Giản Tinh Tuế nghe Thẩm Tinh Thần nói xong, đương nhiên là hoàn toàn tin tưởng.
Hắn thần tượng Phó Kim Tiêu đã rất lâu, ban đầu là thích vì giọng hát, sau là vì nhân cách, rồi dần dần bị tài hoa của Phó ảnh đế chinh phục. Sau đó, lại chậm rãi đi tìm hiểu, biết hắn ở giới giải trí vất vả, biết hắn đối với mỗi công việc đều rất nghiêm túc, trả giá bao nhiêu nỗ lực, mới có được ngày hôm nay.
Vì thế, hắn cười khẽ một tiếng, gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ân, ta đương nhiên biết, Phó ca là một người rất rất tốt.”
Thẩm Tinh Thần nguyên bản cũng chính là thuận miệng vậy thôi, ai ngờ Giản Tinh Tuế lại nghiêm túc gật đầu phụ họa. Từ lúc mới quen biết, tiểu tử này luôn là một bộ điệu thấp, hắn còn tưởng gia hỏa này là cái hũ nút đâu.
Nhưng bây giờ, nhìn Giản Tinh Tuế lúc nhắc tới Phó Kim Tiêu, ánh mắt liền sáng rực, trên khuôn mặt nhợt nhạt treo lên nụ cười, lòng Thẩm Tinh Thần rơi lộp bộp.
Tên tiểu tử này, sẽ không phải là fans của Phó ca chứ?
Tạo nghiệt a……
Mới chỉ nói chuyện trong chốc lát, tiết mục mở màn của nhóm đạo sư đã kết thúc, mấy người liền xuống sân khấu ngồi vào ghế giám khảo. Phó Kim Tiêu tư lịch sâu, hơn nữa địa vị trong ngành cũng cao, đương nhiên ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là nữ minh tinh Đồ Nhã, Lưu Sảng cùng Lý Trạch Minh.
Lý Trạch Minh là vốn là diễn viên hài, nhưng lúc còn trẻ đã có nhiều kinh nghiệm biểu diễn, lần này đến đây, một nửa trách nhiệm cũng là để đảm đương người chủ trì, hắn nói: “Rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia với 《 Tinh Quang 》, màn biểu diễn tiếp theo của các bạn sẽ quyết định đến vận mệnh của chính bản thân mình, những cố vấn như chúng ta sẽ dựa vào trình độ của mọi người mà đánh giá cấp bậc, mà khán giả đang xem cũng có thể bỏ phiếu cho người mình thích. Nhân sinh cũng chỉ có vài cơ hội như vậy, hy vọng ở trên sân khấu này, mọi người sẽ vì chính bản thân mà nỗ lực cố gắng, để rồi sau này nhớ lại, cũng không còn gì nuối tiếc !”
Các tuyển thủ phía dưới sôi nổi vỗ tay.
Sau khi tuyên bố bắt đầu, tổ đầu tiên lên đài biểu diễn, mấy thực sinh này chính là một tổ hợp các thần tượng, nhưng mà bọn họ biểu hiện tương đối giống nhau, cho nên nhóm giáo khảo cho bốn điểm F.
Điều này khiến cho không ít người kinh ngạc.
Nếu biểu diễn như vậy mà chỉ được F, vậy chẳng phải phần lớn thực tập sinh ở đây cũng chỉ có thể vào tổ F sao.
Ôn Sanh Ca ngồi ở một bên Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: “Nhóm giám khảo chương trình đúng là nghiêm khắc.”
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ có Thẩm Tinh Thần sau khi nghe xong liền cười nhạo một tiếng: “Đó là bởi vì một đám người này đều chỉ là pháo hôi.”
“……”
Vậy mà hắn còn dám nói.
Nhưng sự thật đích xác như vậy, hậu trường của nhóm thực tập sinh này không sâu, hơn nữa thực lực cũng không thật sự đặc biệt, có thể tiến vào đây tham gia đã là may mắn, càng miễn bàn đến điểm. Điều này Giản Tinh Tuế cũng hiểu rõ, vận mệnh của bản thân cũng sẽ như vậy, phù dung sớm nở tối tàn, một thoáng lướt qua sân khấu. Có lẽ sau ngày hôm nay, Phó Kim Tiêu ngay cả tên của hắn cũng sẽ không nhớ, nhưng vậy là đủ rồi, cứ như vậy cũng tốt.
Liên tục qua mấy nhóm, rốt cuộc đến lượt người quen của Giản Tinh Tuế, Lý lão sư cao giọng hô một câu: “Kế tiếp chính là giải trí Phượng Tường, nhóm TH Tiểu Phi Tượng!”
Là nhóm của An Nhiễm.
Có mấy viên gạch lót đường phía trước, mấy ngươi An Nhiễm vừa có mặt, nhan sắc thực lực đều xuất sắc, đặc biệt là An Nhiễm, bản thân hắn diện mạo đã rất tuấn tú, lúc lên sân khấu biểu diễn, bài hát thể hiện cũng rất êm tai.
Khán giả cũng thực kinh ngạc cảm thán:
“Tiểu ca ca đáng yêu quá.”
“Hắn hát cũng rất êm tai a.”
“Khiêu vũ khá chuyên nghiệp.”
Mấy giám khảo rõ ràng cũng có chút vừa lòng, kế tiếp chính là màn giới thiệu của các tuyển thủ, Chu Tầm cùng vài thành viên khác đều thay phiên nhau giới thiệu xong, liền đến phiên An Nhiễm. Hắn thở phì phò, hướng mọi người khom lưng: “Xin chào các vị lão sư, ta là An Nhiễm, ta năm nay 20 tuổi, đang học ở học viện vũ đạo nghệ thuật F thị……”
Lý Trạch Minh cầm mic bắt đầu hỏi: “Nhạc cụ ngươi diễn tấu cũng không tồi a, học mấy năm rồi?”
“Ân, ta đã học mười mấy năm.” An Nhiễm lúc trả lời vấn đề, hốc mắt chậm rãi mà đỏ lên: “Lúc ta chín tuổi đi ngang qua một nhà có bạn nhỏ học đàn, điều kiện trong nhà lúc ấy cũng không tốt, ta liền đứng ở bên ngoài xem người khác ở bên trong chơi, sau này không có việc gì cũng đứng ở bên ngoài nghe. Sau đó lúc ta mười tuổi, vào ngày sinh nhật, mẹ đã mua cho ta……”
Âm nhạc trữ tình làm toàn bộ sân khấu đều trở nên dịu dàng hẳn lên, thiếu niên mang theo khát khao cháy bỏng, mấy chục năm vất vả nỗ lực đều không chùn bước, làm cả người đều tỏa ra ánh sáng.
Người xem cũng dần dần cảm động:
“Tiểu ca ca cũng quá vất vả.”
“Tuyển thủ nghiêm túc như vậy, ta phải bầu cho hắn.”
“Tên là An Nhiễm sao, diện mạo vừa đẹp, thực lực cũng tốt như vậy!”
Vài vị lão sư cũng đã động dung, đại bộ phận các tuyển thủ ngồi ở phía trên cũng thế, Giản Tinh Tuế nhìn biểu hiện của mọi người , ánh mắt không tự chủ dừng ở trên người Phó ảnh đế. Cái người ngồi ở vị trí trung tâm kia nói cũng không nhiều, một bộ tư thái lười biếng mà dựa vào ghế, tay không chút để ý mà xoay bút, nhưng mà đối với An Nhiễm thái độ rõ ràng vẫn có chút thưởng thức.
Giản Tinh Tuế biết, Phó Kim Tiêu thích người nghiêm túc nỗ lực, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên kiếp trước vai chính có thể khiến cho hắn chú ý, đời này phỏng chừng cũng sẽ không phải là ngoại lệ.
Thẩm Tinh Thần bên cạnh lại nhỏ giọng nói: “Mấy người An Nhiễm trên kia, vừa rồi có người chỉ hát có một nửa, ngươi chờ xem, Phó ca tuyệt đối muốn tính.”
Lúc mọi người nhìn chăm chú, Phó ảnh liền giơ mic, mấy tổ phía trước hắn thậm chí còn không đánh giá đã trực tiếp cấp điểm, lần này vậy mà lại muốn nhận xét!! Nhận thấy điều này, đại bộ phận ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn qua, cho rằng Phó ảnh đế là muốn khích lệ An Nhiễm, lại không nghĩ rằng, Phó Kim Tiêu mở miệng: “Trong số các ngươi, ai ngừng hát.”
Tổ hợp trên sân khấu chỉ có năm người, tất cả đều không tự giác được mà đem ánh mắt dừng ở trên người Chu Tầm. Vị này kỳ thật căn bản rất ít khi tham gia huấn luyện, hơn nữa nếu có đến cũng chỉ luôn vây quanh An Nhiễm, không có chú tâm luyện tập, lúc này mới dẫn tới sai lầm.
Giản Tinh Tuế nhớ rõ, kiếp trước trong tiểu thuyết, Chu Tầm không hề tham gia biểu diễn, An Nhiễm cũng ở trên sân khấu biểu hiện xuất sắc đạt được toàn trường khen ngợi. Mà đời này không biết vì cái gì mà lại lòi ra thêm một người đáng lẽ không nên có mặt là Chu Tầm, chẳng lẽ là do lúc tuyển chọn gặp mặt hắn, nên quyết định tham gia?
Giản Tinh Tuế hoài nghi là vận mệnh đang dần rẽ lối.
“Là ta.” Chu Tầm từ trong đội ngũ đứng ra, hắn khom lưng, sau đó có chút biệt nữu mà giải thích: “Lúc ấy ta có chút khẩn trương, sau đó tai nghe liền xảy ra vấn đề, cho nên ta liền phải ngừng giữa chừng.”
Phó Kim Tiêu nâng mi lên, khóe miệng hơi câu: “Tai nghe hỏng liền không hát nữa?”
Rõ ràng nghe qua thì không mang theo lực sát thương nhưng lại vô tình làm mọi người căng thẳng.
An Nhiễm tính tình thiện lương, nhìn Chu Tầm bị nói đến mức xấu hổ, vội vàng nói: “Thực xin lỗi các lão sư, ta là đội trưởng, trước khi lên sân khấu không có kiểm tra kỹ tai nghe của đồng đội, là trách nhiệm của ta.”
Chu Tầm lập tức nói: “Nhiễm Nhiễm, việc này cùng ngươi không có quan hệ.”
An Nhiễm lắc đầu, ý bảo chính mình sẽ gánh vác trách nhiệm.
Kỳ thật chuyện này đích xác cùng hắn không có quan hệ, nhưng thái độ của hắn như vậy, đã khiến nhiều khán giả phải lau mắt mà nhìn, trừ bỏ…… Vài vị giám khảo đang ngồi đằng kia.
Phó Kim Tiêu híp đôi mắt lại, chỉ cần là người quen của Phó đại ảnh đế đều sẽ nhận ra, tâm tình của vị đại nhân này bắt đầu không được tốt lắm, hắn lặp lại một lần nữa lời An Nhiễm: “Trước khi lên sân khấu không kiểm tra tai nghe?”
Mọi người tâm đều nhấc lên, có thể cảm giác được áp suất thấp trong ngữ khí của hắn.
Phó Kim Tiêu thong thả, ung dung mà cười cười: “Tai nghe hỏng rồi liền không ca hát, vậy nếu hôm nay quần áo ngươi bị bẩn, có phải hay không khiêu vũ cũng sẽ không làm?”
Những lời này của An Nhiễm, động chạm đến tối kỵ của hắn.
Thâm niên trong cái giới này đều biết, Phó Kim Tiêu kỳ thật là một người rất có nguyên tắc, đồng thời cũng có điểm mấu chốt, điều hắn để ý nhất chính là tính chuyên nghiệp cùng với nhân phẩm.
Quả nhiên, Chu Tầm sắc mặt trắng hơn một chút, ngượng ngùng mà nói: “Sau khi tai nghe có vấn đề ta liền cuống lên, hơn nữa ta cũng có chút quên lời, cho nên mới không hát tiếp.”
Rốt cuộc đã chịu nói thật.
Phó Kim Tiêu buông mic, chỉ nói thêm một câu: “Thành thật thẳng thắn thành khẩn, mới là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với khán giả.”
Quá châm chọc, vốn dĩ là một nhóm rất ưu tú, vậy mà lại xảy ra mấy sự việc xấu hổ như vậy. Mặt khác, ba người còn lại đều đồng ý với Phó Kim Tiêu, bọn họ cũng cảm thấy tai nghe có vấn đề chỉ là vấn đề không lớn không nhỏ, nhưng thái độ biểu diễn rất là chuyện khác, cho nên cuối cùng cấp mấy người khác đều chỉ được điểm F, mà An Nhiễm vốn nên là người nhận nhận điểm A đầu tiện, đã tụt xuống B.
Tuy rằng tổ đạo diễn đã sớm nhấn mạnh hắn nên được A, nhưng ở trên ghế cố vấn, Phó ảnh đế đã viết chữ B một cách lưu loát, ai cũng không dám lắm miệng.
……
Hai tổ biểu diễn đã xuống, liền đến lượt Giản Tinh Tuế.
Sân khấu ánh đèn lóng lánh, người chủ trì bắt đầu đọc tên tuyển thủ, Giản Tinh Tuế vẫn luôn đứng đợi liền cất bước lên sân khấu. Mấy tổ phía trước đều có nhân tố xuất sắc, đáng giá thưởng thức, nhưng vài vị lão sư cũng không có hứng thú rõ ràng. Nhưng ngoài ý muốn, MC chỉ vừa mới xướng tên Giản Tinh Tuế, không khí giữa mấy giám khảo bỗng nhiên có chút vi diệu.
Nguyên bản Phó Kim Tiêu lười biếng ngồi trên ghế chơi bút, tay liền ngừng lại, nâng mí mắt lên, nhìn về phía sân khấu, Đồ Nhã bên cạnh cũng ngồi thẳng thân mình, bên vị giám khảo còn lại thì đã sớm nghe chuyện lúc ứng tuyển của hắn, không khỏi đều vực dậy tinh thần.
Khán giả cũng chú ý tới điểm này:
“Làm sao vậy, làm sao vậy?”
“Là có tuyển thủ tiềm năng sao?”
“Là ai nha?”
Ánh đèn sân khấu rực sáng, chậm rãi, có một thiếu niên mặc sơ mi trắng quần jean từ bên trong đi ra, khác hẳn với những thực tập sinh khác đều diện trang phục sặc sỡ quý giá. Hắn giống như là về nhà đi mua đồ ăn rồi thuận đường ghé qua tham gia tiết mục hơn, điểm duy nhất đáng giá nhắc tới chính là, thiếu niên này có là da phi thường trắng nõn, hơn nữa ngũ quan thâm thúy, ở trước màn hình, đứng dưới góc ánh sáng chiếu vào, lại không hề lộ chút khuyết điểm ngoại hình, nhìn rất thoải mái.
Giản Tinh Tuế có chút khẩn trương mà khom lưng: “Chào các lão sư, ta tên là Giản Tinh Tuế.”
“……”
Toàn bộ hiện trường lâm vào an tĩnh.
Đồ Nhã dẫn đầu cười ra tiếng, nàng buông tay: “Hết rồi?”
Giản Tinh Tuế có chút nghi hoặc mà nhìn nàng, sau đó lại nhìn về phía Phó Kim Tiêu khí sắc bình thản bên cạnh, thấy mắt thần tượng dừng ở trên người mình, có chút thấp thỏm mà nói: “Vâng ạ.”
Đồ Nhã che môi bật cười.
Tuyển thủ đều hận không thể có thêm thời gian tự giới thiệu để thể hiện bản thân, Giản Tinh Tuế vậy mà, chỉ báo cái tên liền kết thúc, không nhiều thêm một lời.
Lão sư Lưu Sảng cũng khai mạch cho hắn: “Ngươi có thể nói về lý tưởng của ngươi, hoặc là ngươi am hiểu cái gì, tài nghệ như thế nào. Hoặc lý do tham gia chương trình, muốn theo đuổi cái gì chẳng hạn.”
Theo đuổi?
Lý tưởng?
Giản Tinh Tuế cảm giác sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn tới nơi này chính là vì tiền công a, sau đó nhận được hai vạn đồng tiền liền nghĩ cách dọn ra khỏi cửa hàng bánh gạo mà thôi. Nhưng mà nếu nói ra mấy lời này, không phải sẽ bị cười chết ?
Hay, hay là bịa ra một lý do cũng được?
Nói bản thân là vì truy tinh? Hoặc là thích sân khấu?
Nhưng cái này không phải nói dối sao, nhớ tới mấy lời lúc nãy Phó ảnh đế nghiêm túc nói ra, trong lòng Giản Tinh Tuế lại bắt đầu luống cuống, vạn nhất đến lúc đó tổ đạo diễn đem cái lý do kia chọc thủng, thì trong cơ hội duy nhất được gặp mặt thần tượng, hắn sẽ lưu lại với hình tượng là kẻ dối trá sao?
Hắn không muốn.
Kỳ thật hắn cũng không ngại bản thân ở trước mặt vai chính chịu mất mặt, thậm chí cũng không có nghĩ tới việc bộc lộ mũi nhọn của bản thân. Giản Tinh Tuế cũng không cầu có thể được Phó Kim Tiêu nhớ kỹ, nhưng điều hắn không muốn nhất, chính là ở trước mặt thần tượng lưu lại ấn tượng đáng xấu hổ như vậy.