Ngay khi Phó Kim Tiêu nói ra câu này, An Nhiễm chấn kinh rồi.
Không chỉ là An Nhiễm, mà mọi người ở đây đều chấn kinh, mà không chỉ những người ở đây, bao gồm tất cả khán giả phòng phát sóng trực tiếp đều vô cùng kinh hãi!
Chỉ vì một câu nói thôi mà phòng phát sóng trực tiếp bỗng tiếp nhận một lượng lớn người xem tràn vào, serve quá tải vì quá nhiều người dùng truy cập cùng lúc, internet trực tiếp rớt, 460.
Màn hình bỗng nhiên đen ngòm khiến mọi người đều điên cả lên.
“Tình huống như thế nào rồi?”
“Tôi mới chỉ nghe được trước nửa câu đầu của Phó lão sư thôi, phần sau không nghe được, trời ạ!!!”
“Ngọa tào, bạn cùng phòng tôi ném di động rồi.”
“Phát sóng trực tiếp lại thế này???”
“Hôm nay ăn dưa đúng là đã đời.”
Cơ hồ chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủn, phòng phát sóng trực tiếp nho nhỏ này đã tạo ra cú nổ thật lớn, hot search Weibo trực tiếp bạo ra vài cái, khiến quần chúng chuyên ăn dưa được một phen hoang mang, một dãy hot search đỏ kèm chữ【 bạo 】
# Chuyện tình đồng giới của Giản Trị hư hư thực thực bị bại lộ #
# Giản Trị bị đá#
# An Nhiễm - Giản Trị, ai mới là người hạ dược Thẩm Tinh Tuế #
# Rốt cuộc là ai sai sử #
Mà một phút sau, một hot search khác lại càng nổ mạnh chơn, đè ép hết mấy hot search vừa nãy để đăng đỉnh đệ nhất bảng hot search hôm nay:
# Phó Kim Tiêu quấy rầy một chút #
Một hơi tuôn ra không biết bao nhiêu là chuyện khiến người ta phải trợn mắt há hốc mồm. Phó Kim Tiêu vốn là đỉnh lưu, nổi tiếng cấp độ quốc dân, dù là bác trai bác gái ven đường cũng có thể nhận ra thần tượng, thành ra phòng phát sóng trực tiếp kia câu ra đủ loại người. Những người có kinh nghiệm đều biết càng về sau thì dưa sẽ càng kinh thiên động địa, vậy mà, cái app phát sóng trực tiếp chết tiệt này lại bị sập!!
# App phát sóng trực tiếp ngươi không phải người! #
Ngắn ngủn vài phút sau, lại một hot search bị tập thể thảo phạt cho lên trang đầu, thổi quét các tin tức khác. Mấy phóng viên giải trí bị những cuộc điện thoại khẩn cấp liên lạc yêu cầu đi làm, còn chưa biết tình huống thế nào thì di động đã vang lên thông báo cập nhập tin tức mới, cầm lấy mới phát hiện đầu đề hôm nay đều là tin tức pop-up.
Tiểu thuyết cũng không dám viết cốt truyện như vậy.
Tuy rằng phòng phát sóng trực tiếp bị đóng, nhưng người ghi hình lại thì có cả khối, đoạn video được cắt nối biên tập được tung ra, trò hề của Giản Trị và An Nhiễm cũng bị lộ. Lúc trước còn khi chưa rõ chân tướng, fans An Nhiễm và Giản Trị còn có thể nói là bịa đặt, nhưng đến khi video lộ ra thì ai cũng á khẩu không trả lời được, khu bình luận cũng cực kỳ hài hòa:
“Thoát fans.”
“Không ngờ lại là loại người này, ta đã là fans của Giản Trị 5 năm rồi, hiện tại ghê tởm muốn nôn cả ra.”
“Hắn thích đàn ông?”
“Vậy mà lúc trước còn lăng xê cùng không ít nữ diễn viên.”
“Mấu chốt là, nhân phẩm cực kỳ bại hoại.”
Dù vậy, cũng có mấy fans như cũ bảo hộ thần tượng chính mình: “Ca ca còn chưa đăng tin thừa nhận, ta tin nơi này có hiểu lầm, ta sẽ đợi hắn tự mình nói ra, vĩnh viễn ủng hộ tin tưởng ca ca.”
Đối mặt với những người này, phía dưới bình luận cũng rất náo nhiệt:
“Mấy người không tự ngẫm lại bản thân đang tôn sùng ai hả?”
“Có thấy người đàn ông hắt nước vào mặt hắn không?”
“Hắn là tra nam, tỷ muội à, làm ơn tỉnh táo lại đi.”
Đối với lời này, fans trả lời là: “Yêu đương với đàn ông thì có gì tra với không tra a.”
Chỉ vì một câu bình luận vậy thôi, fans Giản Trị bị đẩy lên đầu sóng gió. Đề tài đồng tình trong lúc nhất thời cũng trở thành topic thảo luận náo nhiệt nhất, rất nhiều người vẫn không thể tiếp nhận chuyện thần tượng thích con trai, cho rằng cậu thanh niên kia bị tổn thương cũng là xứng đáng, chỉ là đang làm ra vẻ.
Chỉ những người lý trí thì dò hỏi một câu:
“Chẳng lẽ đàn ông thì không phải người, tình cảm của bọn họ không phải là tình cảm sao?”
Chậm rãi, hai bên mỗi người mỗi ý, người qua đường lý trí với fan não tàn hoàn toàn khai chiến, cấu xé nhau liên hồi. Còn bên này, fans Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế càng gấp hơn, đặc biệt là khu bình luận của hai người đã trực tiếp nổ tung nồi, lưu lượng điên cuồng dũng mãnh, quá nhiều người bắt đầu nghị luận, nghiên cứu rồi thảo luận câu nói kia của An Nhiễm:
“Được Phó Kim Tiêu yêu thích hơn”
“Sao lại là chúc phúc cho hai người?”
“Không bao giờ tranh với cậu nữa”
Các fan mẫn cảm đã thấy ra có điểm không ổn, hơn nữa này lời này nếu là thật, thế chẳng phải hai người kia cũng là một cặp sao?!
Còn có người soi ra từng câu chữ: “An Nhiễm còn nói album, cái gì mà album Tuế Tuế sưu tầm.”
“Sau khi An Nhiễm nói Phó Kim Tiêu thích Tuế Tuế hơn, chú ý biểu tình Tuế Tuế nơi này, hắn thẹn thùng.” Có fan trung thành Thẩm Tinh Tuế phân tích: “Tuế Tuế lúc vui hay buồn kỳ thật thực rất dễ phân biệt, thời điểm thẹn thùng sẽ nhấp môi, ánh mắt như phiêu phiêu, hơn nữa mắt còn mang theo độ cong.”
Thời điểm mọi người ở đây còn muốn truy cứu thêm, bỗng nhiên internet bắt đầu xuất hiện vấn đề, giao diện Weibo bỗng cứng đờ, hoàn toàn 460.
Bởi vì người dùng từ phòng phát sóng trực tiếp dũng mãnh tiến vào Weibo, khiến cho Weibo cũng không tải được lượng người dùng đang tham gia vào vụ lưu lượng minh tinh lật xe, trực tiếp tê liệt.
Mà ở suối nước nóng, giằng co cũng đã kết thúc.
Sau khi Thẩm Tinh Tuế tỏ vẻ sẽ không tha thứ cho hai người kia, Giản Trị và An Nhiễm mặt mày nhăn nhó bị người đại diện phẫn nộ tới đón về, nhân mã hai bên đối mặt, lại nhanh chóng tách ra.
Thẩm Tinh Thần không sợ nhiều chuyện, còn chậm rì rì nói: “Nha, đi vui vẻ, lần sau lại gặp mặt.”
Sắc mặt Giản Trị xanh mét.
Người quản lý suối nước nóng biết đã xảy ra chuyện lớn thì cũng chạy tới: “Các vị, thật ngại quá, để chuyện như vậy xảy ra quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, chúng tôi cũng không ngờ……”
Thẩm Tinh Tuế ngược lại cảm thấy mấy người bọn họ đã làm phiền quản lý, vì thế vội nói: “Không sao đâu.”
Người quản lý vội vàng khom lưng, lại đưa ra phương án bồi thường, muốn đưa họ thẻ vip, nói rằng về sau chỉ cần bọn họ tới đây, nhất định sẽ nhận được dịch vụ tốt nhất.
Đám người Thẩm Tinh Tuế lại không có hứng thú.
Dù sao bọn họ cũng không phải thật sự tới vì tắm suối nước nóng, mà cho dù có muốn thì ngày thường công tác quá bận, cũng sẽ không đi xa đến vậy.
Cố tình Phó Kim Tiêu lại mở miệng: “Lấy thẻ cũng được, chỉ là có việc muốn nhờ.”
Người quản lý sửng sốt, hồ nghi nhìn về phía hắn.
Phó Kim Tiêu: “Đem tư liệu đăng ký ra vào của Giản Trị mấy năm nay đưa cho chúng ta.”
Người quản lý nghe vậy thì khϊếp sợ, Thẩm Tinh Tuế đứng phía sau cũng sửng sốt, bao gồm Thẩm Tinh Thần và Trương Thỉ vốn cứ tưởng thế đã xong, bọn họ đều không nghĩ đến bước này!
Nhưng nếu sau này Giản Trị còn muốn tẩy trắng xoay người, khả năng sẽ lấy cái này ra để nói. Mà những chứng cứ còn chưa kịp tiêu hủy ở đây đều có thể một phát đập chết hắn, Phó Kim Tiêu đúng thật đa mưu túc trí, chú ý tiểu tiết……
Người quản lý còn toan từ chối: “Cái này là thông tin cá nhân của khách hàng, chúng tôi không thể tiết lộ được, hơn nữa đây còn là suối nước nóng tư nhân, chú trọng riêng tư....”
“Thế sao?” Phó Kim Tiêu đã sớm đoán được, không chút hoang mang mở miệng: “Nếu thông tin cá nhân của khách hàng không thể để lộ, sao mấy người lại để An Nhiễm cùng camera tự tiện tiến vào phòng khách khác, đó là riêng tư?”
Sắc mặt vị quản lý kia chợt trắng nhợt.
Phó Kim Tiêu thật sự nhạy bén, hơn nữa cũng đối chỉ thẳng trọng tâm vấn đề, nếu chuyện này bị người khác moi ra, danh tiếng sơn trang bọn họ cũng xong rồi.
“Cái này……” Giám đốc lau mồ hôi lạnh: “Nhưng bọn họ dùng thẻ người khác để đăng ký, cho dù có lấy được tư liệu chỉ sợ cũng không làm bằng chứng được.”
Phó Kim Tiêu câu môi: “Không dùng danh tính thật cũng có thể vào, quý sơn trang đúng là chú trọng sự an toàn.”
Quản lý ý thức được bản thân bị đào hố, nói chuyện với Phó Kim Tiêu nơi nơi chốn chốn đều là bẫy rập, quả thực khó lòng phòng bị, hắn thật sự không muốn lửa này sẽ đốt lên người mình, chỉ đành méo miệng: “Phó lão sư, chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, ngài đừng làm khó dễ được không.”
Phó Kim Tiêu mang theo Thẩm Tinh Tuế xuyên qua thính đường, dừng chân lại nơi đại sảnh: “Ngài cũng đừng như vậy, không biết còn tưởng rằng ta ép buộc kinh khủng thế nào cơ, dù sao ta cũng không phải người không nói đạo lý, làm buôn bán đều không dễ dàng, mọi người đều hiểu cho nhau.”
Giám đốc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nào biết giây tiếp theo, hắn liền nghe được Phó Kim Tiêu nói: “Sổ theo dõi chắc cũng phải lưu giữ tối đa một năm đi, đem băng ghi hình và lịch sử ra vào của bọn họ một năm này đưa lại đây là đươc.”
Giám đốc khϊếp sợ ngốc tại chỗ.
Phó Kim Tiêu cười hiền lành, nhưng nhìn như vậy lại càng nguy hiểm hơn, thong thả ung dung: “Cái này hẳn cũng không khó?”
Giám đốc không chút nghi ngờ nếu mình nói khó, chỉ sợ Phó Kim Tiêu còn trăm cái hố đang chờ mình nhảy, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, hắn cười khổ nói: “Không khó, chẳng phải nên hiểu cho nhau sao……”
Phó Kim Tiêu lúc này mới vừa lòng, hắn phân phó trợ lý của mình bên ngoài đi xử lý, sau đó mới rời khỏi sơn trang.
Thẩm Tinh Thần có chút đồng tình nhìn giám đốc, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Huynh đệ, gặp được hắn thì thành thật phối hợp một chút, làm người từng trải ta xin khuyên ngươi một câu, nếu không làm theo, chỉ sợ còn chiêu nham hiểm hơn đang chờ.”
Giám đốc thiếu chút nữa rơi lệ.
Đoàn người ra bên ngoài chuẩn bị lên xe, Trương Thỉ nhìn Thẩm Tinh Tuế nói: “Tuế Tuế, Hồ lão sư ở bên ngoài làm việc đã trở lại, chú ấy đã đến phòng làm việc ở Hằng Thông, muốn hỏi chuyện viết bài hát……”
Thẩm Tinh Tuế lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ Hồ Khải Việt giao trước khi đi.
Kỳ thật sau khi trải qua chuyện ngày đó, hắn đã không muốn tiếp tục làm việc cùng Trương Thỉ, mà điều này cũng đại biểu từ bỏ cơ hội hợp tác cùng Hồ Khải Việt.
Trở về nói rõ ràng cũng tốt, chỉ sợ việc xấu hổ còn ở phía sau.
Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng nói vớiPhó Kim Tiêu: “Em phải đến chỗ này một chuyến.”
Xe bảo mẫu của Phó Kim Tiêu cũng tới, hắn dựa vào bên cạnh xe, ý vị thâm trường liếc nhìn Trương Thỉ: “Một mình em đi qua có an toàn không?”
“Trợ lý sẽ đi cùng với em.” Thẩm Tinh Tuế cười cười: “Bởi vì có khả năng sẽ đề cập đến việc hủy hợp đồng, đi qua nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn?”
Phó Kim Tiêu biết Thẩm Tinh Tuế có công việc của riêng mình, mà hắn cũng không thể luôn kè kè đi theo, có thể quan sát nhưng không thể xem ép chặt, nếu không sẽ tước đi cơ hội và không gian trưởng thành, vì thế gật đầu: “Để Mỹ Xán cùng đi.”
Thẩm Tinh Tuế gật đầu đáp ứng: “Dạ.”
Lúc này bọn họ phải tách ra rồi.
Thẩm Tinh Tuế có chút lưu luyến nhìn về phía Phó Kim Tiêu, nhưng rốt cuộc vẫn phân rõ nặng nhẹ, chỉ nhẹ nhàng nói câu: “Em đi đây.”
“Ừ.” Phó Kim Tiêu trước khi rời đi thì dùng sức kéo người qua, không nhẹ không nặng hôn lên môi Thẩm Tinh Tuế, lẳng lặng nhìn hắn, hỏi lại một lần: “Anh hỏi một lần cuối cùng, một mình em đi không thành vấn đề chứ?”
Vành tai Thẩm Tinh Tuế phiếm hồng, mặc kệ thân mật bao nhiêu lần, hắn sẽ luôn vì Phó Kim Tiêu mà tim đập nhanh hơn bình thường, kiên định gật đầu: “Không thành vấn đề, em lại không phải là con nít.”
Phó Kim Tiêu chỉ cười cười.
Ở trong mắt Thẩm Tinh Tuế, người nọ duỗi tay sờ sờ đầu hắn, nhẹ giọng: “Nhưng vẫn có quyền cáo trạng với người lớn mà.”
Bị bắt nạt thì tìm gia trưởng.
Thẩm Tinh Tuế nóng trong lòng, mỗi lần hắn đều cho rằng Phó Kim Tiêu đã đủ tốt, thì Phó Kim Tiêu lại nói cho hắn biết, anh có thể càng tốt hơn, tốt đến mức làm hắn muốn khóc.
……
Nhóm người chính thức tách ra.
Khi Thẩm Tinh Tuế và Trương Thỉ ngồi cùng một chiếc xe, đại khái nói một chút phần còn lại của ca khúc hắn chưa kịp biên soạn, nhưng trong tay vẫn còn bản thảo, có thể cho Hồ Khải Việt nhìn một cái.
Sau khi tới nơi, Hồ Khải Việt đương nhiên muốn hỏi sự tình vừa phát sinh là thế nào, đến khi hiểu đại khái thì trừng mắt nhìn Trương Thỉ, sau đó nói với Thẩm Tinh Tuế: “Mấy ca khúc kia em cứ viết đi, nếu có thể thông qua, tôi sẽ đơn độc hợp tác với em, còn nếu không được thì hẵng tính đến chuyện hủy hợp đồng.”
Thẩm Tinh Tuế không ngờ Hồ lão sư vẫn tính đến chuyện hợp tác.
Nếu hợp tác riêng không cần ở lại biệt thự, nói không chừng còn có thể, hắn chỉ là không muốn làm cùng Trương Thỉ, không phải không muốn viết ca khúc, hai chuyện này hắn phân rõ.
---
Đến khi đi ra ngoài, Trương Thỉ cầm tay hắn muốn ngăn lại, Thẩm Tinh Tuế có chút cảnh giác lui bước. Trương Thỉ nhìn thấy tia cảnh giác trong mắt người kia, cảm thấy bản thân đúng là rác rưởi, nhưng vẫn cố lấy dũng khí mở miệng: “Tuế Tuế…… tở chỉ muốn nói……”
Thẩm Tinh Tuế an tĩnh nhìn hắn.
“Tớ muốn nói xin lỗi.” Trương Thỉ có chút bi thương nhìn hắn: “Tớ vẫn luôn muốn đền bù tổn thương mình đã gây ra với cậu, vậy mà làm gì vẫn sai, thậm chí còn tạo ra nhiều thương tổn hơn.”
Nội tâm Thẩm Tinh Tuế khá bình tĩnh, nghe xong cũng chỉ nói: “Trương Thỉ, cậu không cần cứ xin lỗi mãi thế, nếu cậu thật sự cảm thấy áy náy, cậu tốt nhất nên tự đối diện với chính mình.”
Đối mặt với sự hèn yếu của bản thân.
Tương lai cũng không thể mỗi ngày đều nói câu xin lỗi.
Trương Thỉ sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế cầm bản thảo chuẩn bị rời đi. Sắp chia tay nhưng đã chẳng còn mấy chuyện để hàn huyên, chỉ còn đạm mạc: “Chuyện quá khứ tớ đã sớm không còn để ý nữa rồi, chỉ có cậu vẫn luôn để nó trong lòng, nếu trong lòng cậu thật sự có hổ thẹn, cậu không nên tìm tới tôi rồi xin tha thứ, mà nên thay đổi chính mình trước tiên.”
Để lại những lời này, hắn liền rời đi.
Trương Thỉ đứng phía sau sững sờ tại chỗ, cái hiểu cái không……
Sau khi xuống dưới, Thẩm Tinh Thần đang ở trong xe còn đang đợi hắn, thấy hắn trở lại thì nhìn em trai với vẻ thương cảm: “Tuế Tuế, hồi nữa về nhà, em tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Thẩm Tinh Tuế chần chờ nói: “Là sao?”
“Anh cả giận lắm!” Thẩm Tinh Thần làm ra biểu tình khoa trương: “Mẹ với ba cũng vậy, bởi vì chuyện giữa em với Phó lão sư ba người họ chẳng biết gì hết, thậm chí vụ suối nước nóng này cũng không luôn.”
Thẩm Tinh Thần vỗ vỗ vai Thẩm Tinh Tuế: “Chuẩn bị tốt để nhận lửa giận đi em giai.”
“……”
Thẩm Tinh Tuế bị cảnh báo thì ngỡ ngàng, trên đường trở về như đứng đống lửa ngồi đống than.
Quả nhiên sau khi về nhà, đi vào phòng khách, ba người kia đã ngồi thành một hàng từ bao giờ, ai nấy đều mang bộ dáng tam đường hội thẩm, đặc biệt là Từ Ân Chân, lúc nhìn thấy hai thằng quý tử thì hừ nhẹ một tiếng: “Đã về rồi?”
Thẩm Tinh Thần nhanh chân chó vội vàng đi qua: “Mẹ, con không hề làm bậy, đều là Phó lão sư gọi điện thoại bảo con qua, ban đầu con đâu có biết chuyện.”
Từ Ân Chân lạnh giọng: “Giờ nói mấy cái đó thì có ích gì, dù sao trong mắt hai cậu cũng không bà mẹ này là tôi, cũng không có cái nhà này luôn, mấy chuyện đó không cần phải giải thích.”
Vừa nhìn đã biết vô cùng tức giận.
Thẩm Tinh Tuế cũng luống cuống, hắn vội vàng chạy lại, trong tay ba và anh trai vẫn đang cầm quyển tạp chí kinh tế tài chính, nhưng phòng khách lại tràn ngập một loại hương vị khẩn trương nguy hiểm.
Thẩm Tinh Tuế túng túng mở miệng: “Mẹ……”
Từ Ân Chân bĩu môi.
“Con sai rồi.” Thẩm Tinh Tuế kéo kéo tay áo bà, nhẹ giọng giải thích: “Con chỉ sợ mọi người lo lắng, hơn nữa loại gièm pha này con cũng ngại……”
Từ Ân Chân không cho phép hắn nói vậy: “Gièm pha cái gì, cho dù xấu mặt cũng không phải là con, là đám giòi bọ đáng ghê tởm kia thì có!”
“An Nhiễm và Giản Trị dám sai người hạ dược con!” Từ Ân Chân đỏ gay mặt, nào còn bộ dáng ôn nhu: “Con đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi mà bị bắt nạt cũng không nói, con có biết khi mẹ biết tin lo lắng đến thế nào không?”
Thẩm Tinh Tuế nhìn mẹ mình đỏ hốc mắt thì cũng đau lòng, hắn vội vàng nói: “Mẹ, con sai rồi……”
Thấy hắn mếu máo, đáy mắt Từ Ân Chân cuối cùng cũng lộ ra ý cười gian manh, nhân cơ hội nói: “Vậy về sau gặp chuyện còn dám gạt mẹ nữa không?”
Thẩm Tinh Tuế vội vàng thành thật lắc đầu.
“Vậy con mau nói, chuyện con và Phó lão sư là sao?” Từ Ân Chân giấu không được bản tính bát quái: “Nói đi, đã bao lâu rồi, đến bước cuối cùng chưa?”
Thẩm Tinh Tuế: “……”
Mẹ à, nhìn mẹ có phần không thích hợp lắm.
Nhưng ánh mắt cả nhà đều như có điện xẹt tập trung hết lại đây, tỏ vẻ vô cùng quan tâm đề tài này.
Dưới ánh mắt bức bách của mọi người, Thẩm Tinh Tuế căng da đầu mở miệng: “Chúng con… đang hẹn hò.”
“Lộp bộp”
Hai cuốn tạp chí chợt bị khép lại, hai người đàn ông nhìn như bình tĩnh nhưng đáy lòng thì như sóng trào.
Từ Ân Chân nghe xong ngây cả người, sau đó mím môi, nhẹ giọng nói: “Tuế Tuế, đúng là mẹ luôn hy vọng con được hạnh phúc, nhưng nếu chỉ vì để ý hôn ước kia thì không cần, con còn nhỏ, hôn nhân đại sự cần suy xét cẩn thận, đừng vì nhất thời xúc động mà quyết định sai lầm.”
Hai người ngồi kia cũng gật đầu tán thành.
Thẩm Ung nói: “Ba và mẹ con đều cảm thấy tuổi con còn nhỏ, hiện tại cũng không phải thời điểm tốt.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía mẹ: “Vì cái gì……”
Hắn cho rằng cha mẹ sẽ đều đồng ý.
Từ Ân Chân trong lòng thầm nghĩ, con trai mới nhận trở về mới chỉ được một năm a, bản thân ôm còn chưa đủ sao nỡ để bị mang đi chứ, cho dù Phó Kim Tiêu tốt đến cỡ nào thì cũng vứt, bà không bỏ được.
Ngay lúc cả nhà lâm vào cục diện bế tắc, bên ngoài truyền đến chuông cửa.
Quản gia đi ra nhìn thoáng qua, bèn nói: “Là Phó lão sư và Phó phu nhân.”
Mọi người sửng sốt.
Phó Kim Tiêu lại tới đúng lúc này, cứ như thể ý thức được Thẩm Tinh Tuế đang bị tính sổ, đặc biệt tới đây giải vây.
Thẩm Ung nói: “Để bọn họ vào.”
Từ Ân Chân biết bạn thân tới liền thì đứng dậy tiếp đón, bên ngoài trời còn đang mưa, nhìn thấy hai người thì khó tránh khỏi có chút lo lắng: “Trời mưa vậy sao còn đến đây, nguy hiểm lắm.”
Bạn tốt nói: “Bởi vì tớ nghe được có chuyện xảy ra với Tuế Tuế, không quá yên tâm nên mới tới đây.”
Từ Ân Chân nhìn về phía Phó Kim Tiêu đứng bên cạnh.
Tuy chỉ mặc nhàn phục nhưng vẫn khó nén nổi vẻ anh tuấn soái khí, hắn vô cùng lễ phép thân thiết chào hỏi, chẳng nhìn ra chút chột dạ vì lỡ đào cải trắng nhà người ta, mỉm cười nói: “Dì à, đã lâu không gặp.”
Từ Ân Chân hừ nhẹ một tiếng.
“Do có mưa nên xe cộ đúng là có hơi tắc, thời điểm trên đường tới đây con cũng nghĩ đến vài chuyện, vì đặc thù công việc nên Tuế Tuế phải thường xuyên ra ngoài, đi đi về về cũng không tiện, vừa lúc con lại có một căn phòng bên kia, cách đây rất gần, về sau Tuế Tuế muốn về nhà cũng tiện lờik hơn nhiều.” Phó Kim Tiêu thong thả nói: “Dì cảm thấy thế nào?”
Trong lòng Từ Ân Chân vốn đang khổ sở vì sau này Tuế Tuế kết hôn sẽ hiếm khi về nhà, thành ra vô cùng bất mãn với Phó Kim Tiêu, nhưng đến khi nghe được lời này thì có hơi dao động, trong lòng vui vẻ nhưng vẫn không lộ ra.
Thẩm Tinh Tuế có chút lo lắng nhìn mẹ, lại liếc mắt nhìn sang Phó Kim Tiêu một cái, sợ hắn bị làm khó dễ.
Phó Kim Tiêu hướng về phía Thẩm Tinh Tuế nở nụ cười an tâm.
“Đúng rồi.” Phó Kim Tiêu nói tiếp, lấy ra quà tặng đã sớm chuẩn bị tốt, là một cuộn vải dệt cực kỳ hiếm thấy khó tìm: “Cháu có nghe nói dì hình như đang làm thiền y, mà may bộ quần áo kia thì dùng loại này vải dệt là tốt nhất, vừa lúc cháu tình cờ tìm được, liền nhờ bạn đi mua, mượn hoa hiến phật, dì đừng ghét bỏ.”
Hộp vải này nhìn như bình thường, kỳ thật giá trị thiên kim, thậm chí cho dù ra giá cao cũng không có người bán.
Bản thân Từ Ân Chân cũng có con đường riêng để tìm kiếm, nhưng quốc nội hay nước ngoài đều không sản xuất nữa, tấm duy nhất được biết đến lại ở trong tay một người mua nặc danh, cực kỳ khó kiếm. Không chỉ thế, qua cái hộp này, bà còn có thể thấy được thành ý của Phó Kim Tiêu, ít nhất là nghiêm túc với con trai nhà mình.
Từ Ân Chân tức khắc lộ ra nụ cười: “Kim Tiêu a, đúng là chỉ có con là tri kỷ nhất, sao dì lại ghét bỏ được chứ, ai, ngươi đứa nhỏ này, tới còn quà cáp gì chứ. Tuế Tuế còn thất thần làm gì, nhanh lại đây dẫn Phó ca vào đi.”
Thẩm Tinh Tuế: “……”
Mẹ?
Thái độ của mẹ không phải chuyển biến nhanh quá rồi sao?!