Tôi vẫn lắc đầu, cụp tai xuống, chẳng nghe ai nói, chẳng muốn nghe gì hết.
Cho tới khi ánh trăng dịu dàng tỏa ánh sáng lên cơ thể của Bích Thanh ThầnQuân, dưới ánh trăng bàng bạc, cơ thể chàng biến thành một con rắn khổng lồ và nhanh chóng hóa thành những hạt cát tan chảy trong lòng bàn taytôi, không làm sao nắm giữ được nữa, chỉ để lại một bộ khôi giáp thủnglỗ chỗ vì hàng trăm mũi tên.
Cơn gió thổi qua, cuốn cát bụi bay lên cao, không biết bay về phương nào.
“Đừng! Sư phụ đừng đi!” Tôi khóc lóc hét lên, ra sức đuổi theo đám bụi trongkhông trung, muốn giữ lại dấu vết cuối cùng của chàng. Nhưng không làmsao giữ lại được...
Sư phụ duy nhất của Miêu Miêu không còn nữa rồi, phu quân không còn nữa rồi, hạnh phúc không còn nữa rồi, chẳng còn lại gì nữa.
Chỉ còn lại những hạt cát đang khiêu vũ trong gió, chỉ còn những giọt nướcmắt chảy hoài không hết, và chỉ còn lại những hồi ức không bao giờ quênđược.
Sau này bờ ngực của ai sẽ cho tôi dựa vào.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Sau này ai sẽ viết chữ vào lòng bàn tay tôi mỗi đêm?
Sau này ai sẽ thay tôi thực hiện mọi ước mơ?
Sau này ai sẽ dịu dàng hôn lên đôi môi của tôi?
Sau này ai sẽ cố gắng làm món canh cá khó nuốt cho tôi uống?
Sau này ai sẽ dẫn tôi ra khỏi nỗi cô đơn?
Chàng dùng sinh mạng của mình để nói chàng yêu thϊếp, nhưng thϊếp dùng cái gì để nói với chàng, thϊếp yêu chàng?
Mặt trời mọc rồi lại lặn, mặt trăng mọc rồi lại lặn, tôi không biết ngàytrắng và đêm đen đã thay phiên nhau bao nhiêu lần, cũng không biết mặttrời, mặt trăng và các vì sao đã mọc lên rồi lặn xuống bao nhiêu lần.Nằm ở nơi Bích Thanh Thần Quân đã qua đời, bụng tôi không còn cảm thấyđói khát, vết thương không còn cảm thấy đớn đau, làn da không còn cảmthấy nóng lạnh.
Tôi không ăn không uống, không ngủ cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ rơi lệ. Tiểu Lâm, Cẩm Văn, Mạc Lâm, Kiếm Nam, LạcLạc, Lam Vũ Thần Nữ, Tiểu Tử, Thiếu Chúng, Hàn Kính... Tất cả các vịthần tiên và yêu quái mà tôi quen đều đến, thậm chí cả Oa Oa đang bịthương và Ngưu Ma Vương với La Sát đang cãi nhau, cả Ngao Vân dưới đáybiển cũng tới, họ nói chuyện liên tục bên tai tôi, nhưng họ nói gì thìtôi chẳng nghe thấy một câu nào cả. Họ đều muốn kéo tôi ra khỏi nơi này, nhưng hoặc là bị tôi cắn, hoặc là bị tôi cào nên không ai dám lại gần.
“Miêu Miêu, đừng khóc nữa, khóc nữa mắt ngươi sẽ mù đấy.” Cuối cùng Ngân Tử xách tai tôi lên, hét to.
Tôi giơ tay ra tát mạnh một cái theo phản xạ, Ngân Tử bay ra ngoài, thổ một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cố gượng dậy đi tới trước mặt tôi, tiếp tụckéo tai tôi, quát to:
“Miêu Miêu, cô tỉnh lại cho ta!”
“Không!”
Tôi nhắm mắt vào, đẩy mạnh, Ngân Tử một lần nữa lại bay ra ngoài, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục quay lại hỏi tôi:
“Có phải cô muốn chết ở đây không?”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Miêu Miêu phải đi tìm sư phụ!” Tôi hét lên, bịt chặt tai, không chịu nói chuyện với hắn.
Ngân Tử đột nhiên cúi xuống bế tôi vào lòng, hắn nói bằng giọng vô cùng dịu dàng, nửa như nghẹn ngào:
“Miêu Miêu, ta xin cô, hãy mở mắt ra, nhìn xung quanh đi.”
“Không.”
“Ta xin cô đó.”
Tôi rất kiên quyết và cố chấp, cuối cùng tôi cũng do dự mở đôi mắt nhòe lệra, nhìn ra xung quanh, Ngưu Ma Vương mở miệng định nói điều gì đó, cuối cùng lại buồn bã ôm đầu ngồi xuống dưới một gốc cây, Ngao Vân thở dàimột hơi, cúi đầu, Cẩm Văn đã hôn mê, Tiếu Thiên vỗ nhẹ Oa Oa đang khócnức nở, vừa an vủi vừa âm thầm lau nước mắt cho mình, tất cả mọi ngườiđều vô cùng buồn rầu, đau đớn.
Tôi lại quay đầu lại nhìn Ngân Tử, đột nhiên Ngân Tử ôm chầm lấy tôi rồi òa khóc, tôi chưa từng thấy hắnkhóc trông thê thảm như thế, hắn nói:
“Tôi xin cô, đừng như thế nữa, nếu cô chết rồi thì ta sẽ đau khổ lắm. Miêu Miêu, ta xin cô, sống tiếp, được không?”
Nhìn gương mặt đau khổ của hắn, cuối cùng ký ức của tôi cũng quay về, tôi chưa bao giờ chỉ có một mình.dღđ☆L☆qღđ
Mặt trời một lần nữa mọc lên từ phương đông, chiếu sáng mặt đất, mặt trănglặn dần ở phía tây, dịu dàng tạm biệt. Thần trí dần dần tỉnh táo lại,cuối cùng tôi cũng mở miệng, khẽ khàng nói với Ngân Tử:
“Xin lỗi... xin lỗi...”
Ngân Tử lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không sao cả, chỉ nói:
“Sau này cô định thế nào?”
Như thế nào? Tôi hoang mang. Trong đầu tôi xuất hiện câu chuyện mà sư phụtừng kể cho tôi ngày trước, chàng nói Như Lai ở Tây Phương có Vô ThượngĐại Pháp, có thể phổ độ mọi nỗi đau khổ...
Ngài có thể phổ độ nỗi đau khổ của Miêu Miêu, đưa sư phụ quay về, mang niềm vui quay về không?
Khi tôi hỏi câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, người thì nói được,người thì nói không được, cuối cùng chẳng ai có thể cho tôi một đáp ánchính xác.
Chỉ cần có một tia hy vọng thì không thể từ bỏ, tôiphải tới Đại Lôi Âm Tự ở Tây phương Cực Lạc để bái khiến Phật Tổ, khẩncầu ngài cứu sống Bích Thanh Thần Quân.
Nhưng Tây phương ở đâu? Miền đất Cực Lạc ở đâu?
Mọi người đều lắc đầu nói không biết, chỉ biết rằng đó là một nơi thần bívô cùng xa xôi, nơi đó mặt đất tràn ngập hoa thơm, trên trời là nhữngđàn chim biết khiêu vũ, nhưng xa tới mức các thần tiên bình thường đềukhông thể tới được, chỉ có một số thần tiên phục thị dưới môn hạ củaPhật Tổ, có huệ căn mới biết đường đi tới đó.
Đang nghĩ xem nênđi đâu để tìm thần tiên hỏi đường thì Ngao Vân đi tới trước mặt tôi,dường như hạ quyết tâm rất lớn, hắn đưa tay ra vén lại mái tóc rối tungcủa tôi, sau đó kiên định nói:
“Long tộc khi thành niên đều tớimiền đất Tây phương Cực Lạc để nghe Phật Tổ giáo hối, ta biết đường, tacó thể đưa cô đi, nhưng chuyện mà cô yêu cầu vô cùng gian nan, có thể sẽ không thành công, nếu Phật Tổ tức giận, cô phải lập tức bỏ đi, hiểuchưa?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mặt trời ở phương Đông đã nhô dần lên cao, làm khô những giọt sương đọng trên lá cỏ, và hong khôcả những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Mạc Lâm cẩn thận băng bó lại những vết thương trên người tôi, Cẩm Văn và Oa Oa chải đầu và thay chotôi một bộ y phục sạch sẽ, Lam Vũ Thần Nữ và Hoàng tiên sinh thay nhaudặn dò tôi những lễ nghĩa khi gặp Phật Tổ, Ngưu Ma Vương ca ca nắm taytôi, dường như ông định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói được hai tiếng “bảo trọng”.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ thì NgaoVân bay vọt lên, hóa thành một con giao long đỏ rực như bó đuốc bay trên bầu trời, lớp vảy của hắn tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng vàng rực, bốn chân đạp lên gió, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trong biển mâytrắng xóa, ai ai cũng phải ngước đầu lên nhìn hắn, đẹp tới mức khiếnngười ta muốn nín thở.dღđ☆L☆qღđ
Cuối cùng Rồng cúi đầu, chầm chậm giáng xuống mặt đất, bốn chân đặt xuống làm bụi đất bay lên, hắn cất giọng trầm trầm với tôi:
“Lên đi.”
Tôi gật đầu, đang định leo lên thì Ngân Tử đột nhiên kéo tôi lại, bàn tay hắn nắm chặt lấy tay tôi, không chịu buông ra.
“Sao thế?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Hứa với ta,” Giọng nói của Ngân Tử nghe thật buồn nhưng cũng tràn đầy hyvọng. “Bất luận Thần Quân có thể sống lại hay không, thì cô cũng khôngđược làm chuyện ngốc nghếch, phải quay về tìm ta.”
“Được.” Tôi gật đầu.
“Lần này nhất định không được bỏ mình ta lại nữa...” Ngân Tử im lặng giâylát rồi thận trọng nói, “Ta sẽ chờ cô quay về, mọi người đều chờ cô quay về, đừng làm tổn thương trái tim của những người yêu quý cô.”
“Ta sẽ quay về.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt chờ đợi của mọi người, trịnh trọng hứa.
“Chúc cô thành công.” Ngân Tử lưu luyến buông tay tôi ra, tôi trèo lên sốnglưng của Ngao Vân, Giao Long hú dài một tiếng rồi lao vυ't lên trời, biến mất nơi cuối chân trời, thiên sơn vạn thủy trôi qua trong nháy mắt,loáng cái đã không thấy bóng dáng mọi người đâu.
Tôi im lặng ngồi ngay ngắn trên lưng Rồng, chẳng dám cựa quậy, mặt không chút biểu cảm,mặc cho cơn gió lạnh buốt thổi qua gò má tôi, thổi mái tóc rối bời.Tương lai sẽ thế nào? Tôi không biết? Trong lòng tôi có sự bất an và cảhy vọng.
Chỉ có một điều mà tôi có thể chắc chắn, trước khi gặpBích Thanh Thần Quân, tôi vô âu vô lo, nhưng khi chàng xuất hiện trongcuộc đời tôi, ảnh hưởng tới trái tim tôi, khiến tôi sau khi mất chàng,sẽ không bao giờ còn nụ cười nở trên môi.
Hối hận không? Không hối hận. Nếu cho tôi được lựa chọn thêm lần nữa, tôi vẫn đi theo chàng.
Không biết đã bay bao lâu, bỗng dưng Ngao Vân lên tiếng hỏi:
“Miêu Miêu, nếu... Ta nói là nếu, ta gặp cô và yêu cô sớm hơn Bích Thanh Thần Quân, thì cô có đối xử với ta như thế không?”dღđ☆L☆qღđ
Câu hỏi này khiến tôi sửng sốt, nghĩ ngợi rất lâu rồi mới trả lời:
“Chàng ấy khác, khác với những người khác.”
Thế là Ngao Vân cười đau khổ một tiếng, không nói gì nữa.
Ba ngày ba đêm sau, khi ánh mặt trời nhô lên lần thứ tư, cuối cùng NgaoVân dừng lại trước một biển mây mênh mông nhìn không thấy bờ, biển mâynằm dưới ánh mặt trời đỏ rực, có một cảm giác thần thánh, uy nghiêm,nhưng lại không có bất kì công trình kiến trúc hay con người nào tồntại.
“Tới rồi.” Ngao Vân phớt lờ sự sửng sốt của tôi, bay tới bên biển mây rồi bảo tôi xuống, và dặn dò. “Ta chỉ có thể đưa cô tới đâythôi, quãng đường sau đó cô phải tự đi, phải luôn giữ trong lòng mộttrái tim chân thành nhất khấn cầu Phật Tổ, cứ giẫm lên biển mây này vàđi tiếp, không được hoài nghi thì có thể gặp được Phật Tổ, nếu tronglòng chỉ có một chút không chân thành thì sẽ không nhìn thấy gì hết.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hai tay chắp tại, bước từng bước về phía trước.
Bảy ngày bảy đêm, hai chân mệt mỏi tới mức gần như mất đi cảm giác, Phật Tổ vẫn không xuất hiện, tôi lê thân thể nặng nề tiếp tục đi về phía trước, con đường mây dưới chân không biết từ khi nào ngày càng khó đi, cứ điđược vài bước lại vấp một bước. Cuối cùng tôi ngã nhào xuống đất, khôngđứng lên nổi nữa mà Phật Tổ vẫn chưa xuất hiện.
Chẳng nhẽ tấm lòng thành của Miêu Miêu vẫn chưa đủ để cảm động ông trời, cảm động Phật Tổ sao?
Nếu tôi tặng số cá khô cả đời này của mình cho Phật Tổ thì sao?
Nếu tôi cạo bộ lông xinh đẹp này xuống tặng Phật Tổ thì sao?
Nếu tôi chặt bộ móng vuốt và cái đuôi đáng yêu này tặng Phật Tổ thì sao?