Thẩm Tinh Tuế nhìn tin tức hiện lên trên màn hình di động, cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng. Rất nhiều giả thuyết dần được hình thành, trôi nổi rồi lướt qua, lấp đầy từng ngóc ngách nhỏ nhất trong đầu hắn, mãi không chịu tiêu tán. Thậm chí ngay cả Thẩm Tinh Thần ngồi bên cạnh không ngừng nói chuyện cũng không nghe rõ.
Thẩm Tinh Thần bất đắc dĩ phải gọi hắn lại: “Tuế Tuế, em rốt cuộc có đang nghe hay không vậy?”
Thẩm Tinh Tuế vội vàng hoàn hồn, ậm ừ nói: “Có, có.”
“Em mất hồn đi đâu vậy.” Thẩm Tinh Thần một tay chống cằm, cơm cũng không đυ.ng tới nữa: “Cho nên chuyện của tên Giản Trị kia rốt cuộc là thế nào?”
Thẩm Tinh Tuế thả điện thoại xuống bàn, hít sâu một hơi rồi trả lời: “Bài hát này đích xác là em sáng tác, cái này em có thể khẳng định. Chẳng qua thời điểm viết bài hát này cũng đã lâu rồi, lúc đó em …… còn đang học cấp ba, lúc ấy Giản Trị cũng đã hoạt động trong giới giải trí được một thời gian, em có đem bài hát này đưa cho hắn xem thử, nhưng hắn đã nói thẳng ca khúc này viết rất tệ, mà em lại là em trai hắn, đừng có đem mấy cái này ra ngoài khiến người ta chê cười, làm hắn mất mặt.”
Thẩm Tinh Thần nghe đến đó thì máu nóng dồn lên đầu, đem đũa “bang” một tiếng đập lên bàn, tức giận mắng to: “Tên khốn kiếp Giản Trị này, hắn vẫn còn là người sao?”
Thẩm Tinh Tuế nghe được lời hắn nói thì nhấp môi cười cười.
Thẩm Tinh Thần nói: “Để ta cho mấy tên ngu xuẩn này biết, rốt cuộc là ai sao chép ai!”
Thấy hắn cầm lấy di động, Thẩm Tinh Tuế vội vàng ngăn lại: “Không đã anh, đừng.”
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc nhìn hắn: “Em còn đợi cái gì nữa, không thấy bọn họ đều đang mắng em sao?”
Nội tâm Thẩm Tinh Tuế thở dài một hơi, hắn giải thích: “Bởi vì lúc đó em vẫn còn nhỏ, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ …… sẽ xảy ra những chuyện này, toàn bộ bản thảo cũng được viết bằng tay không phải trên máy, nên hiện tại không có chứng cứ.”
Lúc nghe Thẩm Tinh Tuế nói chưa từng nghĩ sẽ xảy ra những chuyện này, thậm chí là tên não phẳng như Thẩm Tinh Thần cũng có thể cảm nhận được nỗi chua xót mà Thẩm Tinh Tuế đang trải qua, ai có thể ngờ sẽ bị chính người thân của mình đâm cho một đao ngay sau lưng như vậy chứ. Giờ lại nhìn tác phẩm của mình đường đường chính chính treo dưới tên người khác, thậm chí bản thân lại là bị nói là kẻ đạo nhái, uất ức cũng không thể làm được gì.
Thẩm Tinh Thần hỏi: “Vậy chỗ bản thảo kia đang ở đâu?”
Thẩm Tinh Tuế trả lời: “Hẳn là vẫn ở trong phòng em, lúc em rời khỏi Giản gia đã cùng bọn họ ầm ĩ một trận, có thể xem như bị đuổi đi. Lúc ấy em cũng không biết lai mình có thể đi đâu, cho nên tay không rời nhà, không có mang mấy cái đó theo.”
Thẩm Tinh Thần vốn dĩ đầu óc không đủ dùng, chỉ có thể phẫn hận đập bàn: “Hiện tại trở về tìm khả năng cũng không còn, tên chó má Giản Trị chắc chắn dấu đi hết rồi!”
Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu: “Rất có khả năng.”
Thẩm Tinh Thần nghẹn, hắn căn bản không nghĩ ra được biện pháp gì cho tốt, lúc này chỉ có thể vò đầu bứt tai: “Vậy giờ phải làm sao đây, cũng không thể để như vậy được?”
Thẩm Tinh Tuế nói: “Trước đem xóa video này trước đi, bởi vì tài khoản là của anh, em sợ đến lúc đó lại có người đem việc này dẫn đến trên người anh thì không ổn, hơn nữa tránh cho trên mạng bàn tán lung tung cũng không tốt, trước mắt em sẽ thử gọi điện cho Giản Trị, để xem có thể thương lượng được hay không.”
Thẩm Tinh Thần vốn không muốn, hắn còn muốn cùng đám giang hồ kia huyết chiến người chết ta sống không ngừng cơ, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng mang theo cầu xin của Thẩm Tinh Tuế, cuối cùng vẫn mềm lòng, hắn rốt cuộc vẫn không muốn làm em trai khó xử, vì thế đành phải gật đầu: “Được rồi.”
Video đã được xóa, nhưng chuyện này vẫn không thể xem như chưa từng phát sinh.
Thậm chí, Thẩm Tinh Thần cũng đã xem nhẹ năng lực cùng tốc độ lan truyền của quần chúng ăn dưa, từ lúc video được đăng lên tới bây giờ cũng chỉ mới được tám phút, thế mà số lượng download lẫn chia sẻ của video đã vượt qua mấy nghìn lượt, hơn nữa còn đổ bộ sang bảng hot search bên Weibo.
# Thẩm Tinh Tuế đạo nhái#
Đề tài này nhanh chóng bùng nổ mạng xã hội, là nam nghệ sĩ đang phất lên dưới sức nóng của hai chương trình nổi tiếng được vô số người biết đến, huống hồ video này là do Thẩm Tinh Thần đăng lên, hơn nữa lại liên quan đến ngôi sao lưu lượng Giản Trị, ba cỗ lực lượng tạo thành miếng nệm nhảy hoàn hảo, thành công đem tin tức leo lêи đỉиɦ hot search.
Nhóm quần chúng từ khắp nơi hóng hớt vô cùng khϊếp sợ:
“A, của người khác cũng quảng cáo rùm beng là của mình?”
“Không viết được cái gì liền bắt đầu giở thói rồi?”
“Sụp đổ a, đoạn thời gian trước còn tham gia FC của hắn đó .”
“Người này trước kia hình như là anh trai của hắn thì phải.”
Trên mạng người người nghị luận sôi nổi, nhưng trên cơ bản tất cả đều chỉ trích Thẩm Tinh Tuế, ai có thể nghĩ một người đã xuất đạo nhiều năm, ca sĩ lưu lượng thành thục lão luyện lại là kẻ sao chép tác phẩm của người vừa mới xuất đạo không được bao lâu chứ, hơn nữa đối phương lại còn là em trai trước kia của mình.
……
Thẩm gia
Thẩm Tinh Tuế sau khi trở lại phòng liền ngồi sụp xuống ghế, tâm tình vốn đã phức tạp nay còn trầm trọng hơn.
Thanh âm “đô đô đô “ không ngừng vang lên, đây là lần thứ hai hắn thử gọi cho Giản Trị. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, người anh trai hắn sùng bái từ khi còn là một đứa trẻ, cũng là người truyền cho hắn niềm khát khao trở thành ca sĩ lại có thể làm ra hành động đó. Hắn nhớ lại từng ký ức trong quá khứ trước đây, dường như chưa một lần Giản Trị từng công nhận tác phẩm của hắn, thậm chí còn không muốn xem những ca khúc đó, giống như ôm địch ý với hắn vậy.
“Đô đô đô”
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, tâm trạng của Thẩm Tinh Tuế cũng theo đó mà dần bình ổn trở lại.
Rốt cuộc, lúc hắn cầm điện thoại lên chuẩn bị ngắt, cuộc gọi lại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc củaGiản Trị: “Alo.”
Thẩm Tinh Tuế mở miệng: “Là ta.”
“Ta biết.” Giản Trị giống như còn bình tĩnh so với hắn nhiều: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Tinh Tuế không muốn cùng hắn úp úp mở mở, trực tiếp nói thẳng: “Ta muốn hỏi ngươi, chuyện bài hát kia là như thế nào, vì sao phần điệp khúc lại giống y hệt bài hát của ta như vậy?”
Giản Trị cười nhạo: “Cái gì mà bài hát của ngươi, trên đó viết tên ngươi hay sao? Đó là ca khúc của ta, Thẩm Tinh Tuế. Ngươi không thể chỉ vì trước kia ta có nói ngươi vài câu, cho nên ghi hận trong lòng, bây giờ lại tới tìm ta gây phiền toái được?”
Thẩm Tinh Tuế không ngờ Giản Trị có thể mặt dày vô sỉ đến như vậy!
“Ngươi, ngươi rõ ràng biết đó là ca khúc của ta!” Thẩm Tinh Tuế rốt cuộc nhịn không được: “Ngươi vì sao lại như vậy chứ?”
Giản Trị nghe từng câu từng chữ chất vấn ở đầu dây bên kia, trong nháy mắt, hắn dường như có thể mường tượng ra được nét mặt lúc này của Thẩm Tinh Tuế. Nhất định là có chút thương tâm, mang theo bộ dáng ủy khuất, đặc biệt là lúc hắn còn nhỏ, hốc mắt đỏ hồng rớt nước mắt, cổ họng nấc nghẹn từng lời, yếu đuối lại vụng về, cái gì cũng không biết làm, phiền muốn chết.
Nhưng cố tình người như hắn lại có thiên phú.
Một kẻ vô dụng, nhưng lại rất có thiên phú âm nhạc, đáng tiếc lúc nào cũng bày ra bộ dáng khúm núm nhu nhược, làm lãng phí thiên phú tốt như thế.
Dựa vào cái gì bản thân trên phương diện nào cũng ưu tú hơn nhưng lại không là gì với tài năng sáng tác của hắn, dù sao Thẩm Tinh Tuế cầm cũng không có tác dụng gì, vậy chi bằng để hắn dùng không phải tốt hơn.
Giản Trị nói: “Tuế Tuế, ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta như thế nào chứ?”
Thẩm Tinh Tuế lạnh giọng: “Ngươi đã làm gì trong lòng ngươi tự rõ ràng.”
“Ta rõ ràng cái gì?” Giản Trị cười lạnh: “Tuế Tuế, không lẽ chỉ mới rời đi thôi mà ngươi đã thật sự quên ơn dưỡng dục của Giản gia hơn hai mươi năm nay rồi sao, cơm ăn áo mặc giường ngủ, có cái nào không phải trong nhà cho ngươi, ta có lỗi gì? Hiện tại, đây là thái độ của ngươi đối với người nhà đã dưỡng dục mình hả?”
Giản Trị đang dùng đạo đức ép hắn.
Đáy lòng Thẩm Tinh Tuế thầm châm chọc, hắn thở nhẹ một hơi, thu lại cơn tức giận cùng lệ khí đang chực chờ, thanh âm bình bình lặng lặng: “Thời điểm ta sáng tác bài hát kia, chỉ cần ngươi nói một câu không tồi, ngươi thích, ngươi muốn dùng, ta sẽ không chút do dự đáp ứng, bởi vì… ngươi là anh trai ta.”
Giản Trị bỗng im lặng.
“Ta thậm chí sẽ không yêu cầu gì quá nhiều……” Hốc mắt Thẩm Tinh Tuế không kìm được mà nhiễm hồng, nhưng thanh âm vẫn chậm rãi: “Chỉ cần ngươi có thể khen ta một chút thì tốt rồi.”
Thẩm Tinh Tuế hít sâu một hơi: “Ta tình nguyện là ngươi thật lòng thật tâm ghét bỏ ta, cũng không muốn kết quả cuối cùng lại là cái dạng này. Ta hận không phải vì ngươi đã ăn cắp, mà là vì ngươi đã lừa gạt, ngươi có hiểu không?!”
Từng lời từng chữ như đá tảng, nặng nề nện thẳng vào nội tâm Giản Trị, khiến hắn thật lâu cũng không thể thốt nên lời.
Thẩm Tinh Tuế ngẩng mặt, những chua xót khổ sở giống như sóng biển cuồn cuộn trong lòng, khiến ý niệm trong đầu hắn càng thêm kiên định, trầm giọng: “Ta muốn ngươi xin lỗi.”
Giản Trị hơi trừng lớn đôi mắt.
“Ngươi phải xin lỗi ta, Giản Trị.” Thẩm Tinh Tuế gằn giọng: “Nếu không, ta tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng.”
Giống như ngay tại thời khắc đó, sâu trong đáy lòng Giản Trị, hình ảnh đứa bé vĩnh viễn chỉ biết vụng về khóc thầm nơi góc nhà kia dường như đã trưởng thành, hắn sẽ không còn đựng phía sau lưng dịu dàng ngóng trông mình nữa, mà đã biết thẳng thắn đối mặt, dũng cảm tuyên chiến.
……
Điện thoại bị cắt đứt, trong phòng thoáng chốc yên lặng.
Người đại diện từ phía sau tiến gần: “Hắn nói như thế nào?”
“Không thế nào cả.” Giản Trị nhẹ nhàng cười cười: “Hắn nói ta phải công khai xin lỗi, nếu không sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Người đại diện hơi hơi nhíu mày: “Không phải chỉ là một phần điệp khúc thôi sao, ầm ĩ lên như vậy làm gì cơ chứ. Chẳng phải ngươi từng là anh trai của hắn hay sao, nuôi hắn nhiều năm như vậy cuối cùng lại dưỡng ra một con bạch nhãn lang.”
Giản Trị đi đến phía sô pha ngồi xuống: “Việc này ta muốn ngầm giải quyết.”
Người đại diện gật gật đầu: “Hiện tại dư luận trên mạng đang nghiêng về phía ngươi, hắn lại không có chứng cứ, căn bản không chiếm lý. Chờ một thời gian nữa ta sẽ lén liên hệ thử, xem có thể dùng tiền giải quyết hoà bình được hay không. Ngươi hiện tại không thể đáp ứng hắn, miễn cho hắn ghi âm thu lại được thì hỏng, lúc sau đàm phán ổn thỏa, hai bên đều ghi âm công khai cộng với ký kết hiệp ước, như thế sẽ ổn thỏa hơn.”
Giản Trị lên tiếng đồng ý.
Người đại diện cũng phát hiện tinh thần hắn không tốt, vì thế dò hỏi: “Sao vậy, ngươi khó chịu, áy náy hả?”
Giản Trị cười khẽ: “Mới hơn nửa năm rời khỏi Giản gia, hắn thật sự đã trưởng thành, cũng thay đổi không ít, ta đã có chút không nhận ra hắn.”
“Con người rồi sẽ thay đổi.” Người đại diện ngồi xuống cạnh hắn, vừa lật xem từng trang vừa văn kiện cảm khái: “Trưởng thành không phải dựa vào thời gian mà là dựa vào việc trải qua sóng gió, như vậy thôi là sẽ không giống như trước nữa, không trở về được.”
Không trở về được.
Giản Trị ngồi dựa lên ghế sô pha, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút một. Vốn dĩ hắn cũng cho rằng bản thân mình không để ý, nhưng sau khi Thẩm Tinh Tuế rời đi, hắn lại phát hiện những ký ức phủi bụi đã lâu kia lại như đang hiển hiện ngay trước mặt. Hắn nhớ rõ Thẩm Tinh Tuế luôn rất thích ở trước mặt bạn học nhắc đến tên của mình, thậm chí còn mang bạn bè về nhà để khoe khoang, kết quả lại mang cho hắn rất nhiều phiền toái, hôm đó lại đúng lúc hắn đang bực bội khó ở, nhất thời không chịu được liền hoàn toàn bùng nổ, mắng mỏ Thẩm Tinh Tuế sau này không được nói với bất kỳ ai mình là anh trai của hắn, cũng không được lại gần phòng mình, không được đυ.ng vào tác phẩm của mình nữa.
Nhưng đó chỉ là những lời nói khi tức giận, hắn tuy rằng miệng nói lời ghét bỏ nhưng lại rất hưởng thụ loại cảm giác sùng bái từ em trai.
Kết quả từ sau ngày đó trở đi, Thẩm Tinh Tuế không hiểu sao lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, không còn nói chuyện với bạn bè về hắn, cũng không xin đĩa nhạc của hắn về nghe, không còn mua poster mới nhất của hắn nữa, thậm chí thần tượng trong lòng thằng bé không biết từ lúc nào cũng đã thay đổi. Trong phòng càng ngày càng nhiều album, poster của Phó Kim Tiêu, thậm chí hắn còn nghiêm túc biên tập video cùng ảnh Phó Kim Tiêu đăng lên FC, viết bài hát riêng cho hắn, ánh mắt cũng chỉ hướng về người kia.
Dựa vào cái gì?
Hắn mới là anh trai của Thẩm Tinh Tuế?
Cho dù không còn ngưỡng mộ mình, thì cũng không nên theo đuổi người khác!
Không chỉ có vậy, độ nổi tiếng lẫn ảnh hưởng của Phó Kim Tiêu ở trong vòng so với hắn luôn cao hơn một bậc, đến fans của hắn có rất nhiều người trèo tường*, cũng càng ngày càng nhiều nhà đầu tư hướng về Phó Kim Tiêu để nịnh bợ Phó gia. Công việc không như ý cũng thôi đi, kết quả về đến nhà em trai cũng đã là fans của Phó Kim Tiêu, hắn lại càng không chịu nổi.
(Trèo tường: Dựa vào câu thành ngữ Trung Quốc là “hồng hạnh xuất tường” để lấy từ “xuất tường” – trèo tường để miêu tả hành động của fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác.)
Giản Trị cực kỳ tức giận, cho nên thái độ đối với Thẩm Tinh Tuế càng ngày càng tồi tệ, ngữ khí cũng càng ngày càng ác liệt, quan hệ giữa hai người họ dần trở nên lạnh băng, thẳng đến khi An Nhiễm xuất hiện thì đã hoàn toàn quyết liệt, thậm chí có gặp lại cũng không được lần nào nói chuyện cho đàng hoàng. Ký ức của hắn với Thẩm Tinh Tuế dường như đã dừng lại thật lâu thật lâu phía trước, mà hiện tại bỗng giật mình quay đầu, hắn chợt nhận ra đứa bé luôn giấu mình trong góc kia đã trưởng thành rồi, trưởng thành đến mức hắn không còn nhận ra.
“Không trở về được.” Giản Trị lộ ra nụ cười vương chút chua xót, hắn lẩm bẩm rồi khẽ thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn ngước lên trần nhà: “Không trở về được nữa rồi.”
……
Sự tình từ buổi tối bắt đầu lên men, phần lớn người xem trên Weibo đều châm chọc cùng mắng mỏ Thẩm Tinh Tuế đang ăn vạ, vong ân phụ nghĩa. Hai giờ sau khi sự việc nổi lên, đương sự là Giản Trị liền đăng bài lên Weibo, từng chữ đều mang ý vị thâm trường: 【 Âm nhạc xuất phát từ linh hồn, không phân biệt thời gian hay địa điểm, cảm ơn mọi người đã yêu thích cũng như ủng hộ các ca khúc của ta, ta cũng rất vui khi có người biểu diễn bài hát của mình, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ các tác phẩm tiếp theo. 】
Bài đăng này nhìn như cái gì cũng chưa nói, lại giống như cái gì cũng đã nói.
Trên cơ bản ý nghĩa đại khái chính là, đây là ca khúc của ta, ngươi biểu diễn thoải mái không thành vấn đề, ta không ngại, hào phóng tha thứ ngươi.
Phía dưới là hàng loạt bình luận khen ngợi:
“Trị ca ca thật hào phóng.”
“Không cần chấp mấy kẻ chuyên sao chép đó.”
“Về sau chắc chắc sẽ tiếp tục ủng hộ tác phẩm của ca ca!”
Sau khi bài viết này được đăng lên, Thẩm Tinh Tuế tạm thời không đáp lại liền lập bị fans của Giản Trị cho rằng đang chột dạ, trong thoáng chốc như chiếm được lý lẽ mà vây công, ùa vào Weibo của hắn mà mắng mỏ chửi rủa đủ điều, khuấy đảo không ngừng. Nhưng trái ngược với dự kiến của rất nhiều người, lần này Thẩm Tinh Tuế không trầm mặc im lặng như thường thấy, sau khi Giản Trị đăng Weibo tuyên bố, không được bao lâu hắn cũng đăng bài trên Weibo, hơn nữa trực tiếp tag @ Giản Trị:
“Âm nhạc là linh hồn, mỗi một linh hồn đều là độc nhất vô nhị. Ngay thời khắc ca khúc được sinh ra, đã được người sáng tác ra nó trao cho sinh mệnh, cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ ca khúc của ta, cũng thật cao hứng khi có ngươi đã thay ta giúp nó đến được với mọi người sớm hơn, hy vọng sau này người sẽ tập trung và có tác phẩm xuất sắc của riêng mình.”
Weibo này có thể nói là thập phần kiên cường, kiên cường đến mức khói thuốc tràn ra khắp nơi, chỉ cần chút mồi lửa là hoàn toàn bùng nổ.
Hơn nữa ngay dưới bài đăng trên Weibo còn đính kèm một video, chính là bản diễn tấu phần sau của đoạn điệp khúc trước đó, cũng chính hắn đàn tấu, hơn nữa làn điệu cùng nửa phần trước còn dung hợp đến mức hoàn mỹ, nhẹ nhàng êm tai.
Người xem choáng váng:
“Cái gì, có ý tứ gì?”
“Không phải là Thẩm Tinh Tuế sao chép Giản Trị?”
“Giản Trị sao chép Thẩm Tinh Tuế?”
“Sóng này xô ngược dòng rồi a, đúng là kỳ diệu!”
Quần chúng ăn dưa sao có thể ngờ drama sẽ hấp dẫn đến mức này, cứ nghĩ mọi chuyện đã ngã ngũ ai dè đương sự vẫn còn khả năng lật ngược ván cờ, hơn nữa còn xoay ngược ảo diệu như vậy, hai bên ra tay không chút lưu tình, hơn nữa hai ngươi đã từng là anh em!
Fans Thẩm Tinh Tuế lúc trước bị mắng thảm hại, rất nhiều người đều nói thần tượng nhà mình là kẻ đạo nhái, nói hắn đạo đức suy đồi, cái này làm cho nhân tâm đặc biệt khó chịu, lúc này thế sự bỗng chuyển vần, đại bộ phận đều thập phần cao hứng:
“Ta biết Tuế Tuế sẽ không làm ra loại chuyện này.”
“Tài năng của Tuế Tuế người ngươi đều biết, năng lực như vậy còn cần sao chép ý tưởng của người khác hay sao?”
“Hắn chỉ cần một buổi chiều là đã có thể biên khúc, còn cần dùng đến chiêu trò này chắc?” >br />
“Giản Trị ngươi làm anh trai vậy mà còn có thể trắng trợn trộm của em mình, người Giản gia các ngươi cũng chỉ được như vậy?”
Phần lớn fans của Thẩm Tinh Tuế đương nhiên lựa chọn tin tưởng thần tượng của mình, tất cả các nàng đều đứng lên. Thần tượng nhà mình tuy rằng là người hiền lành không thích tranh đoạt, các nàng cũng không muốn làm ầm lên, nhưng nếu vẫn tiếp tục im lặng, bồn nước bẩn này sẽ chính thức không gột sạch được, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành sơn dương trên bàn tiệc, ai thích thì cắn một miếng.
Nhưng Giản Trị đã ở trong vòng nhiều năm như vậy, là thần tượng lưu lượng nổi tiếng, độ ảnh hưởng không phải giỡn chơi. Lượng fans của hắn rốt cuộc vẫn hơn Thẩm Tinh Tuế rất nhiều, thành phần trung thành càng không thiếu, căn bản không tin thần tượng sẽ làm loại chuyện như sao chép ý tưởng, nên cho dù nhìn thấy bài đăng của Thẩm Tinh Tuế, chẳng những không cảm thấy thần tượng của mình sai, ngược lại càng kịch liệt:
“Sao bỗng nhiên lại trở thành ca khúc của ngươi rồi?”
“Đàn thêm một đoạn, viết thêm một đoạn là thành bài hát của ngươi hả?”
“Cái này mà cũng xem là chứng cứ?!!”
“Đừng tới ăn vạ ca ca nhà chúng ta chứ!”
Các fans của Giản Trị căn bản không tin, nhưng không phải ai cũng là não tàn, thậm chí có những người hiểu biết về âm nhạc cũng thử đi nghe lại ca khúc của Giản Trị, sau đó lại phân tích phiên bản của Thẩm Tinh Tuế, ngay lập tức nhận ra vấn đề:
“So sánh cái trước cái sau, nói thật lòng phiên bản của Thẩm Tinh Tuế cực kỳ dễ nghe.”
“Năm đó nghe bài hát này của Giản Trị thích nhất chính là điệp khúc, còn phần sau cứ như bị chệch nửa nhịp, không thấy khớp lắm.”
“Đúng vậy, giống như là hai bài hát khác nhau vậy.”
“Ta mỗi lần nghe đều tua đi, chỉ nghe phần điệp khúc.”
“Hiện tại sau khi nghe xong ca khúc của Thẩm Tinh Tuế, ta phải nói thật, đây mới là bài hát a!”
Nhưng đây cũng chỉ là tiếng nói của những người lý trí, đại bộ phận còn lại vẫn cảm thấy chứng cứ này không đủ thuyết phục, đặc biệt là fans Giản Trị, vẫn như cũ không ngừng nhảy nhót lung tung đến lợi hại, hận không thể vì ca ca nhà mình rửa sạch oan khuất.
……
Cao ốc Hằng Thông
Sáng sớm, Thẩm Tinh Tuế vốn đã cùng bên tổ chế tác âm nhạc của《 Sơn Hà 》ước định xong xuôi, hắn tiến vào muốn tiếp tục thương lượng chuyện soạn nhạc. Sau khi sự việc đạo nhái xảy ra, cả buổi tối hắn dường như không thể chợp mắt, ngồi cạnh cửa sổ sát đất nghĩ lời nhạc, cầm bút không ngừng viết viết sửa sửa, sự dụng hình tượng bi tráng rộng lớn của 《 Sơn Hà 》 để viết chuyện xưa, tạo thành một phiên bản hoàn hảo.
Nhưng khi tổ chế tác âm nhạc nhìn thấy hắn, sắc mặt mỗi người đều có chút quái dị.
Thẩm Tinh Tuế đem ca khúc đã được sửa tốt ra, sau đó nói: “Đại khái chính là như vậy, mọi người cảm thấy như thế nào, có cần sửa lại chỗ nào nữa không?”
Bên tổ chế tác khẽ do dự một hồi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài: “Tuế Tuế a, ca khúc này được viết rất tốt, cũng phù hợp với yêu cầu được đưa ra, vất vả cho ngươi rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy vẫn có thể hoàn thành bản nhạc. Nhưng đạo diễn cùng với các nhà đầu tư mới là người quyết định cuối cùng, hơn nữa tác phẩm điện ảnh còn chưa được công chiếu, danh tiếng cần phải được đảm bảo, tuyệt đối không thể dính dáng đến mấy scandal được. Chúng ta biết, ngươi thật sự rất có tài năng, nhưng lúc này…… trên mạng đã như thế kia, ca khúc này chúng ta cũng không dám dùng.”
Giới giải trí chính là như vậy.
Ngày hôm qua nhiệt tình hoan nghênh khích lệ cổ vũ, ngày hôm nay cũng có thể vô tình trở mặt không nhận người, chẳng cần biết rõ đầu đuôi cũng sẵn sàng dìm ngươi xuống đáy.
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: “Vậy các ngươi, sẽ không dùng ca khúc của ta nữa sao?”
“…… Xin lỗi.” Tổ chế tác bên kia cũng có chút áy náy, nhưng hắn thân bất do kỷ, không thể không nói: “Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, nếu không thì như vậy đi, ngươi đem ca khúc để ở chỗ ta, nếu lúc sau có hy vọng, chúng ta chắc chắn sẽ liên hệ lại với ngươi?”
Tuy rằng lời nói uyển chuyển nhưng cũng đủ để Thẩm Tinh hiểu rõ suy nghĩ của tổ chế tác, bản thân cũng rõ ràng hơn rất nhiều điều. Nội tâm dần dần cảm thấy lạnh lẽo, nhưng lại giống như chết lặng hơn, không phải rất đau, cũng không khó chịu như tưởng tưởng, thực ngoài ý muốn, hắn chỉ bình tĩnh tiếp nhận kết quả mà thôi.
“Cảm ơn ý tốt của ngài.” Thẩm Tinh Tuế khom lưng: “Ta cũng không muốn mang thêm phiền toái cho mọi người, chúc mọi người công tác thuận lợi.”
Người bên tổ chế tác còn muốn nói cái gì đó, nhưng Thẩm Tinh Tuế lại dứt khoát xoay người rời đi, lúc đi ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, không một lời chất vấn hay giải thích, thật giống như cuộc nói chuyện giữa bọn họ chỉ là một cuộc hàn huyên bình thường, sau đó liền tạm biệt.
Có người ở phía sau nói: “Kỳ thật ca khúc hắn sáng tác thật sự rất tuyệt vời, ta cảm thấy đạo diễn khẳng định sẽ vừa lòng. Hơn nữa ta cảm thấy cho dù chúng ta tìm thêm bao nhiêu nhà sản xuất nhờ họ viết nhạc, chưa chắc sẽ có được ca khúc hợp ý như vậy nữa.”
Mấy người còn lại cũng có chút do dự.
Kỳ thật hắn cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng bên quản lý của Giản Trị đã liên hệ với hắn, nói nếu cự tuyệt Thẩm Tinh Tuế, em trai của hắn An Nhiễm sẽ tới soạn nhạc thay, hơn nữa chính bản thân Giản Trị còn đồng ý trở thành ca sĩ chính cho ca khúc chủ đề, thậm chí tuyên truyền miễn phí cho đến khi bộ phim được công chiếu. Miếng bánh nướng lớn như vậy, bảo hắn làm sao có thể không động tâm, hắn thật sự không còn cách nào từ chối. So với một idol nhỏ nhoi mới nổi như Thẩm Tinh Tuế, đương nhiên đại minh tinh đỉnh lưu như Giản Trị mới là lựa chọn tốt hơn.
Nhưng mà……
Thoáng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt bên kia, trong lòng lại thoáng nổi lên cảm xúc hối hận, giờ chỉ có thể hy vọng bản thân đã chọn đúng người.
…
Mà ở góc khác của căn phòng, người đàn ông đội mũ trụp đầu nhìn như đang ngủ kia bỗng ngẩng đầu lên, quét qua đám người của tổ chế tác, đáy mắt lộ nét châm chọc. Nhớ lại người trẻ tuổi vừa mới đi ra khỏi phòng kia, trong lòng nhiều thêm vài phần thú vị cùng tò mò, Thẩm Tinh Tuế sao…… nếu được thì có thể thử hợp tác một lần .
…
Giải trí Phong Hoa
Thẩm Tinh Tuế sau khi rời khỏi cao ốc Hằng Thông, liền trở về công ty quản lý. Lúc này trong văn phòng quản lý, Vương Mỹ Xán cũng đang chờ hắn, toàn bộ nhân viên của bộ phận truyền thông đều đang làm việc, nơi này thật sự đã lâu chưa được náo nhiệt đến vậy rồi, nhân viên công ra ra vào vào, chuông điện thoại không ngừng vang, cảnh tượng ồn ào hiếm có.
Thẩm Tinh Tuế hơi kinh ngạc: “Sao lại nhiều người thế này?”
Vương Mỹ Xán cười cười: “Đều đang giải quyết chuyện của ngươi đó, bên phía Giản Trị mua thủy quân tạo hot search, chúng ta cũng không thể chịu thua. Hắn dùng account marketing chẳng lẽ chúng ta không có, còn phải liên hệ với bên truyền thông, khống chế dư luận, bận đến mức chân còn không chạm đất.”
Thẩm Tinh Tuế nghe đến ngốc, hắn chần chờ hỏi: “Mọi người đều đang làm…… vì ta sao?”
“Bằng không thì sao chứ, chúng ta vốn dĩ là làm việc cho ngươi.” Vương Mỹ Xán nhún vai, nàng không giận dữ đến mức như Thẩm Tinh Tuế dự đoán, ngược lại còn cười đến ôn hòa: “Ai nha, đã lâu không được bận rộn như vậy rồi, mọi người đều đang nhiệt tình mười phần sso, hôm nay so với ngày nhận tiền lương còn hưng phấn hơn, rốt cuộc cũng có chuyện để làm, thật quá kích động.”
Nhóm người thuộc bộ phận PR của giải trí Phong Hoa có thể tự tin vỗ ngực tự xưng là đoàn đội đứng đầu giới giải trí.
Bọn họ thành thạo không chế hướng gió cùng dư luận, xã giao với bên truyền thông, giúp tạo dựng nhân thiết phù hợp với tính cách của nghệ sĩ, việc nào ra việc nấy, lão luyện chuyên nghiệp.
Mấy năm nay địa vị Phó ảnh đế ngày càng vững chắc, rất ít bên truyền thông dám công khai gây chuyện, hơn nữa bản thân tính cách của Phó Kim Tiêu lại gian xảo khéo đưa đẩy, đoàn đội tự nhiên cũng nhàn rỗi không có đất dụng võ, uổng một thân bản lĩnh lại không biết dùng vào đâu.
“Để bọn họ bận việc.” Vương Mỹ Xán cười nói: “Ai nấy đều hưng phấn đến điên rồi.”
Thẩm Tinh Tuế nguyên bản còn đang lo lắng sự tình mới phát sinh sẽ làm mọi ngươi bối rối, tự dưng thêm phiền toái kéo chân sau, lúc đi trên đường hắn còn suy nghĩ xem nên nhận tội thế nào cho ổn thỏa, không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng này, giờ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm động nhìn bọn họ: “Cảm ơn……”
Vương Mỹ Xán xua xua tay: “Ơn nghĩa gì chứ, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn Phó ca của ngươi đi. Vốn dĩ đây là đoàn đội tư nhân của hắn, nhưng hắn đã sớm sắp xếp ổn thỏa, yêu cầu dùng tài nguyên cùng đoàn đội tốt nhất cho ngươi, không thể có chút qua loa. Từng chuyện từng chuyện một của ngươi, hắn còn để bụng hơn chuyện của bản thân hắn nhiều.”
Thẩm Tinh Tuế hơi đăm chiêu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thật vậy chăng?”
Vương Mỹ Xán mỉm cười: “Lừa ngươi làm cái gì, bất quá Tuế Tuế à, chuyện này rốt cuộc là thế nào, Giản Trị đạo nhái ca khúc của ngươi, ngươi chứng cứ không?”
Thẩm Tinh Tuế nghe đến vấn đề này cũng ưu sầu.
Từ trước tới nay hắn chưa từng nghi ngờ anh trai mình, đương nhiên cũng không chút phòng bị. Hơn nữa lúc hắn rời khỏi Giản gia cũng không nghĩ đến có ngày sẽ bước chân vào giới giải trí, cho nên tay không rời nhà, thứ gì cũng không mang theo, mấy bản thảo đó cũng không ngoại lệ.
“Ta vẫn luôn cho rằng bản thân rất bình thường.” Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng nói: “Cho rằng những bản thảo đó đối với ta là báu vật, với người khác cũng chỉ là mấy tờ giấy vụn không đáng giá mà thôi.”
Thẩm Tinh Tuế: “Lúc ấy rời khỏi Giản gia, ta không biết tương lai bản thân sẽ như thế nào, cũng không dám mong đợi xa vời sẽ có cơ hội theo đuổi được lý tưởng cùng âm nhạc, cho nên cái gì cũng không mang.”
Lúc đó hắn biết được mình chỉ là một tên pháo hôi, mới vừa trọng sinh, hắn chỉ nghĩ làm cách nào để sống sót, không nghĩ được nhiều như vậy. Ai ngờ trong một phút sơ hở, lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Vương Mỹ Xán thở dài: “Cho nên hiện tại không còn chứng cứ nào khác, vậy còn bản copy thì sao, ngươi đã từng đưa cho người khác nhìn qua mấy cái này chưa, hay là sao lưu trên máy tính?”
Thẩm Tinh Tuế không có bạn bè, ngoài hắn ra ai có thể xem mấy bài hát đó chứ, hắn vừa định lắc đầu, những trong phút chốc bỗng chần chờ, ngừng lại.
Vương Mỹ Xán chỉ nhìn mỗi hắn, biến hóa trên mặt hắn đương nhiên nàng cũng nhận ra, vì thế liền nói: “Như thế nào, ngươi nhớ được cái gì sao?”
Mí mắt Thẩm Tinh Tuế bất an giật giật, muốn nói lại thôi.
Hắn đúng là…… có nghĩ tới, những ca khúc đó chỉ có một bản không sai, hắn cũng không bạn bè để chia sẻ cùng nghe ca khúc, nhưng hắn đã từng, đã từng gửi chúng cho một người—— Phó Kim Tiêu.
Lúc ấy hắn chỉ là một thành viên nhỏ nhoi trong FC, không có bạn bè, người nhà thì không quan tâm, Phó Kim Tiêu là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống cô độc của hắn. Hắn mỗi ngày nghe nhạc xem phim của Phó Kim Tiêu, viết nhạc cũng là viết về Phó Kim Tiêu, thậm chí còn từng tráng lá gan dùng nick cá nhân gửi cho Phó Kim Tiêu mấy ca khúc hắn tự sáng tác.
Sự việc đã xảy ra nhiều năm, cũng không biết lịch sử trò chuyện có còn không nữa, dù sao nick Weibo kia hắn đã lâu không dùng.
Hơn nữa hắn cảm thấy Phó Kim Tiêu hẳn sẽ không để ý, bởi vì cộng đồng fans của hắn rất đông, tin nhắn gửi đến mỗi ngày cũng nhiều không đến xuể, cho nên tin nhắn của mình cũng chỉ là từ một chiều mà thôi.
Vương Mỹ Xán gọi hắn: “Tuế Tuế? Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, hắn chần chờ một lát, vẫn trả lời: “Ta có một biện pháp có lẽ sẽ tìm được manh mối, ở trong nick Weibo cũ của ta, để ta thử một chút xem sao?”
Vương Mỹ Xán đương nhiên đồng ý, nàng gật đầu: “Được, chỉ cần có biện pháp là được, vậy ngươi thử xem, không cần tự tạo áp lực cho mình, không được thì thôi.”
Thẩm Tinh Tuế gật gật đầu.
Đoạn thời gian đó có rất chuyện xảy ra, hắn không còn có thể được như trước kia dành hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày theo đuổi thần tượng như trước được, sự xuất hiện của An Nhiễm đã khuấy đảo toàn bộ sinh hoạt của hắn, mà nick Weibo này dần dần cũng không được sử dụng.
Nhưng cho dù đã lâu không dùng, hắn vẫn như cũ nhớ rõ chính xác mật mã, thậm chí thời điểm thông báo tài khoản đăng nhập thành công, trong lòng Thẩm Tinh Tuế bỗng dâng lên luồng cảm xúc phức tạp, sau bao lâu rốt cuộc cũng được nhìn lại ID quen thuộc kia: Chính cung phu nhân của Phó Kim Tiêu
……
Thẩm Tinh Tuế nhìn chằm chằm ID này mà bật cười ra tiếng.
Lúc ấy hắn vừa mới trở thành fans, đăng ký bao nhiêu nick name cũng bị thông báo nhắc nhở trùng lặp, cuối cùng vì muốn được thần tượng chú ý nên quyết định đăng ký tên ID là dạng này, sau đó cũng vì lười sửa nên dùng luôn không thay đổi. Hơn nữa hắn còn là nguyên lão của FC, từng tổ chức nhiều sự kiện tiếp ứng ủng hộ, hoạt động kêu gọi, vậy nên trong FC cũng có chút danh tiếng.
Sau khi thông báo online được bật, rất nhiều tin nhắn được gửi đến.
“Phu nhân ngươi cuối cùng cũng chịu online!”
“A a a, ngươi rốt cuộc đã trở lại.”
“Ô ô ô, còn tưởng rằng ngươi thoát fans rồi đó.”
“Chúng ta đều chờ ngươi trở về đâu!”
“Ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đây đều là fans của Phó ca, trước kia có mối quan hệ khá tốt với hắn.
Thẩm Tinh Tuế nhìn tin nhắn không ngừng được gửi tới mà ấm lòng, đang chuẩn bị nhắn lại bỗng nghe Vương Mỹ Xán nói: “Nick name của ngươi là gì, nick phụ của nghệ sĩ chúng ta cũng muốn biết, miễn cho sau này xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Tinh Tuế run rẩy, luống cuống tay chân: “A? A? Nick phụ cũng phải đưa ạ?”
Vương Mỹ Xán bị phản ứng của hắn dọa cho giật mình, dở khóc dở cười: “Đúng vậy, cái này là bình thường mà. Bất quá ngươi yên tâm, ngày thường chúng ta cũng chỉ giám sát, sẽ không can thiệp đến tự do của ngươi, ngươi muốn dùng nick phụ viết bài hay hay đăng video ảnh chụp gì đó đều được. Nick phụ tên là gì vậy, để ta kết bạn?”
“……”
Thẩm Tinh Tuế trầm mặc.
Đây là lần thứ 2 Vương Mỹ Xán thấy bé ngoan này lựa chọn trầm mặc, vì thế hiếu kỳ: “Làm sao vậy, nickname của ngươi có gì không ổn hay sao?”
Hai nên má Thẩm Tinh Tuế dần đỏ bừng lên, cơ thể cứng nhắc quẫn bách đến cùng cực, hắn không muốn bại lộ thân phận fans của mình, đành phải nghẹn nói: “ID của ta có chút, có chút…… bất nhã.”
“Có thể có bao nhiêu bất nhã chứ?” Vương mỹ bật cười: “Không lẽ có từ ngữ phản xã hội đấy chứ?”
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy thì lắc đầu: “Cái này thì không.”
Vương Mỹ Xán vẫn chưa nhận ra thái độ có phần co quắp của hắn, vẫy vẫy tay: “Chỉ cần không phải vậy là được, ngươi yên tâm đi. Vương tỷ sóng to gió lớn nào chưa trải qua, chỉ là cái tên chẳng lẽ có thể dọa được ta chắc, được rồi được rồi, ngươi mau nói đi.”
Thẩm Tinh Tuế: “……”
Vương tỷ, cái này không thể nói trước được đâu.