương, cùng tôi không có quan hệ gì!"
"Vậy cậu nói một chút là ai nói cho lão Tổng?" Vương Tử thay đổi tư thế ngồi, trong ánh mắt thần sắc đen tối không rõ.
Lưu Húc cúi mắt lắc đầu, "Tôi không biết, nhưng tôi có thể cam đoan" cậu tựa như là cấp thiết muốn xác minh cái gì hai má hơi phiếm hồng, "Tôi có thể cam đoan, thật sự không phải là tôi! Lúc trước tôi căn bản không biết A Dương gạt công ty nhận thêm việc!"
"Cut!" Vương Linh hô một tiếng.
Lâm Nham quay đầu nhìn cô ta, chờ cô ta nói chuyện.
"Lâm Nham lúc nói chuyện thân thể hơi khuynh về phía trước một chút."
"Được đạo diễn."
"Tiếp tục." Vương Linh gật gật đầu ngồi dựa vào trên ghế.
Lâm Nham thở sâu hồi tưởng lại một chút.
Lưu Húc hai má ửng đỏ thân thể khuynh về phía trước, vội vàng muốn biểu đạt ý nghĩ của mình, hai tay cậu gắt gao nắm cùng một chỗ, các đầu ngón tay trở nên trắng bệch, "Tôi có thể cam đoạn thật sự không phải là tôi, lúc trước tôi căn bản không biết A Dương gặt công ty nhận thêm công việc bên ngoài!"
Vương Tử khoát tay hiển nhiên không muốn nghe cậu giải thích, đứng lên đi ra ngoài, "Lời này giữ lại đi mà giải thích với người anh em của cậu đi, mặc kệ cậu có phải là người cáo mật cậu ta hay không khẳng định là không thể tiếp tục ở lại công ty nữa."
Lưu Húc chỉ ngây ngốc nhìn theo hắn ta quay đầu cất bước rời đi, trong ánh mắt vô tội lộ ra thương tâm.
Bị người hãm hại chịu tiếng xấu thay cho người khác không sao cả, nhưng anh em nhiều năm như vậy cư nhiên không tin tưởng mình, Lưu Húc cắn chặt răng, trong lòng buồn phát hoảng.
"Cut!" Vương Linh vừa lòng gật đầu, đây mới là diễn kỹ, không lãng phí cuộn phim.
Lâm Nham nháy mắt mấy cái đem hình ảnh vừa ảo tưởng trong đầu vẩy đi, đứng dậy đi về phía Vương Linh, "Đạo diễn có cần chụp thêm một cảnh đặc tả hay không?"
Vương Linh nhìn một lần tua lại về sau lắc đầu, khó được đối cậu lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Không có, cậu đi tẩy trang đi, hôm nay phân cảnh của cậu đã quay xong rồi."
"Vậy tôi liền đi về trước." Lâm Nham cười cười quay người đi tẩy trang.
Tuy rằng nhân phẩm của Tề Huy không được tốt cho lắm nhưng là diễn kỹ của hắn ta thật sự không tồi, cậu vừa rồi trong nháy mắt có loại cảm giác bị diễn kỹ đối phương mang nhập diễn.
Tẩy trang xong Lâm Nham từ phòng hóa trang đi ra nhìn thấy Tề Huy đứng ở bên ngoài chờ, sau khi Tề Huy nhìn thấy cậu trong mắt hiện lên kinh hỉ, tiến lên nửa bước.
"Tiểu Lâm, anh chỉ cần năm phút đồng hồ là đủ rồi, chúng ta nói chuyện một chút."
Lâm Nham nhíu mày một chút nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn ta, Phạm Hồng Vân đứng ở bên cạnh, tỏ rõ không tính toán rời đi.
Tề Huy cũng không để ý hắn ta giống như cây cột điện đứng ở đó, chính là tỉ mỉ nhìn chằm chằm mặt Lâm Nham, nhìn đến Lâm Nham thật không được tự nhiên.
"Anh muốn nói gì?" Bắt buộc chính mình không cần đem chán ghét biểu hiện ra ngoài, Lâm Nham không thể không mở miệng trước đánh vỡ loại không khí trầm mặc này.
"Tiểu Lâm em thay đổi rồi, trước kia em sẽ không đối xử với anh như vậy." Tề Huy muốn vươn tay nắm lấy tay cậu nhưng bị Lâm Nham né tránh, hắn ta nhíu lại mày bộ dáng thực thương tâm.
Phạm Hồng Vân nhìn đến thẳng bĩu môi, hình tượng bên ngoài của Tề Huy vẫn luôn đều là loại hình ấm nam ôn nhu, nhưng sau khi biết đến bản tính dính hồ của hắn ta thật sự là khiến người ta không thể nhận ra.
Lâm Nham cũng không nhìn ra, trước kia hai bọn họ cùng một chỗ Tề Huy luôn đối với cậu lạnh lùng, cho dù hai người ngồi cùng nhau xem TV Tề Huy cũng chỉ xem đài thể thao mà hắn ta yêu thích, còn ghét bỏ cậu không hiểu đá bóng không thể cùng hắn cùng nhau chia sẻ vui vẻ.
Đột nhiên đặc biệt muốn cười, khóe miệng cũng là hơi hơi gợi lên độ cong, thứ khó có thể đạt được thật đúng mới là tốt nhất sao?
Tề Huy thời khắc chú ý vẻ mặt của cậu, thấy khóe miệng cậu trong tươi cười mang theo trào phúng, cơn tức ở đáy lòng cốc cháy mãnh liệt, nhưng lại đè lại nói, "Anh biết là anh sai tổn thương tâm của em, nhưng em căn bản không cho anh cơ hội để giải thích, thật sự không phải anh muốn làm như vậy, anh là thật sự yêu em thật sự quý trọng em."
"Tề tiền bối, lúc anh nói lời này mặt cũng sẽ không hồng sao?" Lâm Nham không muốn lại cùng hắn ta dây dưa lãng phí thời gian, vươn tay mang balo đưa cho Phạm Hồng Vân cầm sau thản nhiên mở miệng nói, "Bất luận có phải là hiểu lầm hay không hay là anh có yêu thương tôi hay không, kia với tôi mà nói đã không có quan hệ gì nữa rồi, tôi đã kết hôn rồi, thỉnh anh không cần dây dưa nữa."
"Em không nói tôi còn không nhớ đến, em kết cái gì hôn? Chúng ta vừa mới chia tay em liền kết hôn? Cho dù tôi có chỗ không đúng em cũng không thể đối chính mình không phụ trách a!" Tề Huy vừa nghĩ đến Lâm Nham thiểm hôn liền nghẹn khuất, lúc ấy nếu không phải còn ở trong tổ kịch quay phim chỉ sợ hắn thật sự sẽ quay về tìm Lâm Nham hỏi một chút, chỗ nào lại đến dã nam nhân cư nhiên nhanh như vậy có thể kết hôn!
Chính mình đều hơn hai năm còn chưa ăn đến miệng, lập tức bị người đàn ông xa lạ ăn mất, trong lòng có thể thoải mái mới là lạ.
"Tôi đối với chính mình thực phụ trách, cho nên tôi chia tay với anh, cùng chồng của tôi kết hôn, Tề tiền bối năm phút đồng hồ đã đến rồi, xin nhường đường, tôi còn muốn chạy trở về quay phim." Lâm Nham không nhiều lời, trực tiếp đi qua bên người hắn ta, hào phóng không lề mề.
Phạm Hồng Vân gật đầu chào hỏi với Tề Huy xong liền nối gót Lâm Nham rời đi, ra khỏi tổ kịch, tại lúc sau hắn ta đột nhiên phốc một tiếng bật cười, Lâm Nham quay đầu nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta che miệng ha hả a cười ngay cả ánh mắt đều híp lại thành một cái khe hở.
Lâm Nham bất đắc dĩ, cậu biết Phạm Hồng Vân cười vì cái gì, Tề Huy lúc vừa rồi cũng thật sự là buồn cười, nhưng Lâm Nham lại cười không nổi, "Được rồi, Phạm ca, đừng cười nữa, anh cùng đạo diễn Vương Linh nói một chút có thể đem phần diễn của em điều chỉnh tới mấy ngày này được không, miễn cho luôn bị hắn ta quấn lấy."
Phạm Hồng Vân cảm thấy cậu nói thật đúng, nhưng sắp xếp thời gian đều đã an bài xuống rồi muốn sửa lại cũng không phải dễ dàng như vậy, Lâm Nham thở dài hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, khoát tay nói, "Quên đi, anh xem như em chưa nói gì đi."
"Kỳ thật hắn ta quấn lấy liền quấn lấy đi, dù sao cậu cũng không phản ứng hắn ta, số lần nhiều hơn hắn ta còn có thể vẫn tự tìm phiền phức? Tôi cảm thấy hắn ta không mặt dày như vậy."
Tề Huy mặt dày sao? Hắn ta thật đúng là sẽ không mặt dày, hôm nay bị cái đinh mềm Lâm Nham đâm trong lòng hắn ta tuy rằng căm tức nhưng hắn ta cũng sẽ không lại ở phim trường làm chuyện gì khác người, dù sao nhiều người như vậy đang nhìn đâu, người biết chuyện trước đây của hắn ta cùng Lâm Nham cũng không nhiều lắm, nhưng không phải là không có.
Sau đó những ngày quay diễn sau lúc Lâm Nham nhìn thấy Tề Huy cũng đều luôn thực khách khí chào hỏi, hoàn toàn không có bài xích hay bất mãn gì, chính là thái độ của hậu bối đối tiền bối.
"Lâm ca điển lễ điện ảnh Bách Hoa anh muốn đi hay không?" Phạm Hồng Vân không ở, sau khi Trần Thần hết bệnh liền đem chuyện an bài hành trình kế tiếp của Lâm Nham mà tiếp nhận, cậu ta nhìn trên màn hình ipad được ghi chú điển lễ Bách Hoa liền hỏi Lâm Nham vừa mới quay xong một phân cảnh diễn.
Lâm Nham lắc đầu, "Tôi lại không có bộ phim nào vào vòng đề cử đi xem náo nhiệt làm gì, có thời gian đó còn không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút."
"..." Trần Thần cúi đầu nhìn ghi chú trên màn hình, Phạm Hồng Vân cố ý ghi bên cạnh một hàng chữ nhỏ: "Phải làm cho Lâm Nham tham gia."
"Cái kia.... Lâm ca, Phạm ca nói anh nhất định phải tham gia." Trần Thần khó xử nhìn cậu.
Lâm Nham nhíu nhíu mày, các loại điển lễ trao giải mình cũng tham gia qua mấy lần, mỗi lần đều là đi một chuyến thảm đỏ sau đó ký cái tên chụp mấy tấm ảnh, truyền thông còn không nhất định mua trướng, cho nên đi mấy lần Lâm Nham đối cái này liền mất đi hứng thú, Phạm Hồng Vân an bài bất quá là muốn mình mặt mày rạng rỡ có thể xuất hiện ở trước mặt công chúng nhiều một chút, đừng luôn dựa vào chút fan ở trên weibo sống qua.
"Quên đi, đi liền đi thôi." Lâm Nham vươn tay đấm đấm thắt lưng đau nhức của mình, mấy ngày nay cậu luôn cảm thấy được xương sống thắt lưng đau không chịu được.
Đạo diễn Từ Tiểu Phàm lúc trước quay một bộ phim văn nghệ đạt được đề danh ở Bách Hoa, anh ta thật vui vẻ mà cho người tổ kịch nghỉ mấy ngày, Lâm Nham mấy ngày nay liền luôn một mực đuổi diễn tổ kịch 《 Siêu mẫu》.
Tề Huy cũng không lại đến trêu chọc cậu, coi như là tường an vô sự.
"Lâm ca nếu thật sự không muốn đi liền không đi nha, đi còn phải bị phóng viên hỏi cái này hỏi cái kia." Vương Dĩnh bĩu môi nhìn Trần Thần liếc mắt một cái, giống như đang giận dỗi.
Trần Thần nhìn Lâm Nham liếc mắt một cái, do dự nói, "Không bằng em lại hỏi lại Phạm ca?"
"Không cần, anh ấy lúc này đang rất bận đâu, chỗ đàn anh bên kia muốn quay bộ phim mới còn có quảng cáo đại ngôn, chỗ đàn chị phải tổ chức biểu diễn lưu động, phỏng chừng cậu gọi cho anh ấy chính là mệnh bị mắng." Lâm Nham nhìn chằm chằm Tề Huy cùng Thành Kỳ đang quay, từ sau khi cậu tiến vào tổ kịch Thành Kỳ một câu cũng chưa từng nói qua với hắn ta, cũng không phải là nhằm vào hắn ta, mà là đối với bất luận người nào đều là một bộ dạng cao cao tại thượng, ai cũng không phản ứng.
Trần Thần gật gật đầu, thấy Lâm Nham nhìn chằm chằm hai người đang quay phim, cậu ta hiếu kỳ nói, "Lâm ca anh đang nhìn cái gì?"
"Diễn kỹ của Thành Kỳ cũng rất không tệ" cùng Tề Huy tiền bối đối diễn tuy rằng sẽ bị diễn kỹ của đối phương bộc phát ra tới mà theo không kịp bị NG, nhưng từ đầu đến cuối mặc kệ đạo diễn nói như nào cũng không biểu hiện ra một chút tức giận, so với Lữ Triết mạnh hơn nhiều.
"Nếu diễn kỹ không tốt mà nói công ty cũng sẽ không phủng anh ta như vậy, bộ phim này có nhân khí của Tề Huy cùng với danh tiếng của đạo diễn Vương Linh ở, anh ta chỉ cần không quá tệ đều có thể hồng." Vương Dĩnh bĩu môi, "Nếu là Thành Kỳ vào giới không có tác phẩm hay trong tay mà nói, giải thưởng diễn viên mới tốt nhất của điển lễ Cá Heo Vàng tuần sau liền dừng ở trong tay của anh ta."
"Tôi như nào nghe thấy em hình như đối với cậu ta không quá cảm tình đâu? Hiện tại các cô bé không phải đều thích loại idol chân dài dễ nhìn này à?" Lâm Nham có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Vương Dĩnh bĩu môi, không hiểu như nào hay vẫn còn có chuyện khác?
Vương Dĩnh ngồi thẳng thân thể, thấp giọng nói, "Lâm ca em nói với anh a, sinh hoạt cá nhân của Thành Kỳ đặc biệt hỗn loạn."
Lâm Nham cảm thấy nội dung nói chuyện này có chút vượt quá, cậu cũng không phải người thích bát quái đời tư của minh tinh, lập tức xua tay nói, "Ngừng, tôi đối cái này không có hứng thú."
Trần Thần trừng mắt liếc nhìn Vương Dĩnh một cái, con gái chính là thích bát quái.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường:
Tề Huy: Tiểu Lâm, anh thật sự thích em.
Di Động:......
Tề Huy: Tiểu Lâm, em có phải là không thuận tiện nói chuyện hay không? Vậy em hay nghe anh nói?
Di Động:...... . TruyenHD
Tề Huy: Tiểu Lâm? Em có đang nghe anh nói không?
Hoắc Cảnh Lân cầm di động: Chồng tôi đang ngủ.
Tề Huy:......
Đôi lời tác giả
Có rất nhiều người đối với việc công và thụ gọi đối phương là chồng không thể nào chấp nhận, tôi chỉ có thể nói kia ngại qua, về sau thời điểm bọn họ gọi đối phương là chồng càng nhiều. Khi đứa bé sinh ra cũng sẽ gọi bọn họ là ba, mà không phải gọi bọn họ một người ba, một người mẹ.
Editor: Mọi người cảm thấy tác giả nói chuyện có lý hay không, theo mình thì mình cảm thấy it's okay, họ đều là đàn ông, họ đều có du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình, đồng thời mình cảm thấy xưng hô như vậy sẽ có nhiều sự tôn trọng nhau hơn giữa hai người. Dù là chồng là vợ, là công là thụ thì cũng không thể nào thay đổi họ đều là đàn ông mọi người à. Hihi nên chú trọng nội dung, hình thức linh tinh thật ra không cần để ý lắm thì cũng không quan trọng. Một bộ truyện nội dung hợp gu với mình, thì dù nó như nào thì đều okay hết mà thôi. Hihi