Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

Chương 25

Sau khi Lâm Nham trở lại tổ kịch cũng không có nghỉ ngơi liền trực tiếp hóa trang quay phim, buổi tối trở lại khách sạn cả người đều phờ phạc.

Phạm Hồng Vân đi theo cậu cùng trở về, thấy cậu như vậy không khỏi trêu ghẹo, "Có phải đêm qua quá mệt mỏi hay không?"

Lâm Nham dạ một tiếng nằm ngửa ở trên giường đơn, "Phạm ca, đàn anh nơi đó anh không cần nhìn chằm chằm sao?"

"Cậu ta gần đây đang tuyên tryền phim cũng không có chỗ nào cần tôi, tôi trước theo cậu thích ứng một chút, chờ lúc sau lại đi chỗ của cậu ta." Phạm Hồng Vân lấy khăn lông nhún ướt nước lau mặt cho cậu, "Lau một chút."

"Cảm ơn." Lâm Nham chống thân thể bủn rủn dựa vào ngồi, lau mặt.

Phạm Hồng Vân thấy sắc mặt cậu thật sự là quá khó xem không khỏi khuyên nhủ, "Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng cậu nếu như luôn như vậy mà nói thân thể khẳng định sẽ không chịu nổi, cũng không thể để cho chủ tịch quá tùy hứng."

Lâm Nham bị anh ta nói lỗ tai đều đỏ, vâng dạ mà đáp lại.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải quay phim." Phạm Hồng Vân đứng dậy rời đi.

Một khoảng thời gian sau cuộc sống Lâm Nham chỉ chạy qua lại hai địa điểm, từ khách sạn đến tổ kịch, sau đó lại từ tổ kịch trở về khách sạn, mưa đã liên tục ba ngày rồi, nhiệt độ không khí có chút thấp, lúc Lâm Nham ở tổ kịch, chưa tới thời điểm mình quay phim đều phải mang cái áo lông măng tô kia trùm ở trên người mới được.

Thời gian tổ kịch 《 Siêu mẫu》 khởi động máy là chín giờ sáng ngày mười tám tháng tám, nghe nói là tìm người coi ngày, buổi sáng ngày mười bảy Lâm Nham ngồi xe đi qua thử trang chụp ảnh, buổi chiều trở về tổ kịch 《 Hoàng thôn》 tiếp tục quay phim, sau đó sáng sớm ngày hôm sau lại chạy trở về.

Qua lại hai tổ kịch gây sức ép, Lâm Nham ngược lại không cảm thấy được thân thể không thoải mái, Trần Thần lái xe trước hết chịu không được ngã bệnh.

"Em bảo hai ta thay phiên lái xe anh còn không chịu, lúc này tốt lắm, cho anh cậy mạnh." Vương Dĩnh cầm tấm dán hạ sốt dán lên trán Trần Thần, ngồi ở mép giường phàn nàn.

Lâm Nham thấy Trần Thần nhắm mắt lại bộ dáng rất khó chịu lên tiếng nói, "Tiểu Dĩnh đừng luôn cằn nhằn cậu ấy, cậu ấy cũng không phải cố ý."

Vương Dĩnh cắn môi hừ một tiếng.

Trần Thần cười cười ái ngại với Lâm Nham, suy yếu nói, "Lâm ca làm chậm trễ anh rồi."

"Cái gì chậm trễ hay không chậm trễ chứ, tôi gọi bảo tiêu đến lái xe là được rồi." Hai anh bảo tiêu luôn đi theo vẫn không có lúc sử dụng đến, lúc trước còn đến tìm mình nói sợ bị Hoắc Cảnh Lân nói bọn họ chơi bời lêu lổng, sau khi biết được Trần Thần bị bệnh không có biện pháp lái xe đưa cậu đi tới đi lui miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn.

Phạm Hồng Vân ngược lại cảm thấy trực tiếp dùng bảo tiêu làm lái xe là tốt nhất, kỹ thuật lái xe so với Trần Thần mạnh hơn nhiều.

"Lúc sau cảnh quay ở 《 Hoàng thôn》 trên cơ bản đều là buổi tối, thời gian cùng tổ kịch 《 Siêu mẫu》 vừa vặn chênh lệch, Lâm Nham cậu không cần vất vả chạy ngược chạy xuôi như vậy." Phạm Hồng Vân lật lật tờ hành trình ghi chép lịch quay hai bộ phim của Lâm Nham, lịch quay 《 Siêu mẫu》 cơ bản đều là buổi sáng hoặc chiều, Lâm Nham có chút thời gian nghỉ ngơi một xíu."

Lâm Nham gật đầu nói cám ơn, cậu biết là Phạm Hồng Vân giúp mình ở trước mặt hai vị đạo diễn tranh thủ tới chút thời gian sai lệch, cậu thực cảm kích.

Phạm Hồng Vân lôi kéo cậu đi ra ngoài, nhỏ giọng nói, "Một hồi đến tổ kịch phỏng chừng có thể đυ.ng tới Tề Huy, nghe nói hai ngày trước hắn ta có việc tối qua mới vào tổ đưa tin, cậu cẩn thận một chút."

"Em có cái gì mà phải cẩn thận, nhiều người như vậy đang nhìn đâu hắn ta còn có thể hại em sao? Hơn nữa em lại không phản ứng hắn ta, không có việc gì." Lâm Nham không sao cả mà khoát tay, cho dù Tề Huy người kia lòng dạ hẹp hòi thì thế nào, mình không đi chủ động trêu chọc hắn ta, nếu hắn ta thật sự không biết xấu hổ lại giở mánh khóe như vậy mình cũng không nể tình.

Phạm Hồng Vân thấy cậu nói như vậy cũng không nói thêm nữa, âm thầm nhắc nhở chính mình tới bên kia rồi nhất định phải nhìn thật kỹ Lâm Nham, không thể làm cho người ta khi dễ đi.

Tổ kịch 《 Siêu mẫu》 quay chụp hơn mười ngày, quá trình quay chụp mỗi ngày cũng không quá thuận lợi, chủ yếu vẫn là kỹ năng diễn xuất của diễn viên làm cho Vương Linh thực đau đầu.

Lâm Nham tiến vào tổ kịch đã tám ngày, cơ bản không có cảnh nào cậu độc diễn, đều là cùng với diễn viên khác đối diễn, nhưng Lâm Nham cảm thấy được tính tình của mình dù cho có tốt tính đến mấy cũng không có biện pháp nào dễ dàng tha thứ khi bị liên lụy một lần rồi lại một lần NG.

"Cut!" Đạo diễn Vương Linh cầm loa phóng thanh rống giận, "Lữ Triết ánh mắt của cậu có phải là có bệnh không! Khổng Dương (Lữ Triết đóng) cùng Lưu Húc (Lâm Nham đóng) là bạn học cùng lớp trung học đến đại học lại là anh em cùng chung phòng ký túc xá, sau khi vào công ty là người mới cùng kỳ, cho dù cậu biểu diễn không ra được thân thiết ngược lại ánh mắt hận không thể ăn thịt Lâm Nham là chuyện gì xảy ra! Xem khán giả đều là mù sao! Lại quản không tốt tâm tình của mình liền sớm cút đi cho tôi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người."

Đừng xem Vương Linh là phụ nữ lời nói ra nhưng là một chút cũng không khách khí, ở trước mặt nhiều nhân viên như vậy nói mắng liền mắng người.

Cô ta ghét nhất là bị diễn viên bày ra địa vị của mình, mang cảm xúc riêng tư vào công việc của mình là quá không nhân phẩm.

Lữ Triết hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lâm Nham một cáu sau đó chạy nhanh giải thích cùng Vương Linh, cam đoan chính mình lần sau nhất định sẽ chú ý.

Lâm Nham lười nhìn hắn ta, nếu không phải bởi vì muốn cùng hắn ta chụp cảnh đối diễn không ít mà nói ngay cả liếc mắt nhìn hắn ta một cái cậu cũng không muốn nhìn nhiều.

"Nghỉ ngơi mười phút lại quay lại!" Vương Linh thở phì phò ngồi lại trên ghế đem đoạn ngắn chụp xong lúc trước tua lại xem lại.

Lâm Nham đi đến vị trí thuộc về chính mình nghỉ ngơi ngồi xuống nhận lấy ly nước ấm Vương Dĩnh đưa cho.

"Lâm ca, người kia có cừu oán gì với anh à?" Mấy lần trước còn không có cảm thấy rõ ràng như vậy, vừa rồi như vậy ngay cả bọn họ đều phát hiện không đúng, nam nghệ sĩ gọi là Lữ Triết này đối nghệ sĩ nhà mình có địch ý rất lớn.

Lâm Nham lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng lắm, trước khi vào tổ kịch hai người cũng chưa gặp nhau, chẳng lẽ bởi vì mình đoạt vai diễn của hắn ta?

Kỳ thật nam số 3 cùng nam phụ số 1 phần diễn không khác nhau lắm, muốn nói nhiều mà nói có thể nhiều hơn hai ba cảnh mà thôi, nếu đạo diễn mất hứng liền đem nam chính cắt thành nam phụ đều có thể được.

Lúc trước cậu có xem qua một bộ phim, nam chính bởi vì ở phim trường đắc tội đạo diễn dạy mãi không sửa, lúc phim ra rạp trực tiếp thiếu đầu, chỉ cần là chỗ hắn ta xuất hiện hoặc chính là bóng lưng, hoặc chính là chỉ có nửa người trên không có đùa, miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ.

Tề Huy ngồi ở cách đó không ca nghiêng đầu nhìn chằm chằm xem Lâm Nham, sắc mặt thật thối, buổi sáng lúc đi qua Lâm Nham cư nhiên ngay cả ánh mắt cũng chưa liếc hắn dù chỉ một cái.

"Huy ca!" Lữ Triết ngồi ở bên người hắn ta bất mãn vươn tay đẩy hắn ta, "Em gọi anh đã mấy tiếng rồi."

"Làm sao vậy?" Tề Huy quay đầu nhìn cậu ta, trong mắt mang theo thiếu kiên nhẫn.

Vốn cảm thấy vị đàn em này rất thượng đạo nên mới giới thiệu cậu ta vào tổ kịch, kết quả thật tốt, kỹ năng diễn xuất còn không biết gọi là gì, đạo diễn đã muốn không chỉ một lần ở trước mặt mọi người rống cậu ta, không chỉ như vậy còn liên lụy chính mình ở chỗ đạo diễn bị xem thường không ít.

"Người gọi Lâm Nham kia là cái địa vị gì a, cư nhiên mang theo một người đại diện hai trợ lý còn có bảo tiêu nữa!" Lữ Triết bĩu môi, xem Lâm Nham các loại không vừa mắt.

"Cậu còn có thời gian nghĩ cái khác? Lữ Triết tôi nhưng là nói cho cậu hay, nếu như cậu lại làm cho đạo diễn mắng một lần nữa mà nói tôi sẽ không bảo đảm cho cậu nữa, đỡ phải bị cậu liên lụy." Tề Huy đứng dậy đi về phía Lâm Nham, lưu lại Lữ Triết chỉ biết ngay ngốc nhìn theo hắn ta.

Huy ca đối với mình một mặt ôn nhu như nào đột nhiên liền thay đổi sắc mặt?

Phạm Hồng Vân thấy Tề Huy đi tới nhíu nhíu mày, Lâm Nham ngược lại không có biểu tình gì, cúi đầu chơi di động.

Nghỉ ngơi mười phút mà thôi, căn bản làm không được gì khác, không bằng lướt wei bo một lắt xem tin tức.

Tề Huy đứng ở bên người Lâm Nham cúi đầu nhìn cậu, Lâm Nham trực tiếp không nhìn tầm mắt chói mắt kia.

"Lâm Nham em đang trốn tránh anh?" Thấy cậu không hé răng, Tề Huy chủ động mở miệng.

Lâm Nham ngẩng đầu, khóe miệng mang theo mỉm cười xa cách, "Tề tiền bối nói gì vậy, tôi lại không có làm chuyện gì đuối lý cần phải trốn tránh ngài sao?"

Tề Huy sửng sốt, trong mắt mang theo nghi hoặc.

Lâm Nham mà hắn ta nhận thức chưa bao giờ miệng lưỡi sắc bén ăm thầm trào phúng người như vậy, nhưng là thời gian ngắn ngủn hơn một tháng chẳng lẽ liền thay đổi tính tình?

"Tiểu Lâm em hãy nghe anh nói, anh cảm thấy được em đối với anh có hiểu lầm." Tề Huy nhíu lại mày nói.

Lâm Nham đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, hơi hơi ngửa đầu nhìn thẳng ánh mắt Tề Huy, ngữ khí thường thường nói, "Tề tiền bối, tôi cảm thấy được hai chữ hiểu lầm này dùng ở trên người hai chúng ta một chút cũng không thích hợp, còn có thỉnh ngài nhường đường một chút, tôi muốn quay phim rồi."

Lúc Lâm Nham nghiêng thân đi qua cổ tay bị Tề Huy bắt lấy, "Anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện."

"Nhưng tôi cảm thấy cùng anh đã không có gì có thể nói chuyện, thỉnh anh buông tay, tôi không muốn ngày mai có người đưa tin nói hai người chúng ta ở phim trường liên lụy không rõ." Lâm Nham bỏ ra tay hắn ta hướng đến vị trí đứng đạo diễn yêu cầu mà qua.

《 Siêu mẫu》cảnh thứ sáu lần thứ bảy.

Lưu Húc mặc một thân tây trang trắng đứng ở hậu trường khẩn trương xoa xoa tay, bên người cậu là Khổng Dương một thân tây trang đỏ, hai người lần đầu tiên tham gia đi T sàn, trong lòng có chút khẩn trương cũng thực hưng phấn.

"A Dương, cậu nói nếu chúng ta biểu hiện thật tốt mà nói về sau công ty có phải cũng sẽ để cho chúng ta nhận thêm buổi thời trang khác hay không?" Hai người đều là người mới trong công ty, theo lý thuyết loại buổi biểu diễn thời trang loại trung này còn không đến phiên bọn họ được lên, nhưng công ty nói muốn bồi dưỡng người mới, bọn họ thực may mắn được lựa chọn.

Khổng Dương cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo, sau khi nghe thấy lời nói của cậu mới nâng ánh mắt lên nhìn cậu, "Hẳn là sẽ đi, Tiểu Húc tớ thật khẩn trương, nếu một lát nữa tớ đi sai rồi làm sao bây giờ?"

Lưu Húc vỗ vỗ bờ vai của hắn trấn an, "Lúc diễn tập cậu đi tốt như vậy, sẽ không mắc sai lầm đâu."

"Uy, đến phiên hai người các cậu lên sân khấu rồi, nhanh chóng đi qua." Nhân viên hậu trường hô một câu.

Lưu Húc lôi kéo Khổng Dương chạy nhanh đi ra ngoài.

"Cut!" Đạo diễn Vương Linh nhìn chằm chằm màn hình tua lại xem một lần, tuy rằng Lữ Triết vẫn là biểu diễn không ra thần thái nhưng lời kịch không có sai, cô ta cũng không muốn bởi vì vai phụ này mà lãng phí thời gian, "Cảnh tiếp theo, Tề Huy cậu không thay quần áo đứng ở đàng kia làm gì!"

Tề Huy vội vàng đi thay quần áo, vừa rồi hắn ta cư nhiên nhìn Lâm Nham nhìn đến mê mần, thật sự là gặp quỷ.

Lâm Nham ngồi ở trên ghế cho nhân viên trang điểm bổ trang, ngày quá nóng hóa trang trên mặt thực dễ dàng bị trôi, chụp cong một phân cảnh phải bổ trang một lần, trên mặt rầu rĩ bộ dạng không thoải mái.

"Lâm Nham gần đây cậu không nghỉ ngơi tốt sao, quầng thâm mắt thật đậm." Nhân viên trang điểm là một thanh niên, nói chuyện nhỏ giọng còn thích cong tay Lan Hoa Chỉ, mỗi lần Lâm Nham đều có thể từ trên người cậu ta ngửi thấy mọt cổ mùi nước hoa đậm mùi, huân đến cậu muốn ách xì.

"Một bộ phim khác của Lâm Nham yêu cầu cậu ấy có quầng thâm mắt, cũng không cần dùng hóa trang liền trực tiếp quay đều có thể." Lời này là Phạm Hồng Vân nói, có trêu chọc cũng có đau lòng.

Từ Tiểu Phàm yêu cầu vai diễn Bạch Khê mà Lâm Nham đóng kia ở hậu kỳ phải càng thêm gầy yếu, Lâm Nham chạy qua lại hai tổ kịch cũng không cần dùng giảm cân đặc biệt thể trọng đang chậm rãi đi xuống, nhớ tới hôm qua chủ tịch cố ý gọi điện thoại cho hắn ta, hắn ta thề lần sau cho dù Lâm Nham cầu hắn ta, hắn ta cũng sẽ không đồng ý để cho Lâm Nham đồng thời nhận hai bộ phim.

"Được rồi, lại trở nên rất suất khí!" Nhân viên trang điểm thu hồi hộp phấn trong tay cười tủm tỉm khoát tay cổ vũ, "Cố lên!"

Lâm Nham khóe miệng trừu trừu, "Cám ơn."

Cậu thiệt tình không có biện pháp cùng loại người ẻo lả này ở chung được, không phải khinh thường, là không biết phải ứng đối như nào.

Phạm Hồng Vân nhìn thấy bộ dáng không được tự nhiên kia của cậu rất không phúc hậu mà cười ra tiếng, "Phân cảnh sau là cùng Tề Huy đối diễn, cậu chú ý chút."

Lâm Nham gật gật đầu tỏ vẻ mình biết nên làm như nào rồi.

Tiểu kịch trường:

Lâm Nham: Chồng ơi, em phải cùng Tề Huy đối diễn rồi.

Hoắc Cảnh Lân:..............

Lâm Nham: Chồng ơi sao anh không nói lời nào?

Hoắc Cảnh Lân:..............

Lâm Nham: Chồng ơi đang nói chuyện với anh a!

Hoắc Cảnh Lân:..............

Lâm Nham: (⊙o⊙) Nga, thật xin lỗi chồng, em quên cắm phone điện thoại.

Hoắc Cảnh Lân: Anh kêu giọng đều khàn 〒_〒