Cảm thấy như vậy không chỉ có một mình An Nhiễm.
Khán giả trong phòng phát sóng cũng lờ mờ phát giác:
“ Cảm giác bị dạy bảo quen thuộc của gia trưởng a.”
“Nỗi sợ hãi từ bậc cha mẹ.”
“Thoạt nhìn rất tức giận, kỳ thật là thấy động tác của hắn không ổn, muốn giúp hắn đó.”
“Ca ca ta đúng là quá ôn nhu rồi."
Giản Tinh Tuế miễn cưỡng đem toàn bộ động tác luyện tập kỹ càng, Phó Kim Tiêu mới vừa lòng một chút, hắn mở miệng: “Vấn đề của ngươi chính là không khống chế được lực đạo, An Nhiễm và Ninh Trạch khả năng vận lực khá tốt, ngươi nhìn nhiều mà luyện tập.”
Giản Tinh Tuế nghe được tên An Nhiễm liền cứng đờ.
Quả nhiên, vai chính thụ và vai chính công vẫn luôn có lực hấp dẫn nhau, bản thân thì ngốc như vậy, vũ đạo cũng nhảy không tốt, lại còn nghĩ xa vời cái gì chứ, có một An Nhiễm giỏi giang ở đó, mình sẽ lại càng vụng về.
Giản Tinh Tuế thu lại suy nghĩ nơi đáy mắt, hắn nhẹ giọng: “Đã biết ạ.”
Tiếc là đạo hạnh hắn chưa đủ, cho dù cực lực che giấu, nhưng tâm tư cơ hồ đều viết ở trên mặt, Phó Kim Tiêu là con cáo già thành tinh bao năm, hắn nhướng mày: “Không muốn?”
Giản Tinh Tuế nào dám, vội vàng: “Muốn ạ, muốn ạ!”
Phó Kim Tiêu cong cong môi, xem bộ dáng tiểu gia hỏa hoảng loạn giải thích thật sự có chút đáng yêu. Thực ra không biết vì cái gì, cho dù gần như mọi người nơi này so với Giản Tinh Tuế có điểm thông minh hơn, so với hắn có năng lực hơn, nhưng Phó Kim Tiêu vẫn như cũ vẫn không có mấy phần để ý. Lý do có lẽ là vì hắn từng tiếp xúc với quá nhiều người như vậy, khi nhìn tiểu tử này tuy có điểm khờ khạo nhưng lại sống chân thành tha thiết, liền không tự chủ mà khiến hắn được mà chú ý thêm vài phần.
Nhưng điều này bắt đầu từ khi nào?
Là vào lần gặp mặt đầu tiên ở bên ngoài cửa hàng bánh gạo, nhìn hắn nghiêm túc bảo vệ chính mình, kết quả sau khi gặp mặt, lại túng túng mà trốn đi sao?
Phó ảnh đế ngày thường ở giới giải trí hình tượng khá thành công, nhìn như là người tốt, kỳ thật trong xương cốt đích đích xác xác đặc biệt hư hỏng, khi nhìn thấy tiểu hài tử thành thật trước mắt, lúc nào cũng muốn trêu đùa.
“Ngươi nếu không muốn cũng có thể giải thích được.” Ngữ điệu của Phó Kim Tiêu mang theo hài hước: “Rốt cuộc là học sinh được ta dạy qua, nếu còn nhìn trúng người khác, chẳng khác nào ở đó mà vũ nhục ta sao?”
……
Mấy luyện tập sinh khác đều bị chọc cười.
Nếu là lúc trước, một Giản Tinh Tuế vừa không có hậu trường vừa vô danh mờ nhạt không được để ý cũng là chuyện đương nhiên, nhưng sau khi Phó Kim Tiêu lại đây một chuyến, chẳng sợ là nói chuyện mấy câu, thái độ đối đãi của mấy tuyển thủ khác với Giản Tinh Tuế cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
Thậm chí còn có người còn chủ động lại đây:
“Tuế Tuế, ngươi có cái gì không hiểu cứ hỏi ta.”
“Đúng vậy, chúng ta có thể dạy ngươi.”
“Tuế Tuế, muốn luyện tập cũng ta một hồi không?”
Giản Tinh Tuế ứng phó không được, hắn vốn dĩ không am hiểu giao tiếp với người khác, lúc này liền không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn, do đó càng khắc sâu trong lòng lợi ích của mối quan hệ quần thể.
Tuy rằng Phó ảnh đế chỉ dạy hắn rất nhiều, nhưng dựa vào cơ sở vũ đạo vốn có của Giản Tinh Tuế mà nói, cho dù là đặc huấn, nhưng chỉ luyện trong thời gian quá ngắn thế này hiển nhiên không thể thực hiện hoàn hảo được. Vào buổi chiều, lúc khảo hạch danh ngạch cho ca khúc chủ đề, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng thông qua, cuối cùng đạt được thành tích thứ 62, ở vị trí nửa vời trong toàn bộ thực tập sinh.
Mà việc đánh giá cho các tuyển thủ khác cũng đã hoàn thành, tiếp đến là phần tất cả mọi người đều chờ mong, chính là thời điểm lựa chọn ca khúc biểu diễn.
Lý lão sư ở phía trước nói: “Quy tắc tuyển khúc của vòng thi chính là, việc chọn bài hát sẽ tiến hành dựa theo vị trí xếp hạng của mọi người trong lần thi trước, người xếp hạng đầu tiên có quyền ưu tiên lựa chọn, có thể chỉ định một người trở thành đồng đội của mình, còn những người khác chỉ có thể dựa theo trình tự để chọn bài.”
Đồ Nhã ở bên cạnh cầm tấm card nói: “Kế tiếp, mời mọi người chú ý lên màn hình lớn, đây sẽ là những bài hát sẽ được trình bày.”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía trước, nhìn các ca khúc theo thứ tự mà hiện ra trên màn hình lớn, bài hát đầu tiên là một ca khúc có chút mạnh mẽ khốc huyễn, rất giống kiểu phong cách anh em bá đạo.
Giản Tinh Tuế nói với Thẩm Tinh Thần : “Là phong cách của ngươi.”
Thẩm Tinh Thần lắc đầu, hắn trước nay luôn là người tùy hứng, không muốn bị định hình phong cách sớm như vậy: “Lúc trước sơ tuyển ta đã biểu diễn kiểu này một lần, lần này ta muốn đổi.”
Những ca khúc tiếp theo cũng lần lượt được trình chiếu, đủ các thể loại, nhưng kiểu ca khúc như bài đầu tiên vẫn nổi bật nhất, có rất nhiều người muốn chọn, mọi người ai cũng muốn ở trước mặt khán giả thể hiện một mặt vừa soái vừa ngầu, hiệu quả hút fan rất tốt.
Ôn Sanh Ca lại đây hỏi: “Tinh Tuế, ngươi tính chọn bài nào?”
“Ta?” Giản Tinh Tuế ngẩn người, sau đó trả lời: “Kỳ thật thì, bài nào cũng được.”
Các tuyển thủ khác đều đang ở đó tích cực thảo luận việc tuyển chọn bài hát bài hát, nơi này chỉ có Giản Tinh Tuế đi theo con đường Phật hệ, mà camera lúc này cũng chiếu vào hắn, thật giống như tổ tiết mục tổ biết chắc chắn Giản Tinh Tuế nhất định sẽ mang lại mấy pha gây cười giúp bọn họ.
Khán giả trong phòng phát sóng cũng ha ha ha:
“Không hổ là ca ca hai vạn.”
“Sinh tử nhẹ tựa lông hồng, không phục liền loại a.”
“Tức chết ta, hiện tại liền bắt phiếu cho hắn, đừng nghĩ lấy được hai vạn này!”
Thời điểm bài hát cuối cùng được phát lên, Giản Tinh Tuế vẫn luôn một bộ không có gì hứng thú, vậy mà giờ đây lại khá lưu tâm, hắn nói: “Cái này không tồi.”
Ca khúc đang trình chiếu là 《 Thiếu niên 》.
Bài hát này kỳ thật mang chút giọng điệu cổ phong, nói về khí phách của bậc trượng phu đại hiệp, hơn nữa phong cách bài hát này cũng với mấy bài hát trước kia hắn trình diễn cũng khá là khác biệt, hẳn là sẽ không bị trùng lặp.
Thẩm Tinh Thần gật gật đầu: “Đích xác có thể.”
Sau khi mấy ca khúc trình diễn đều đã giới thiệu xong, Lý lão sư nói: “Được rồi, nếu mọi người đã lựa chọn tốt, có thể bắt đầu.”
Xếp hạng đầu tiên đương nhiên là Thẩm Tinh Thần, không thể nghi ngờ.
Mà trong số các ca khúc chỉ có bài đầu tiên là theo phong cách huyễn khốc, cũng là bài hát sở hữu lượng tuyển chọn cao nhất, lúc mọi người đều cho rằng Thẩm Tinh Thần sẽ lựa chọn cái này, nhưng thực ngoài ý muốn, Thẩm Tinh Thần vậy mà trực tiếp chọn《 Thiếu niên 》.
Thời điểm hắn đưa ra quyết định, toàn trường gần như ai nấy đều kinh ngạc.
Lý lão sư lộ ra tươi cười, tiếp theo nói: “Được, Tinh Thần đã lựa chọn bài hát này, vậy đội viên ngươi chỉ định là ai?”
Mấy người phía dưới đều khẩn trương.
Kỳ thật này bài hát cũng khá hấp dẫn, không ít người muốn chọn, nhưng vị trí biểu diễn lại chỉ có năm người, đúng thật cung không đủ cầu.
Thẩm Tinh Thần lướt qua một đám người, nhìn về phía Giản Tinh Tuế, lớn tiếng: “Có chạy lại ngay không hả!”
Giản Tinh Tuế mới vừa rồi còn lo lắng bài hát này liệu có bị chọn hết hay không, lúc này liền lộ ra tươi cười: “Tới đây!”
Hai người bọn họ đứng cùng nhau, còn lại chính là thời gian những người khác tuyển chọn ca khúc, điều Giản Tinh Tuế có chút ngoài ý muốn, chính là An Nhiễm cư nhiên cũng lựa chọn bài hát này .
An Nhiễm vốn dĩ diện mạo tú khí, cho nên chọn ca khúc cổ phong thật ra là cực kỳ hợp lý.
Hắn tiến lại gần cười cười nơi: “Nhờ mọi người giup đỡ.”
Do xếp hạng bất đồng, thứ tự của Chu Tầm cách An Nhiễm khá xa, nhưng thân là tùy tùng hộ tống An Nhiễm hắn đương nhiên cũng muốn tiến vào đội ngũ này, nhưng lúc đến phiên hắn, nơi này đã đủ năm người.
An Nhiễm nhẹ giọng dò hỏi đạo sư: “Lão sư, ta cũng là ban A , ta cũng có quyền lợi lựa chọn đồng đội chứ?”
Dựa theo quy tắc, ban A đúng là có đặc quyền này.
Lý lão sư nói: “Đương nhiên là có, nhưng trong một đội ngũ, chỉ một người được phép sử dụng đặc quyền. Trước ngươi đã có Thẩm Tinh Thần, trừ phi hắn hoặc Giản Tinh Tuế nguyện ý từ bỏ, ngươi mới có thể dùng.”
An Nhiễm và Chu Tầm cùng đem ánh mắt dừng lại trên người hai người.
Thẩm Tinh Thần cười nhạo một tiếng: “Ta không bỏ.”
Nếu là trước kia, kỳ thật Giản Tinh Tuế cũng không muốn cùng vai chính nổi lên xung đột, hắn khẳng định sẽ sảng khoái đồng ý, nhưng mà lần này, Thẩm Tinh Thần đã cố gắng tranh thủ cơ hội cho hắn, hiện tại hắn mà đồng ý, chẳng phải quá không biết tốt xấu hay sao?
Vì thế Giản Tinh Tuế cũng lắc đầu: “Không cho.”
Ánh mắt An Nhiễm vô cùng đáng thương mà nhìn Chu Tầm: “Xin lỗi Tầm ca, kỳ thật ta cũng rất muốn cùng đội với ngươi, nhưng hiện tại hình như không được……”
Chu Tầm thở dài một hơi: “Không sao đâu Nhiễm Nhiễm, ngươi cố gắng lắm rồi.”
Mà ở trong phòng phát sóng trực tiếp, một màn này cũng bị theo camera mà phát ra ngoài, mà người Giản gia vừa vặn làm xong việc, mở xem phòng phát sóng liền thấy ngay cảnh này.
Giản phụ, Giản Khoát cau mày nói: “Đây không phải là Tuế Tuế sao?”
Đại ca Giản Cố ngồi bên cạnh nghe vậy cũng nhìn lại đây, xác định: “Phải, đúng là hắn.”
Giản phụ hơi bất mãn:“Hai ngày trước, vì bận rộn mấy chuyện ở công ty nên không vào xem Nhiễm Nhiễm được, ta nghe các ngươi nói hắn cũng tham gia chương trình này, nhưng tiểu Khoát không phải đã liên hệ với tổ tiết mục đem tên hắn gạch bỏ đi rồi sao?”
Giản Khoát nhìn Giản Tinh Tuế cự tuyệt An Nhiễm, cố tình khiến cho An Nhiễm mất mặt: “Ta còn tưởng hắn đã sửa đổi tính tình, ai ngờ vẫn là như vậy, hắn cũng đâu không biết nhảy, ở nhóm nào thì có gì khác biệt, không thể nhường được một chút hay sao?”
Giản Cố cũng nhíu nhíu mày.
Ngồi đối diện hai người bọn họ chính là con trai thứ hai của Giản gia, Giản Trị. Hắn đang là một tiểu lưu lượng có tiếng trong giới giải trí, lần này thật vất vả về nhà một chuyến, vừa vặn nghe được cha cùng anh trai bàn luận chuyện này, vì thế mở miệng: “Ta đã sớm cùng tổ tiết mục nói chuyện qua, bọn họ cũng đã khẳng định, chỉ một vòng liền đào thải Giản Tinh Tuế, mọi người yên tâm.”
Giản Cố thở dài: “Tiểu hài tử Tuế Tuế này, lúc hắn rời đi ta còn nghĩ hắn đã thay đổi, ai ngờ, ngươi nhìn xem, còn đuổi tới chương trình Nhiễm Nhiễm biểu diễn để quấy rối, đứa nhỏ này thật là, không thể dạy dỗ nổi!”
Giản Trị cũng vô cùng chán ghét, nghe vậy nhíu nhíu mày: “Yên tâm đi cha, 《 Tinh Quang 》 đã mời ta làm khách quý, đến lúc đó ta tự mình đi qua, nếu hắn dám khi dễ Nhiễm Nhiễm, ta nhất định cho hắn đẹp mặt.”
Những người khác lúc này mới yên tâm.
Mà bên kia, Giản Tinh Tuế hoàn toàn không biết chính mình đã bị theo dõi.
Phục trang cho《 Thiếu niên 》 đã được định ra, là một bộ cổ phục mặc sắc, phi thường xinh đẹp phiêu dật, lúc phát xuống để mọi người đo thử kích cỡ, tất cả đều rất cao hứng.
An Nhiễm cái người thứ nhất đi thử, hắn thậm chí còn chủ động đưa cho Thẩm Tinh Thần: “Thần ca, của ngươi đây.”
Thẩm Tinh Thần nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Chu Tầm thấy hắn không biết điều liền cảm thấy có chút không vui, nhưng do An Nhiễm chủ động nên cũng không dám nói gì. Tuy nhiên An Nhiễm lại không thấy có gì bất mãn, hắn là người thông minh, đương nhiên không vô hại như mặt ngoài, ở cửa hàng bánh gạo nhiều năm như vậy, thứ hắn học được tinh tường nhất chính là cách nhìn người gọi món.
Sau lưng Thẩm Tinh Thần chính là Thẩm gia đỉnh cấp hào môn, sự xuất hiện của hắn ở Tinh Quang chắc chắn là để thành công xuất đạo. Mà với xuất thân cao như vậy, trong chương trình này, mấy lợi ích thực tế khi thân thiết với hắn khẳng định không thể thiếu. An Nhiễm có tự tin bản thân tuyệt đối xuất sắc hơn nhiều so với đồ ngu xuẩn Giản Tinh Tuế kia, mà kiểu thiếu gia tính tình như Thẩm Tinh Thần, thoạt nhìn thì khó ở chung nhưng kỳ thực tâm tư lại rất đơn thuần, chỉ cố chút sẽ lấy lòng được hắn.
Hắn cũng không tin, bản thân sẽ bị đánh bại bởi loại người như Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế cầm lấy quần áo thử một chút liền thấy rất vừa người, liền cầm tóc giả trên bàn đội lên, chuyên viên trang điểm bên cạnh thấy vậy liền cười nói: “Ta tới giúp ngươi.”
Mấy đội viên cũng lục tục đổi quần áo rồi ra ngoài.
Trang phục bọn họ mặc cũng không có nhiều sai biệt lắm, hình tượng đều là kiểu công tử tiêu sái phóng khoáng, thoạt nhìn là một nhóm mỹ lang tuấn lãng hào hoa. Ngay lúc mọi người đang sửa sang lại mấy phụ kiện, chuyên viên trang điểm bỗng ngạc nhiên nói: “Ai, các ngươi có phát hiện chuyện này không?”
Những người khác đều quay đầu nhìn lại.
“Tinh Tuế cùng Tinh Thần, hai người cực kỳ giống nhau!”
Một bên là cái đầu tròn, một cái là đầu con nhím, không chỉ phong cách mà tạo hình quần áo cũng quá khác biệt, khiến cho đặc điểm này thoạt nhìn không quá rõ ràng. Nhưng sau khi đổi cùng bộ quần áo lẫn đâu tóc, điều này liền không thể phủ nhận, đặc biệt là hình dáng mặt cùng cái mũi, quả thực giống nhau như đúc.
Giản Tinh Tuế sửng sốt: “Có sao?”
Thẩm Tinh Thần hồ nghi một chút, chạy lại đây, hai người cùng đứng trước gương nghiêng mắt nhìn nhau, quả nhiên hai thân hình thiếu niên nơi đó gần như không hề có điểm khác biệt, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Giản Tinh Tuế: “Đúng vậy, thật sự rất giống nhau.”
Chuyên viên trang điểm che môi cười: “Người khác không biết còn tưởng là anh em ruột đó chứ.”
Mấy đội viên khác cũng lại đây ồn ào, nở nụ cười.
Chu Tầm vui sướиɠ khi người gặp họa: “Đúng là khá tương đồng rồi, đừng nói là con riêng đó nhé.”
Chỉ có một mình An Nhiễm là không mấy vui vẻ, nụ cười trên mặt khá miễn cưỡng, hắn nhẹ nhàng mà mở miệng: “Cũng không phải đặc biệt giống nhau, các ngươi đừng lấy cái này nói đùa chứ……”
Phục trang giống như thế này các bạn ạ: