Thẩm Tinh Tuế nghe không được rõ lắm.
Không, thực ra là hắn có nghe được, nhưng vẫn không dám tin mà nhìn về phía Phó Kim Tiêu, nhưng người kia lại khẽ quay đi, để lại cho hắn phần sườn mặt góc cạnh.
Nhân viên công tác từ đằng sau tiến đến: “Phó lão sư, sắp đến lượt ngài rồi.”
Phó Kim Tiêu gật đầu lên tiếng.
Hắn cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Tuế: “Lát nữa lên biểu diễn không cần khẩn trương, ngươi đã có kinh nghiệm, chỉ cần biểu diền như thường ngày là được, cho dù có mắc lỗi cũng đừng dừng lại, hiểu không?”
Thẩm Tinh Tuế hiểu chuyện, khẽ gật đầu.
Phó Kim Tiêu lúc này mới vừa lòng lên đài.
Ngay thời điểm hắn bước lên bục, Thẩm Tinh Tuế đứng phía sau nghe rõ ràng từng tiếng hoan hô đến đinh tai nhức óc, khán giả dưới đài vỗ tay vang dội, thể hiện rõ trình độ nhân khí của ảnh đế quốc dân.
Nhạc đệm dần vang, sân khấu từ từ được nâng lên.
Tiếng ca trầm thấp ưu nhã của Phó ảnh đế truyền đến, người biểu diễn cùng hắn là một một nữ ca sĩ khá nổi danh. Hai luồng âm điệu thập phần ấm áp hòa vào nhau, khiến người nghe như tắm mình vào gió xuân. Phó ảnh đế theo nghiệp ca hát nhiều năm, bản lĩnh thâm hậu, thời điểm khai giọng sẽ không tự giác mà hấp dẫn người xem, sân khấu lớn như vậy, nhiều người hòa diễn như thế, nhưng lúc ánh đèn chiếu xuống, ánh mắt mọi người dường như chỉ trông thấy một mình hắn.
Thái lão sư ở phía sau nói khẽ: “Có phải cảm thấy hắn rất hấp dẫn, rất được hoan nghênh có phải không?”
Thẩm Tinh Tuế hồi thần, nhìn Thái lão sư đứng bên cạnh, tuy rằng thẹn thùng nhưng vẫn gật đầu.
Thái lão sư cười tủm tỉm: “Cô thực sự rất bất ngờ, mấy năm nay, em là người đầu tiên thằng bé mang ra giới thiệu với chúng ta. Cho dù là tiệc chào mừng người mới của công ty, hắn cũng chưa từng cân nhắc bất kỳ ai. Tuy rằng nhân duyên của hắn rất tốt, nhưng bao nhiêu năm nay, dãi nắng dầm mưa, hắn vẫn luôn chỉ có một mình.”
Thẩm Tinh Tuế nghe Thái lão sư nói mà xuất thần.
Hắn có hơi thẹn trong lòng, có lẽ Thái lão sư cảm thấy Phó Kim Tiêu đối xử với hắn khá đặc biệt, nhưng Thẩm Tinh Tuế biết rõ là không phải. Phó Kim Tiêu đối xử tốt với hắn đơn giản là vì mối quan hệ với Thẩm gia, chỉ là vì mẹ hắn đã nhờ vả, Phó lão sư mới chiếu cố hắn nhiều hơn bình thường một chút. Nếu như không có duyên cớ này, đối với Phó Kim Tiêu, hắn cũng chỉ như người qua đường Giáp mà thôi.
Thái lão sư lại không biết những suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tuế Tuế, cô thật lòng rất vui được quen biết em, cũng mừng thay cho Kim Tiêu.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
“Kim Tiêu không phải người toàn năng.” Thái lão sư vỗ vỗ bờ vai hắn: “Nhiều năm như vậy, đứa trẻ kia kỳ thật cũng không dễ dàng gì.”
Thẩm Tinh Tuế có thể nghe ra được ý vị chua xót từ giọng nói của Thái lão sư.
Sau khi bọn họ vừa nói chuyện phiếm xong, nhân viên công tác đi tới thông báo sắp tới lượt hắn, hắn liền chuẩn bị tinh thần lên đài biểu diễn. Thật ra thì bản thân hắn không có mấy thời lượng trong phần biểu diễn này, trên cơ bản chỉ cần đóng vai phông nền mà thôi.
Ngay thời điểm bước lên bục diễn, hắn nhìn được từng hàng thính giả đông nghịt phía dưới, vô số camera hướng về phía sân khấu, đây là lần đầu tiên hắn được biểu diễn trên sân khấu với quy mô lớn như vậy, cảm giác áp bách bỗng ập đến bất ngờ làm hắn chấn động.
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, như sấm rền bên tai.
Ánh đèn lóng lánh, âm nhạc cũng bắt đầu vang lên trên sân khấu 3D, từng người từng người một trong ban vũ đạo nối đuôi nhau lên sân khấu tạo nên điệu múa lay động lòng người, hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Thẩm Tinh Tuế lúc này mới nhận ra bản thân nhỏ bé đến nhường nào. Thái lão sư nói hắn có thể đứng cạnh bên cạnh Phó Kim Tiêu, nhưng hắn lại chỉ là một hạng người vô danh, Phó Kim Tiêu là ai chứ, kiểu người gì, phong cảnh nào hắn chưa gặp qua. Thậm chí lấy địa vị trước mắt của hắn mà nói, vẫn không đủ để sánh vai cùng Phó Kim Tiêu.
Từng nốt nhạc từ đầu ngón tay dần tuôn ra, cộng hưởng cùng nền nhạc đang vang vọng.
Khán giả dưới đài cũng chìm đắm trong làn điệu duyên dáng, nhưng bởi vì là phát sóng trực tiếp nên dần dần cũng có người phát hiện manh mối:
“Bóng dáng anh trai đánh đàn phía sau nhìn quen quen.”
“Rất êm tai.”
“Sao càng nhìn càng thấy quen vậy?”
Có thể là do người xem bình luận quá nhiều, đạo diễn phía sau liền chỉ đạo cho người quay phim hướng camera về phía bên kia. Tuy chỉ hiện lên được vài giây, cũng chỉ quay được sườn mặt trắng nõn của Thẩm Tinh Tuế, nhưng dưới ánh đèn lộng lẫy, bóng lưng thẳng tắp ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm vẫn để lại cho người ta cảm giác kinh hồng.
“Soái ca nha.”
“Có một loại khí chất công tử như ngọc.”
“Đây là ai vậy?”
Trong lúc nhất thời mọi người còn chưa kịp phản ứng, màn biểu diễn đã đến hồi kết. Thẩm Tinh Tuế lúc này mới đi ra chào bế mạc cùng những người khác, trong lúc nhất thời lại dẫn lến không ít bất ngờ:
“Là Tuế Tuế!”
“Không ngờ luôn đó, ai biết được cuối năm vẫn được gặp chứ!”
“Ha ha ha, không hổ là con trai nhà chúng ta.”
“Ca ca biểu diễn ở Xuân Vãn mà không nói một tiếng, bất ngờ thật.”
Tuy rằng chỉ là một hồi xôn xao ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt người xem, cũng nhận được không ít lời khen ngợi. Đồng thời cũng nhanh chóng trở thành đối tượng nghị luận, tuy rằng không thể thành công tham gia vào nhóm nhạc nhưng tài nguyên phát triển lại không hề tồi, thậm chí còn có chút nhỉnh hơn những người kia, tương lai rất có triển vọng!
Thẩm Tinh Tuế xuống sân khấu, lúc này trời cũng đã khá khuya, gần 11 giờ tối.
Hậu trường đã có không ít người biểu diễn xong, đang thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà, lúc hắn đi vào có không ít người đang bàn luận:
“Có được tặng nơ không?”
“Không có.”
“Nơ của Phó lão sư thì sao?”
“Không biết, bản thân ta còn chưa biết thế nào đây……”
Thẩm Tinh Tuế nghe mà nghi hoặc, vừa lúc Thẩm Tinh Thần bên cách vách vừa biểu diễn xong đang tìm hắn, thấy hắn ngẩn người liền chụp một phát: “Đang ngẩn ngơ cái gì đó?”
Thẩm Tinh Tuế nhỏ giọng: “Mọi người đang nói nơ gì gì đó, cái đó là sao?”
Thẩm Tinh Thần nghe vậy thì bật cười: “A, chuyện này chắc em chưa biết. Chẳng qua là vào mấy năm trước sau khi kết thúc chương trình, có một cặp nam nữ đùa giỡn tặng nơ hoa cho nhau, ai ngờ chưa được bao lâu đã tu thành chính quả. Năm sau có mấy người biết chuyện cũng làm theo, ai ngờ lại thật sự ở bên nhau. Kết quả thành ra như em thấy đấy, mấy năm nay loại chuyện này rất phổ biến, nghe đồn rằng nếu tặng được nơ cho người mình thích thì sau này sẽ thành đôi.”
Thẩm Tinh Tuế chấn kinh!
Hậu trường còn có rất nhiều người đang nghị luận, Thẩm Tinh Tuế nghe mà rối loạn.
Thẩm Tinh Thần trêu ghẹo: “Sao nào, muốn tặng cho ai hả?”
Thẩm Tinh Tuế đỏ mặt phản bác: “Đâu, đâu có, anh đừng nói bừa!”
Thẩm Tinh Thần một bộ ta còn lạ gì ngươi, đê tiện cười hề hề: “Giả bộ gì chứ, trong lòng em nghĩ gì chẳng lẽ anh trai còn không rõ hay sao?”
Thẩm Tinh Tuế thở phì phì trừng mắt nhìn hắn. Nhưng một lúc sau, hắn lại có chút do dự. Một bên không tự giác được mà nghĩ đến chuyện Phó Kim Tiêu sẽ tặng nơ cho ai, một bên lại nghĩ hắn đưa cho ai thì liên quan gì đến mình, ghen vớ vẩn gì đâu.
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng gọi, là nữ minh tinh vừa rồi vừa biểu diễn cùng hắn trên sân khấu, hình như cũng là ca sĩ, nhưng Thẩm Tinh Tuế không nhớ rõ tên, hắn dò hỏi: “Xin chào, không biết có chuyện gì vậy?”
Nữ minh tinh chần chờ nói: “Tuế Tuế.”
Thẩm Tinh Tuế bắt tay cùng nàng.
“Cái kia……” Nữ minh tinh xấu hổ nhìn hắn một cái, rốt cuộc mở miệng: “Ta có thể trao đổi nơ với ngươi được không?”
?
Thẩm Tinh Tuế choáng váng.
Hắn vừa mới còn đang nghĩ đến chuyện tặng nơ cho ngươi khác, không ngờ chưa được mấy giây, lại có người đến xin nơ của mình!
Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh xem náo nhiệt, hắn đưa mắt nhìn sang hướng khác, lơ đẹp ánh mắt cầu của em trai nhà mình, bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, nhất quyết không chịu hỗ trợ.
Nữ minh tinh vẫn chăm chú nhìn Thẩm Tinh Tuế, nhẹ giọng: “Có thể chứ?”
“Kia, cái kia……” Thẩm Tinh Tuế thật sự không biết cách nói chuyện với con gái, hắn lắp bắp: “Sao ngươi lại, lại muốn đổi nơ với ta, chúng ta mới quen thôi, không phải sao?”
Nữ minh tinh không nghĩ tới tiểu thiếu gia Thẩm gia lại là người đơn thuần như vậy, nội tâm thầm cười trộm, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng chân thành: “Là ta nhất kiến chung tình, cảm thấy ngươi là ý trung nhân trong định mệnh!”
!!
Thẩm Tinh Tuế không ngờ còn có kiểu nói chuyện như vậy!
Thấy nữ minh tinh nở nụ cười tươi rói, Thẩm Tinh Tuế quả thực muốn chạy trốn, hắn nói: “Thật sự rất xin lỗi, ta đã có người trong lòng, không thể trao đổi được.”
Nữ minh tinh sửng sốt, mắt thấy Thẩm Tinh Tuế sắp đi, vội vàng giữ chặt hắn: “A, Tuế Tuế, ngươi đâu cần chỉ vì muốn từ chối ta mà nói vậy chứ?”
Thẩm Tinh Tuế bị kéo tay càng khẩn trương, trong lúc giãy dụa không cẩn thận làm nơ hoa trên ngực rơi xuống. Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng cúi xuống chuẩn bị nhặt lên, đằng sau bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, tuy rằng như đang ngậm cười ý, nhưng trên thực tế lại lạnh lẽo thấu xương: “Thẩm lão sư đúng là có diễm phúc a.”
Thẩm Tinh Tuế ngẩn người, xoay người quay đầu lại.
Phó Kim Tiêu đứng ở cách đó không xa nhìn hắn, trên mặt treo lên nụ cười dối trá hiền lành: “Ta còn đang thắc mắc giờ này rồi mà sao Thẩm lão sư còn chưa về phòng nghỉ, hóa ra là đang bận nói chuyện với người ta.”
“……”
Phó lão sư, ngài đang nói gì vậy!
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy bản thân bị trêu chọc không còn chỗ dung thân, hắn vội vàng giải thích: “Ngài đừng nói giỡn, ta không có!”
Phó Kim Tiêu không bày tỏ ý kiến nhướng mày, bước từng bước đến trước mặt hai người họ, nhặt nơ hoa trên mặt đất lên, ánh mắt quét một vòng, cười cười: “Không làm phiền hai vị chứ?”
Thẩm Tinh Tuế nhìn nơ hoa trong tay hắn, trong lúc nhất thời không biết nên vui mừng hay khổ sở, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có.”
Nữ minh tinh còn chưa từ bỏ: “Phó lão sư, ta đang nói chuyện phiếm với Tuế Tuế.”
Ánh mắt Phó Kim Tiêu đảo qua bàn tay đang giữ chặt lấy Thẩm Tinh Tuế, con ngươi càng âm trầm.
Kỳ thật hắn vẫn biết, người có tính tình mềm mỏng lại e thẹn như Thẩm Tinh Tuế tuyệt đối không phải là người sẽ chủ động đi trao đổi nơ với người khác, nhưng nhìn thấy hắn trước trò chuyện vui vẻ sau lại lôi lôi kéo kéo, Phó ảnh đế không thể nào vui nổi. Mà một khi hắn đã không vui, đương nhiên người bên cạnh cũng không được sống tốt, tuy nhiên người nào đó lại không nỡ làm tiểu bằng hữu khó xử, tự nhiên phải xui xẻo kẻ còn lại.
Kết quả là, Phó ảnh đế chuyển ánh nhìn đến nữ minh tinh vẫn còn đang đứng bên cạnh.
Nữ minh tinh kia trong nháy mắt liền cảm giác như đang đứng trước mũi nhọn. Người trong giới thường ca ngợi Phó ảnh đế bình dị gần gũi, không sử dụng quy tắc ngầm, rất hòa thuận thân thiện với tiểu bối, nhưng sao nàng lại cảm thấy khó thở như vậy?
Phó Kim Tiêu câu môi cười cười, thành thục tỏa ra mị lực, hắn nói: “Vương Sở Yên, đúng là cái tên hay.”
Nữ minh tinh bị nụ cười làm cho mê muội, tim không tự chủ mà đập vang.
“Trao đổi nơ hoa sao?” Phó Kim Tiêu thong thả ung dung nói: “Nếu hắn không đồng ý, nhận của ta thì thế nào?”
Nữ minh tinh cùng Thẩm Tinh Tuế đều sửng sốt.
Một người là mừng như điên, một người là thất vọng khổ sở, bên nóng bên lạnh, phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau.
Vương Sở Yên không chút do dự mà chuyển ánh mắt e lệ ngượng ngùng về phía Phó Kim Tiêu, nói với Thẩm Tinh Tuế: “Tuế Tuế, tuy rằng rất có lỗi ngươi, nhưng ta lựa chọn Phó lão sư!”
Thẩm Tinh Tuế:……
Ngươi không cần xin lỗi ta loại chuyện này.