Thẩm Tinh Tuế lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt qua, thậm chí đến Phó Kim Tiêu đều chưa kịp phản ứng, hắn đã nhào vào che lấy va li: “Phó lão sư!”
Phó Kim Tiêu bị dọa cho ngây người .
Thẩm Tinh Tuế thở phì phò nói: “Ta, ta tự mình làm cũng được.”
Phó Kim Tiêu có chút kinh ngạc, nam nhân nhướng mày, nửa trêu chọc: “Sao thế, ngươi giấu bom trong này hay gì?”
“Không phải……”
Mặt Thẩm Tinh Tuế có chút hồng, hắn không biết nếu mở ra rồi thì nên giải thích đống album trong đó như thế nào, rốt cuộc loại chuyện như vậy nhìn thế nào cũng giống si hán?
“Chính là, ta có thể tự mình mở.” Thẩm Tinh Tuế ôm lấy va li giải thích, nhưng đến đυ.ng phải ánh mắt thâm thúy Phó Kim Tiêu, hắn có chút khẩn trương, lắp bắp nói: “Loại việc nặng thế này sao có thể để ngài làm chứ?”
Phó Kim Tiêu rất có hứng thú nhìn hắn, cố ý gây sự: “Mở cái khóa kéo thôi cũng là việc nặng.”
Thẩm Tinh Tuế bị nghẹn, thầm nói với ta thì đó cũng đủ nặng nhọc, ôm chặt cái rương: “Không, không cần……”
Phó Kim Tiêu nhìn bộ dáng hắn khẩn trương sốt ruột, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, buông tay: “Trả ngươi đó.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
“Ngươi ra ngoài lâu như vậy, ít nhất cũng gọi điện thoại nói trước một tiếng với người trong nhà.” Phó Kim Tiêu bước chân ra ngoài: “Để ta gọi điện cho dì.”
Hắn không hề truy hỏi nguyên do.
Chỉ là tìm một cái cớ thỏa đáng rồi rời đi, Phó ảnh đế là người tinh ý, sẽ không để người khác phải xấu hổ.
Nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn hơi chần chờ, sợ rằng Phó Kim Tiêu sẽ cảm thấy không vui, cho nên vẫn khẩn trương gọi với một tiếng: “Phó lão sư, ta…”
Phó Kim Tiêu dừng bước chân, khí chất thanh lãnh nguy hiểm lúc này càng khiến người khác cảm thấy áp bách, hắn cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Tuế, thanh âm trầm thấp nhưng không mang vẻ lạnh lùng mà lại khá từ tính ôn nhu: “Không cần phải khẩn trương như vậy, Tuế Tuế.”
Cả người Thẩm Tinh Tuế cứng đờ, đây là lần đầu tiên Phó Kim Tiêu gọi tên thân mật của hắn. Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng, không chút bỡn cợt.
Nam nhân nhìn hắn, kiên định: “Chúng ta vốn ngang hàng, chuyện ngươi không muốn, ta cũng sẽ không ép buộc.”
Nội tâm vẫn luôn căng chặt của Thẩm Tinh Tuế cuối cùng cũng được thả lỏng.
Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười cười.
Cũng chỉ có thế càng thích mà thôi.
Phó Kim Tiêu đặt điện thoại di động sang một bên, dặn dò: “Nhanh đi, Vương tỷ còn đang đợi.”
Thẩm Tinh Tuế gật gật đầu.
Điện thoại đã tắt, nhưng Vương Mỹ Xán vẫn còn đang đợi hắn nhắn lại. Thẩm Tinh Tuế ngồi xổm xuống mở rương hành lý, hắn vẫn còn nhớ mình mua va li này trước khi tham gia chương trình, vì không có nhiều tiền nên mua loại rẻ nhất trong cửa hàng, tầm 50 nguyên một cái. Lúc ấy tham gia > phải tự mang theo đồ cá nhân, nhưng lại không có nhiều tiền, cho nên cũng không thể không cố góp đủ số để mua một cái.
“Kỳ quái, sao cái nút khóa này không mở được?”
Thẩm Tinh Tuế phát hiện cái rương hành lý hố cha này hình như bị va vào chỗ nào đó trên đường vận chuyển, khiến cho phần nút khóa bị kẹt không mở được!
“Không thể nào……” Thẩm Tinh Tuế thậm chí có chút tuyệt vọng: “Nếu không mở ra được thì làm sao bây giờ, phải cạy ra sao, nhưng ta căn bản không biết cạy kiểu gì.”
Từ từ.
Hình như có một người biết cách.
Thẩm Tinh Tuế nhớ tới lúc tham gia chương trình, Phó đại ảnh đế đã từng dùng thanh sắt nhỏ cạy mở được khóa phòng, tài nghệ thuần thục, làm người kính nể không thôi.
Nhưng mà……
Không thể nào, Thẩm Tinh Tuế xấu hổ che mặt, chuyện này quả thực quá xấu hổ, mới vừa rồi còn nói không cần người ta hỗ trợ, bây giờ mở không ra lại liếʍ mặt đến tìm giúp đỡ.
Phó Kim Tiêu đi một hồi liền trở về, nhìn thấy Thẩm Tinh Tuế vẫn còn đang ngồi xổm bên cạnh rương hành lý tự vấn nhân sinh.
Phó Kim Tiêu một bên rót nước, thuận miệng hỏi: “Đã gửi qua cho Vương tỷ chưa?”
“Chưa……” Thẩm Tinh Tuế càng nói mặt càng đỏ: “Cái rương còn chưa mở.”
Phó Kim Tiêu có chút kinh ngạc, không nghe rõ: “Cái gì?”
Thẩm Tinh Tuế cảm giác mất mặt không chịu được, hắn bất chấp tất cả nói: “Cái rương không biết sao lại bị thế này, nút mở ấn mãi không được, chờ ngày mai về nhà ta sẽ xem lại.”
Phó Kim Tiêu nhìn người nào đó sắc mặt đỏ bừng, trầm mặc nửa ngày, sau đó cười tự giễu một tiếng.
Đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu.
Thực ra chuyện lúc nãy Thẩm Tinh Tuế giấu giếm, hắn không thể nói là hoàn toàn không để ý, chỉ là ý thức được bản thân lúc này còn chưa đủ tư cách để yêu cầu Thẩm Tinh Tuế đến mức độ đó, cho nên kỳ thật vẫn thấy hơi giận. Nhưng lúc này nhìn thấy người đối diện xấu hổ thẹn thùng, cảm xúc không thoải mái nơi đáy lòng bỗng tan thành mây khói.
Phó Kim Tiêu thả ly nước xuống bàn, nói: “Về nhà rồi ngươi định làm gì?”
Thẩm Tinh Tuế không nghĩ tới, chần chờ nói: “Đập, đập vỡ?”
“Ân?” Phó Kim Tiêu không chút lưu tình: “Cái nút khóa vừa nhìn đã biết không dễ đập, cũng không giống như mấy loại khóa khác dễ dàng cạy ra như vậy, lui một bước mà nói, sao ngươi biết được lúc mạnh mẽ mở ra sẽ không đυ.ng đến rồi làm hư hỏng đồ bên trong?”
Thẩm Tinh Tuế bị hù dọa.
Bên trong đều là bảo bối thật vất vả mới đòi về được, thập phần quý trọng, nếu lúc mở ra còn làm xước hay vỡ cái nào đó, bản thân thực sự sẽ khóc ngất!
Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Tuế thầm nóng nảy, chính hắn cũng có chút bó tay không còn biện pháp: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
Phó Kim Tiêu điều chỉnh tư thế ngồi trên sô pha, không nhanh không chậm: “Hồi trước ta có học qua một chút, nói không chừng có thể thử xem……”
Thẩm Tinh Tuế tràn đầy cảm kích, như nhìn được vị cứu tinh: “Vậy làm phiền ngài rồi!”
Đáy mắt Phó Kim Tiêu xẹt qua ý cười đắc ý, giống như thợ săn đã bày sẵn thiên la địa võng dụ dỗ con mồi tự động bước vào bẫy, mà con mồi nhỏ đáng thương còn cảm kích hắn không thôi.
……
Sau một hồi nghiên cứu rương hành lý, việc nguyên bản khó như hơn lên trời với Thẩm Tinh Tuế, rơi vào tay Phó Kim Tiêu lại như thay đổi một cấp bậc khác, chỉ thấy ngón tay hắn linh hoạt khẽ di chuyển một hồi, tiếng “Răng rắc” vang lên, cái rương đã được mở.
Thẩm Tinh Tuế kinh hỉ vạn phần: “Thật tốt quá!”
Phó Kim Tiêu nói: “Chỉ là bị kẹt mà thôi.”
Va li chậm rãi được mở ra, lộ ra một khe hở nhỏ, Thẩm Tinh Tuế lúc này mới bất tri bất giác nhớ tới vấn đề, vội vàng vọt lại ôm lấy cái rương, như sợ có người nhìn thấy được đồ bên trong, lắp bắp: “Cảm ơn, cảm ơn ngài.”
Cái rương nãy giờ đều ở trong tay Phó Kim Tiêu, trên thực tế lúc lộ khe hở hắn còn chưa kịp phản ứng, không biết Phó Kim Tiêu đã thấy được gì chưa, chỉ có thể khẩn trương nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Phó Kim Tiêu ngồi xổm tại chỗ, ánh đèn trắng sáng trong phòng khách chiếu sáng đỉnh đầu, hắn cúi đầu, khiến người khác nhìn không rõ biểu tình.
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế dần bất an.
Nửa ngày
Phó Kim Tiêu rốt cuộc ngẩng đầu lên, nét mặt thâm sâu khó lường. Thẩm Tinh Tuế hơi giật mình, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng hắn: “Bảo bối quý giá như vậy sao?”
Thẩm Tinh Tuế lắp bắp nói: “Ta, ngài……”
Phó Kim Tiêu chậm rãi nói: “Được rồi, bảo bối quan trọng thì nhớ cất giữ cẩn thận.”
Không biết vì cái gì mà lúc nghe mấy từ này phát ra từ miệng Phó ảnh đế, Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy chúng có tầng thâm ý khác, vành tai không tự chủ mà nóng lên.
Phó Kim Tiêu bình tĩnh hơn hắn nhiều: “Lúc nãy ta có nói chuyện với dì, dì nói vốn định gọi tài xế tới đón ngươi, nhưng nếu ngươi ở chỗ ta thì thôi, nàng cho tài xế về nhà nghỉ rồi.”
Thẩm Tinh Tuế: “Ai?”
Mẹ thật sự là mẹ ruột con đó à?!!
Nhưng nhờ vậy mà có thể ở nhà thần tượng tá túc một đêm, tin tức khiến Thẩm Tinh Tuế chấn động mười phần, Phó Kim Tiêu dẫn hắn đến phòng cho khách: “Nơi này ban đầu là phòng sách, ta ngủ ở cách vách, có chuyện gì sang gọi là được.”
Thẩm Tinh Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Phó ảnh đế về phòng, Thẩm Tinh Tuế rốt cuộc cũng yên lòng. Lúc này hắn mới dám mở rương hành lý ra nhìn, nơi này có một xấp bản thảo cũ, ước chừng dày một centimet, tầm hai mươi mấy trang, hắn lục bên trong một hồi, rốt cuộc cũng tìm được bài hát Giản Trị sao chép.
Thẩm Tinh Tuế chụp mấy tấm rồi gửi cho Vương Mỹ Xán.
Vương Mỹ Xán vẫn đang chờ tin từ phía hắn, sau khi WeChat vang lên thông báo liền nhắn cho Thẩm Tinh Tuế: “Giỏi lắm Tuế Tuế, ta hiện tại sẽ liên hệ với mấy người chuyên nghiệp ghé thăm Wetchat Giản Trị một chút, bây giờ còn chưa phải thời cơ hoàn hảo để chúng ta tiết lộ chuyện này. Ta nghe được hai ngày này Giản Trị hình như còn đang chuẩn bị làm gì đó, chúng ta lẳng lặng chờ, tranh thủ thời cơ chín muồi cho hắn một kích trí mạng.”
Thẩm Tinh Tuế cũng không nóng nảy, hắn đáp lời: “Đều nghe chị.”
Hắn dọn dẹp bên trong va li một hồi, liền bắt đầu quay lại công việc mới được giao gần đây.
Thẩm Tinh Tuế cực kỳ coi trọng chuyện này. Hơn nữa vì vấn đề với Giản Trị mà hắn đã trì hoãn một ngày, vì vậy bốn ngày còn lại hắn nhất định phải toàn lực ứng phó. Phòng này trước kia quả nhiên là phòng sách, trên bàn cách đó không xa còn có sẵn giấy bút, Thẩm Tinh Tuế đi qua cầm một tờ giấy trắng lên, ngồi trên giường bắt đầu viết nhạc phổ.
Hắn có một thói quen xấu là lúc lao đầu vào công việc liền quên mất thời gian, thậm chí viết đến rạng sáng 4-5 giờ mới ngáp dài thả giấy nằm ụp xuống giường. Giấc ngủ này vô cũng ngon, đến lúc mặt trời đã nhô cao, mở mắt là có thể thấy ánh mặt trời rực rỡ chói lóa!
“……”
Xong rồi.
Thẩm Tinh Tuế nhìn vào di động, đã hơn 9 giờ, sao Phó ảnh đế không gọi mình??!
Hắn nhanh chóng rời giường đẩy cửa ra, lại nhìn thấy bữa sáng được bày sẵn trên bàn cơm cách đó không xa, bên cạnh còn có tờ giấy nhắn Phó Kim Tiêu để lại, hắn đã đi ra ngoài chạy show, dặn hắn nhớ ăn xong bữa sáng lại đi.
Thẩm Tinh Tuế nhìn mà hổ thẹn không thôi.
Lần đầu tiên ở nhà thần tượng qua đêm mà lại ngủ nướng, ngay cả buổi sáng cũng không dậy!
Bất quá nghĩ lại một hồi, sau đó lại nhìn quanh phòng một vòng, bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm khái. Phó Kim Tiêu tin hắn như vậy sao, không nói gì liền trực tiếp rời đi, lưu lại một người coi như là xa lạ ở trong nhà. Phải biết rằng Phó ảnh đế là người chú trọng riêng tư, hơn nữa cũng không biết trong nhà có vật gì quý trọng hay không, vậy mà lại tin tưởng mình như vậy?
Tuy rằng đáy lòng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn liền ẩn ẩn vui sướиɠ.
Cảm giác được người nọ tin tưởng, thật sự quá tuyệt vời.
……
Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng ăn bữa sáng rồi đem bát đĩa rửa sạch, sau đó tìm được chổi lau quét tước lại phòng khách cùng phòng bếp một hồi. Quay về phòng nghỉ cho khách gấp chăn mền gọn gàng, trên mặt đất cũng quét sạch. Đến khi xác định trong nhà đã chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi mới rời đi, hắn không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt thần tượng, cho nên cái gì cũng muốn làm thực tốt.
Sau khi rời nhà Phó ảnh đế, đầu tiên Thẩm Tinh Tuế trở về Thẩm gia đem rương hành lý cất vào phòng, album cùng ảnh chụp đã có chút bị mài mòn, hắn định đi mua khung ảnh mới để bỏ vào, vừa vặn gần đây có một trung tâm mua sắm nhỏ, hắn đội mũ chuẩn bị đi mua.
Nơi này có không ít người, nhưng người đến người đi cũng không bao nhiêu người chú ý đến hắn.
Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng chọn được khung ảnh thích hợp, liền cầm đến chỗ quầy thu ngân tính tiền. Đứng trước hắn là một cụ bà, không hiều vì chuyện gì mà nói chuyện với người ở quầy thu ngân mãi chưa chịu đi.
Nhân viên thu ngân nói: “Bà ơi, túi khoai tây của bà còn thiếu năm nguyên nữa mới đủ.”
Nhưng hình như trên người bà ấy quên không mang tiền, vẫn luôn lải nhải: “Có thể chờ cháu trai ta một chút được không, hắn sắp tới rồi.”
Nhân viên thu ngân xấu hổ cười cười: “Bà à, cháu xin lỗi nhưng phía sau còn rất nhiều người, nếu bà tạm thời chưa trả được thì chỉ đành xếp hàng một lần nữa vậy.”
Bà lão vẫn không hiểu lắm, do do dự dự.
Thẩm Tinh Tuế tiến lên một bước nói: “Không sao, tính cho ta, ta giúp bà ấy trả tiền.”
Bà lão cảm kích nhìn Thẩm Tinh Tuế, nói: “Cảm ơn, cảm ơn ngươi a người trẻ tuổi, đợi lát nữa ta trả lại cho ngươi.”
Thẩm Tinh Tuế mỉm cười: “Không có gì đâu ạ, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Hắn chuyển khoản xong liền chuẩn bị rời đi, ai ngờ bà lão lúc nãy còn chưa rời đi, nàng lại gần giữ lấy tay Thẩm Tinh Tuế: “Tiểu tử, ngươi chờ một chút, cháu trai ta sắp đến rồi.”
Thẩm Tinh Tuế bất đắc dĩ: “Không cần đâu bà à, ta thật sự……”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, có người lại đây.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo lông màu xám tiến gần: “Bà à, cháu ra WC rồi, bà mua đủ đồ chưa, chúng ta đi thanh……”
Nhưng lúc liếc mắt về phía Thẩm Tinh Tuế, người nọ đột nhiên im bặt.
Thẩm Tinh Tuế nhìn thấy hắn cũng sửng sốt, cuối cùng chỉ khẽ cười: “Xin chào.”
Người kia chần chờ nói: “Là…… Tuế Tuế sao?”
Thẩm Tinh Tuế không ngờ hắn còn nhớ mình, vì thế gật gật đầu, mở miệng: “Là ta, đã lâu không gặp.”
“Không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được ngươi, ta là Trương Thỉ, ngươi còn nhớ ta không?” Ngời nọ có chút có chút lắp bắt: “Ta mới từ nước ngoài về hồi đầu năm, ta có thấy ngươi trên TV, biết ngươi hiện tại đã là minh tinh, hát cũng rất êm tai…”
Thẩm Tinh Tuế mỉm cười: “Cảm ơn.”
Trương Thỉ từng là bạn học hồi sơ trung, cũng từng là anh em tốt nhất của hắn.
Sau lại An Nhiễm chuyển tới lớp, mọi người đều yêu thích kiểu người thiện lương lại ôn nhu như vậy, không ưa nổi một người vừa thành tích kém hơn nữa lại nghịch ngợm như Thẩm Tinh Tuế. Sau đó dưới sự lôi kéo dẫn dắt của An Nhiễm, rất nhiều người đều bắt đầu xa cách cô lập Thẩm Tinh Tuế, trong đó bao gồm cả Trương Thỉ.
Bà cố nội đứng bên cạnh nói: “Ít nhiều cũng nhờ thằng nhóc này, hắn lúc nãy giúp ta thanh toán tiền khoai tây đó.”
Trương Thỉ nghe xong liền cười nói: “Cảm ơn ngươi a Tuế Tuế, để ta gửi lại cho ngươi!”
“Không cần, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.” Thẩm Tinh Tuế cũng không để ý, hắn chỉ nhẹ giọng dặn dò: “Lần sau tới siêu thị, vẫn nên theo sát bà ấy thì tốt hơn.”
Trương Thỉ có chút hổ thẹn, hắn nói: “Ta đã biết.”
Tâm tình của hắn với Thẩm Tinh Tuế, vẫn luôn mang cảm giác áy náy theo bản năng.
Loại hành vi năm đó thật sự rất khó giải thích, mọi người lúc ấy đều chán ghét Thẩm Tinh Tuế, hắn sợ nếu tiếp tục chơi chung với Thẩm Tinh Tuế thì cũng sẽ bị xa lánh, cuối cùng liền quyết định cắt đứt quan hệ.
Lúc đó Thẩm Tinh Tuế chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với hắn, nhưng hắn vẫn lựa chọn bỏ mặc bạn thân vào thời điểm khó khăn, chỉ lo cho thân mình.
Thẩm Tinh Tuế nói: “Ta đây đi trước.”
Trương Thỉ nhìn bóng dáng đơn bạc trước mặt, không tự giác hô một tiếng: “Tuế Tuế!”
Thẩm Tinh Tuế xoay người.
“Ta, ta, chúng ta đều là bạn cũ, lúc nào rảnh rỗi có thể ra cafe hoặc đi đâu đó tụ họp.” Trương Thỉ liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc: “Cũng đã nhiều năm không gặp…”
Thẩm Tinh Tuế nghe xong cũng chỉ nhẹ nhàng cười, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ lúc ngậm cười thật xinh đẹp, khiến Trương Thỉ nhìn mà phát ngốc.
Thẩm Tinh Tuế lại nói: “Cần thiết sao?”
Trương Thỉ hoàn hồn, nội tâm dần trầm mặc.
“Ta nghĩ là, cho dù đã nhiều năm không gặp, cũng không ai muốn gặp lại ta đâu.” Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng, ngữ khí bâng quơ không chút ràng buộc: “Rốt cuộc cũng đâu có ai là bạn của ta, không phải sao.”
Trương Thỉ nhìn mặt hắn, nội tâm như bị ai bóp nghẹt, hắn theo bản năng nói: “Không phải……”
Thẩm Tinh Tuế: “Có phải hay không đã không còn quan trọng nữa.”
Trương Thỉ mở to mắt.
“Chuyện đã qua.” Thẩm Tinh Tuế đứng cách hắn tầm một mét, phất phất tay: “Ta cũng đã quên.”
Người đứng trước mặt hắn cười thực rộng rãi, trong ánh mắt đã không còn chút lưu niệm nào, nhưng điều này lại gợi cho Trương Thỉ rất nhiều năm trước kia, cũng vào một ngày như hôm nay, Thẩm Tinh Tuế tới tìm mình, nhưng lại bị bản thân vô tình né tránh, lúc ấy hai người cũng đứng như vậy nhìn nhau, người đó dùng ánh mắt bi thương khó tin nhìn mình,... rất lâu.
Chính vào buổi chiều ngày hôm đó, sau đó rất nhiều lần, cho dù đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, hắn cũng thường xuyên mơ thấy, sau đó từ trong mộng bừng tỉnh.
Lúc ấy là Thẩm Tinh Tuế nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, mà lần này, là hắn đứng tại chỗ này, nhìn theo dáng hình thẳng tắp của Thẩm Tinh Tuế, người kia quay đầu không chút lưu luyến, thật giống như đã thoát khỏi chuyện năm đó, rất kiên định.
……
Hôm sau
Phó Kim Tiêu ngồi ở trên xe, bất ngờ nhận được được một tin nhắn.
Là Trương Giang gửi đến cho hắn, nói hắn đây là bản khúc phổ mới nhất, hỏi hắn có vừa lòng không.
Vương Mỹ Xán ở bên cạnh nói: “Gần đây gửi đã mấy bản rồi, vẫn chưa có cái nào vừa lòng sao?”
Phó Kim Tiêu nhẹ giọng: “Người soạn nhạc ưu tú thì nhiều, nhưng cảm giác hợp phách thì ít. Yêu cầu của ta không cao, nhưng chẳng có mấy người đạt được.”
Vương Mỹ Xán: “……”
Ngài luôn có lý.
Trương Giang đồng thời còn nhắn WeChat nhấn mạnh: “Trong số ba bản này chọn một, ta dám cược kiểu gì hôm nay ngươi sẽ chọn một cái.”
Phó Kim Tiêu không quen nhìn kiểu ngữ khí kiêu ngạo này, cười nhạo một tiếng, còn chưa nghe đã gửi biểu cảm “cút” cho đối phương, ít nhất cũng phải tra tấn cái thái độ kiêu ngạo tự tin này trước.
Hắn nghe hai bản đầu tiên trước.
Làn điệu thiên hướng ưu thương, tâm tư nhà soạn nhạc cũng rất tinh tế, nhưng vẫn cảm giác thiếu thiếu gì đó, cảm giác vẫn chưa khớp với nhịp bản thân mình muốn.
Đã đến mức này, chờ mong của Phó Kim Tiêu cũng đã hạ thấp, đại khái mấy bản hôm nay vẫn không được rồi. Mang tâm thái gϊếŧ thời gian, hắn click mở bài thứ ba. Ngay lúc những âm điệu đầu tiên vang lên, biểu tình tản mạn trên mặt Phó Kim Tiêu bất chợt thu liễm, khí thế cả người cũng thay đổi.
Vương Mỹ Xán chú ý tới, có chút kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”
Phó Kim Tiêu nghe xong hơn phân nửa, thậm chí còn không nghe xong, liền nhắn tin cho Trương Giang: “Người soạn nhạc là ai?”
Trương Giang đắc ý dào dạt: “Vừa lòng lắm phải không, ta nghe liền biết ngươi sẽ chọn. Dù sao người ta cũng tương đối hợp tâm ý ngươi, lúc trước còn chẳng phải hy vọng người ta tới soạn nhạc lắm sao, cuối cũng vẫn không kéo nổi mặt mũi xuống đi mời mới cố ý vô tình nhắc với ta. Ta kéo cái mặt già này đi mời rồi đó, ngươi còn dám không vừa lòng?”
Phó Kim Tiêu nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, trên mặt dần dần lộ ra ý cười đắc ý, hai người bọn họ đánh đố qua lại: “Sao ngươi biết là hắn?”
“Cái này còn cần đoán hay sao?” Trương Giang nhắn lại: “Bộ dạng chẳng khác nào lão thụ vạn năm mới nở hoa, cả người đầy tao khí, hận không thể đem người ta ngậm vào ổ, giấu cũng giấu không nổi?”
Phó Kim Tiêu: “……”
Hắn đang chuẩn bị dong dài cùng Trương Giang, Weibo lại thông báo có cập nhập mới, Giản Trị yên lặng một thời gian, rốt cuộc nhịn không được chủ động xuất kích.
Giản Trị trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở trong trạng thái lo lắng đề phòng. Không sai, hắn sợ Thẩm Tinh Tuế sẽ dùng những chứng cứ kia vạch trần hắn, đến lúc đó hình tượng hoàn hảo trước mặt fans sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Bây giờ không còn như trước, Thẩm Tinh Tuế đã chẳng còn là người hắn có thể nắn bóp trong lòng bàn tay, thậm chí không biết khi nào sẽ công bố mấy cái kia, điều này không ngừng dày vò hắn. Hắn trước nay đều không phải người bị động, trải qua suy nghĩ cặn kẽ liền quyết định đăng đàn phủ đầu.
Giản Trị V: “Chào mọi người, về sự kiện sao chép ca khúc xảy ra gần đây, ta nghĩ đã đến lúc bản thân giải thích rõ mọi chuyện. Em trai ta Thẩm Tinh Tuế đã từng công bố bài hát đó là do em ấy sáng tác, ta xin phủ nhận chuyện này. Đó là bởi vì bài hát kia không phải hắn hoàn toàn sáng tác ra, mà là ta cùng đoàn đội của mình nghĩ ý tưởng và phổ nhạc. Đến chuyện tranh luận phần điệp khúc, ở chỗ này, ta cũng muốn chính diện đáp lại, phần đầu điệp khúc đúng là do Thẩm Tinh Tuế sáng tác, nhưng hắn từng chủ động tặng cho ta vào ngày sinh nhật, hơn nữa cũng cho phép ta sử dụng. Bây giờ không biết vì sao Tuế Tuế lại đứng ra chỉ trích ta sao chép, nếu có bất kì hiểu lầm cùng ngăn cách gì, ta nguyện ý cùng Tuế Tuế tiến hành điều giải, cũng nguyện ý thương lượng bản quyền bài hát, để chuyện cũ khép lại trong yên bình.”
Ngay phía dưới bài đăng cũng đính kèm tấm card chúc mừng sinh nhật Thẩm Tinh Tuế tặng cho Giản Trị, chúc mừng sinh nhật vui vẻ, hơn nữa mặt trên cũng viết thêm, ca khúc dành tặng cho anh trai.
Weibo này vừa mới ra, nhiệt độ cùng lưu lượng nháy mắt trở thành đề tài:
“Oa, chân tướng cư nhiên là như thế này.”
“Nói tóm lại là ngươi có sao chép chứ gì.”
“Cái này thì tính là sao chép gì chứ, là Thẩm Tinh Tuế tự nguyện cho mà.”
“Trời, tặng xong còn quay ngược lại vu vạ, Thẩm Tinh Tuế cũng quá ghê tởm.”
“Ta phun a.”
Chiêu thức Giản Trị thật sự cao minh.
Hắn sớm đoán được chuyện Thẩm Tinh Tuế có bản thảo trong tay, sớm muốn cũng sẽ tung ra nên giành trước một bước thừa nhận bản thân có sử dụng, nhưng lại lấy ra chứng cứ ám chỉ Thẩm Tinh Tuế lật mặt vu cáo hắn, cứ như vậy, hắn liền trực tiếp đứng trên điểm đạo đức, muốn làm gì thì làm.
Vương Mỹ Xán xem xong không nhịn được mắng một tiếng: “Tên Giản Trị này cũng quá không biết xấu hổ.”
Phó Kim Tiêu cười lạnh một tiếng.
Vương Mỹ Xán thở dài: “Nhưng nếu thật là như vậy, Tuế Tuế sẽ không có khả năng không biết hắn cầm đi, cũng không có khả năng sẽ chỉ thẳng mặt nói hắn đạo nhạc được. Vậy nên chuyện này chắc chắn là bịa đặt, chúng ta chỉ cần bắt lấy điểm này liền có thể phản kích, hơn nữa chúng ta có bản thảo, lúc vả mặt sử dụng làm chứng cứ là chắc ăn nhất.”
Sắc mặt Phó Kim Tiêu ngưng trọng, hắn nói: “Về công ty trước.”
Vương Mỹ Xán gật gật đầu, nếu đối phương đã tuyên chiến, bọn họ không có đạo lý không tiếp chiêu.
Thẩm Tinh Tuế xem được bài đăng này, hắn cũng bị trình độ mặt dày vô sỉ của Giản Trị làm cho kinh ngạc, lập tức lướt xem phần bình luận, dư luận cũng dần dần đứng về phía Giản Trị, ngược lại chỉ trích hắn giả tạo thất tín bội nghĩa, đây đúng là tình cảnh Giản Trị mong muốn.
Nhưng vào lúc này, một tài khoản bỗng đăng bài lên Weibo, trong mười phút ngắn ngủn, đã ngay lập tức trở thành tiêu điểm.
Weibo của người kia là: Trương Thỉ Có Độ
Hắn trước hết tag bài đăng của Giản Trị, sau đó cũng đăng lên một bài dài, giống như đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đăng lên: Chào mọi người, ta từng là một người bạn của Thẩm Tinh Tuế thời còn học sơ trung, bởi vì vừa mới về nước không lâu, ta nghe được chuyện của hắn, cũng bỏ lỡ rất nhiều sự tình, mấy ngày này ta đã xem xét lại rất nhiều, cũng rất hối hận vì đã im lặng lúc mọi người nghị luận về thời còn là học sinh của chúng ta, cũng may hôm nay còn chưa tính là quá trễ.
Ta không chỉ là bạn học sơ trung của Tinh Tuế, mà còn là bạn thân nhất của hắn.
Vào thời điểm sơ trung, anh trai của Thẩm Tinh Tuế là Giản Trị cũng đã là ca sĩ có chút tiếng tăm, chuyện năm đó ta cũng biết, Tuế Tuế đích thực từng viết tặng cho Giản Trị một bài hát, hơn nữa vào buổi tiệc sinh nhật còn viết thiệp chúc mừng muốn tặng cho hắn. Chúng ta là bạn của Tinh Tuế nên được mời tới buổi tiệc, và ta có thể chắc chắn với mọi người một điều, bản nhạc kia chưa từng được tặng đi, đơn giản vì người nhận chưa bao giờ chấp nhận nó.
Mà thái độ của Giản Trị với Tuế Tuế, cũng không hề tốt đẹp như hắn nói.
Ngày đó bọn họ ở ban công nói chuyện, ta và một số người núp đằng sau nghe lén, lúc Giản Trị nhìn thấy bản nhạc liền ném vào người Tuế Tuế, hơn nữa còn mở miệng chửi bới nói mấy thứ Tuế Tuế viết chỉ là rác rưởi, đến chó cũng không bằng, cấm hắn về sau không được viết cho chính mình nữa. Sau đó khi trở về, Tuế Tuế khóc rất nhiều, chúng ta liền cắt bánh kem ăn cùng hắn, còn chụp một tấm ảnh.
Ở dưới Weibo đính kèm một tấm ảnh cũ, có thể nhìn ra tấm ảnh đã được chụp từ lâu, viền ảnh đã có chút ố vàng. Đứng ở trung tâm ảnh chụp là một cậu bé với đôi mắt đỏ ửng, Thẩm Tinh Tuế tuổi còn nhỏ lúc lớn lên mang theo chút ít nét phản nghịch, khuôn mặt thanh tú lúc cười rộ lên nhìn hơi ngây thơ, trong ánh mắt còn lấp lóe nước.
Phía dưới còn kèm theo một câu, cơ hồ có chút cảm khái.
“Ta tự hỏi bản thân rất lâu rằng có nên đứng ra hay không, ta là một kẻ hèn nhát, đã có rất nhiều thời điểm ta lựa chọn im lặng, và cho rằng im lặng có thể giúp ta tránh khỏi rắc rối không cần thiết, tránh đắc tội với những người bản thân không dám đắc tội. Phải rất lâu sau đó ta mới phát hiện, nỗi áy náy cùng sự dày vò trong lương tâm khiến bản thân không ngừng sống trong nỗi hổ thẹn, ta cần trả lại công bằng cho hắn, bởi vì Giản Trị thiếu hắn một lời xin lỗi, ta cũng vậy.”
Bài đăng Weibo trong mười phút ngắn ngủn đã xông lên hot search.
Thậm chí còn vượt qua độ hot của Weibo Giản Trị, trở thành đề tài nóng hổi không ngừng được đem ra bàn tán.
Ngay lúc mọi người còn đang khϊếp sợ, Weibo của Thẩm Tinh Tuế cũng đăng tin mới. Lần này hắn đăng lên ảnh chụp bản gốc của bài hát, bao gồm tiền căn hậu quả việc trở lại Giản gia lấy lại bản nhạc như thế nào, chỉ ra nếu không phải bọn họ có được bản gốc, Giản Trị căn bản sẽ không đăng đàn thanh minh chuyện này, sau đó lại trực tiếp thả ra một bộ phận ghi âm, bao gồm đoạn ở Giản gia:
“Đồ của Giản gia ta thích làm gì thì làm, không chút quan hệ với ngươi!”
“Ta xin lỗi cái gì?”
“Dùng cũng là xem trọng ngươi rồi!”
Đủ loại lời nói bất kham bị tung ra, trực tiếp chấn kinh toàn mạng, hình tượng đại ca ca ôn nhu dịu dàng trong lòng mọi người thoáng chốc sụp đổ.
Đồng thời, dưới sự sắp xếp của Vương Mỹ Xán, càng nhiều tin tức được tung ra:
# Giản Trị ép giá mua đứt tác phẩm của người khác rồi ghi tên mình, còn ngầm buông lời uy hϊếp #
# Giản Trị lợi dụng tên tuổi, ức hϊếp người mới vô danh #
# Giản Trị đạo nhái #
Từng bản tin hot search lên top, đổi mới nhận thức của mọi người, các võng hữu cũng điên rồi:
“Thiệt hay giả.”
“Hôm nay ta đã ăn không biết bao nhiêu dưa rồi.”
“Tên Giản Trị này cũng quá ghê tởm.”
“Phong sát đi, người của công chúng gì chứ, ta ****”
Ngay cùng thời điểm, weibo official Phó Kim Tiêu đổi mới, album không báo trước đột ngột được đăng lên, , mà điều hấp dẫn ánh mắt của mọi người chính là phần đề tên ngay trung tâm album.
Soạn nhạc: Thẩm Tinh Tuế
Biên khúc: Thẩm Tinh Tuế
Lời nhạc: Phó Kim Tiêu
Thông cáo này nháy mắt khiến toàn mạng sôi trào:
“wowo Phó lão sư chứng thực!”
“Cuối cùng hai người này cũng hợp tác rồi.”
“Năng lực của Tuế Tuế đã được Phó lão sư tán thành!”
“Ha ha ha, mấy người nào đó từng nói hắn sao chép giờ có thấy nhục hay không?”
Khác với lúc trước, trải qua sự việc của Giản Trị, giờ đây Thẩm Tinh Tuế đã nhận được sự ủng hộ của mọi người, Weibo hắn nháy mắt nhận về lượng người theo dõi không lồ, đặc biệt là về chuyện về mấy tờ bản thảo kia.
Thẩm Tinh Tuế tiết lộ hai bức ảnh của tờ bản thảo, trong đó có một tấm hắn từng gửi cho Phó Kim Tiêu, hiện tại để lộ ra là bản thân mình viết vẫn khiến hắn có chút khẩn trương. Bởi vì bản thân thật sự đã từng làm quá nhiều chuyện điên cuồng lúc còn truy tinh, trước kia chỉ cần Phó Kim Tiêu đăng Weibo liền chạy theo thổ lộ, đặc biệt vào lúc hắn gặp được mấy chuyện khổ sở, còn thích gửi qua tâm sự với Phó Kim Tiêu.
Tuy rằng tất cả đều là chuyện cũ.
Nhưng hắn viết đặc biệt nhiều, mỗi một năm, hắn chứng kiến hành trình trưởng thành của Phó Kim Tiêu, mà mỗi một ngày, hắn thường chia sẻ mấy chuyện sinh hoạt lặt vặt của mình qua tin nhắn, giống như là Phó Kim Tiêu cũng chứng kiến quá trình lớn lên của hắn, chỉ là Phó ảnh đế chưa từng hồi âm, cho nên hắn cũng cảm thấy Phó Kim Tiêu hẳn là chưa từng xem, rốt cuộc đã là chuyện nhiều năm trước, người bình thường ai sẽ nhớ chứ?
Nghĩ như vậy, hắn đăng nhập trở về nick phụ.
Nhưng mà nick phụ vạn năm không đổi bỗng nhiên lại nhắc nhở có thông báo, tuy rằng còn không chưa nhấn vào, nhưng nội tâm hắn lại thoáng linh cảm đến điều gì đó.
Tay Thẩm Tinh Tuế khẽ run rẩy, rõ ràng chỉ là một thông báo nhỏ nhưng lại làm hắn khẩn trương vô cùng. Click mở trang chủ: Chính cung phu nhân của Phó Kim Tiêu còn treo ở đó, mà phần thông báo nhắc nhở hắn có người theo dõi, nhưng hắn đã lâu không đăng Weibo, ai sẽ chú ý đến hắn chứ?
Ôm một tia hy vọng cuối cùng, hắn click mở.
Bạn tốt: Phó Kim Tiêu v
Thẩm Tinh Tuế mở to hai mắt mà nhìn, cả người trong nháy mắt như sắp bốc cháy đến nơi, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hắn thậm chí còn hoài nghi cái này có phải là tài khoản giả hay không, nhấn vào nhìn một chút, thấy được số lượng fans hiển thị trên trang chủ của tài khoản kia, hắn đã hoàn toàn hỏng mất.