Hoa Miêu Miêu

Chương 63

Trong khi bọn tôi cứ thế chơi đùa thì ngày cưới ngày một gần hơn, trường tư thục Thành Yêu cũng đã bắt đầu nhập học.

Cái suy nghĩ thành thân thì sẽ không phải tới trường của tôi đã bị BíchThanh Thần Quân dập tắt. Anh ta nói kể từ khi đi học, nhận thức của tôiđã có chiều hướng tốt lên rất nhiều, còn gián tiếp tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp. Vậy nên ngoài mấy ngày tổ chức lễ cưới ra, tôi đều phảingoan ngoãn đi học… Dẫu sao cố gắng một năm nữa thôi là có thể tốtnghiệp rồi.

Vậy là sau đó tôi đành bịn rịn cáo biệt Bích ThanhThần Quân để quay lại học đường. Khi vừa tới nơi tôi đã bị toàn bộ bạnhọc vây chặt quanh mình, lũ nữ nhi thì thao thao hỏi làm sao tôi có thểquyến rũ được một vị quan tiên như vậy, nói tôi hãy truyền thụ cho chúng vài chiêu để học tập. Lũ nam nhân thì hỏi bộ hạ của Bích Thanh ThầnQuân có tuyển người không? Chúng muốn gia nhập hàng ngũ thiên binhthiên tướng có khó khăn không? Lại cầu xin tôi sẽ nói giúp vài lời.

Tôi cố gắng suy nghĩ một hồi lâu sau rồi mới nói với lũ nữ nhi, dẫu có việc gì đi nữa hãy nhào vào lòng Bích Thanh Thần Quân, lăn đi lăn lại trênđất làm nũng, hoặc cọ cọ vào mặt anh ta, hôn lên môi, kêu lên vài tiếngmeo meo, tất cả đều là những cách có hiệu quả.

Kết quả làm chochúng đỏ mặt kinh ngạc, ngày thứ hai khi Bích Thanh Thần Quân tới đóntôi, liền phải vội đỡ lấy vài cô bé vô tình vấp ngã dúi dụi vào lòngmình… Anh ta cảm thấy không hiểu ra sao cả, tôi lại hoài nghi những thịnữ phụ trách quét dọn trường tư thục Thành Yêu thật lười biếng, thế nênmới có nhiều sỏi làm người ta vấp ngã như vậy.

Còn việc gia nhậpthiên binh thiên tướng tôi cũng giúp các nam nhi hỏi, Bích Thanh ThầnQuân nói:”Thân thể khỏe mạnh, không sợ khổ không sợ chết, có thể nghetheo lệnh người chỉ huy thì đều có thể gia nhập. Về mặt võ nghệ tuykhông yêu cầu quá cao, nhưng nếu tử trận sẽ đầu thai lại từ đầu, việc tu dưỡng từ trước cũng sẽ vì thế mà mất đi, xin hãy thận trọng suy xét.”

Câu nói này đã xua tan đi suy nghĩ tòng quân của nhiều người.

Sau bốn ngày nhập học thì Thiếu Chúng cùng Tiểu Tử mới cùng nhau tới, tôigần như không nhận ra diện mạo của Thiếu Chúng. Mới có nửa năm khônggặp mà trông cậu ta như cao lớn hơn, dường như cao cũng ngang với BíchThanh Thần Quân, dáng người rắn rỏi hơn, vẻ con nít lúc trước cũng đãtrở nên tuấn kiệt, nhưng sự hung ác trong đôi mắt thì vẫn y nguyên, nước da nhợt nhạt đi nhiều, tổng thể nom rất khó lại gần. Thiếu Chúng vàTiểu Tử đứng cạnh nhau trông rất thân mật. Hàn Kính nói trông bọn họthật giống một ông lão biếи ŧɦái đang thân mật với một cô thiếu nữ.

Hàn Kính trông cũng lớn hơn nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh lúc trước giờ đây đãtrở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc trắng muốt dài chấm gót chân,trên trán có một chấm châu sa màu đỏ càng làm tăng thêm sự huyền bí. Thế nhưng lời nói thì vẫn y nguyên như lúc trước, chưa bao giờ biết nóiđiều hay lẽ phải.

Đáng ghét nhất là việc cô ta mới nhìn thấy tôiđã nói :”Miêu Miêu, chúc mừng chuyện đại sự của tỷ, nhưng sao da mặt của tỷ lại đen sì sì như vậy? Tỷ gặp chuyện không vui sao.”

Tôi vộivã mượn Cẩm Văn tấm gương nhỏ, rồi cẩn thận soi lên mặt, nhưng có soithế nào đi nữa cũng không phát hiện ra chỗ nào đen.

“Ấn đường có màu đen nghĩa là tử khí.” Hàn Kính nghiêm túc nói:”Nội trong ba tháng ắt có đại nạn.”

Bích Tài thấy tôi lo lắng, liền bỏ quyển sách xuống, lén nói bên taitôi:”Đừng tin, cô ta chỉ toàn nói khoác, lần trước cũng nói đệ có đạinạn, kết quả là đệ đi đường không cẩn thận vấp ngã, đánh rơi mất baođựng tiền…”

Hàn Kín tỏ vẻ không thích , nói:”Đó là do vận ngươi tốt, tránh được kiếp nạn, làm sao gặp vận may mãi được như vậy.”

“Dẫu sao Hàn Kính tỷ tỷ coi bói cũng có phần đúng“ Tiểu Tử cũng nói thêmvào:”Lần trước nói ta sẽ có rất nhiều hoa đào, làm ta vui mừng cả ngàyhôm đó, ai ngờ chỉ là Đào Hoa Tiên Tử tặng ta một bình hoa có cắm mộtcành hoa đào, thật là chán chết.”

“Cái gì mà hoa đào? Muội vẫnmong chờ cái gì mà hoa đào?” Thiếu Chúng ở bên cạnh nghe thấy liền phẫnnộ, tóm lấy tai Tiểu Tử:”Còn dám đào hoa, lão tử… lão tử sẽ đem toàn bộhoa đào của muội ra băm nát ninh nhừ lên!”

“Còn véo tai ta, muội sẽ đá huynh rồi đi tìm hoa đào đó!” Tiểu Tử cũng không cam chịu yếu thế hơn.

“Có mà hoa đào nát sẽ tìm đến muội!”

“Đúng rồi, huynh chính là cành hoa đào nát nhừ đó đó!”

Hai người họ cãi lộn một trận trời long đất lở giống như trước kia, làm tôi rất nhanh quên đi lời tiên đoán không mấy vui vẻ của Hàn Kính, hòa vàonô đùa cùng mọi người. Sau đó không quên mời bọn họ tới tham dự hôn lễcủa mình.

Bọn họ cũng vui vẻ nhận lời mời, chỉ có Bách Tài sau đó len lén hỏi xem tiền mừng đám cưới là bao nhiêu…

Ngoài phòng tân hôn ra, Bích Thanh Thần Quân còn làm cho tôi một cái bồn tắmrất to ở phòng bên cạnh, nước suối nóng được dẫn về từ cách đây hơn trăm dặm, bồn tắm được làm từ bạch ngọc, nước không quá sâu, để một người sợ lạnh như tôi có thể tắm được.

Mèo rất ưa sự sạch sẽ, nhưng saukhi biến thành người tôi lại không thể liếʍ lông của mình, nên tôi rấtthích chiếc bồn tắm này, có thể cởi bỏ toàn bộ trang phục rồi ngâm mìnhtrong bồn, rất ấm áp, dễ chịu. Vậy nên khi mới xây xong bồn tắm là tôilập tức chạy tới để ngâm mình trong đó, sau khi ngâm xong có thể tùy ýkhoác trang phục lên người rồi đi tới phòng tân hôn ở bên cạnh, sau đónhảy đi nhảy lại trên chiếc giường mới được đưa tới, rồi lại lăn lộn một hồi, sau khi đã cảm thấy rất dễ chịu rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Cẩm Văn và Oa Oa không ngăn cản những hành vi này của tôi, ngược lại còn không rõ vì sao mỉm cười rồi chạy ra ngoài.

Không lâu sau, Bích Thanh Thần Quân bỗng làm tôi tỉnh giấc, hơi thở của anhta có phần gấp gáp,tim đập cũng nhanh hơn. Tôi nghĩ sẽ lại bị ném rangoài cửa, chỉ đành đứng dậy, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ta, sau đó biến thành hình dạng mèo, uốn éo kêu lên vài tiếng, bò tới góc giường, cốgắng nhường cho anh ta một chỗ rộng rãi để dễ ngủ hơn.

Không ngờ lần này Bích Thanh Thần Quân lại giận dữ tóm lấy tôi:”Biến về hình dạng người.”

“Meo woo?” Tôi nhìn anh ta khó hiểu:”Thường ngày chẳng phải biến thành hình dạng mèo mới cho ngủ hay sao?”

“Hôm nay không giống trước kia.” Bích Thanh Thần Quân như đang nhẫn nại điều gì đó,”Danh phận đã định, ta đã… không phải lo lắng…”

Thế là tôi liền biến thành hình dạng con người, bò qua hôn anh ta mấy cái.

Anh ta cũng lập tức ôm lấy tôi ngã ra giường, do dự trong giây lát, rồihung bạo hôn lại tôi, hôn từ tóc xuống đến môi, kiểu hôn này có chútkhác biệt so với trước đây, dường như rất nóng bỏng, cảm giác như đangnếm thử mùi vị thức ăn vậy…

Lẽ nào thịt tôi rất ngon? Nước miếngnhư mắc nghẹn trong cổ họng, tôi mở to mắt nhìn anh ta, không biết tiếptheo sẽ phải đối mặt với điều gì.

Không ngờ rằng Bích Thanh ThầnQuân liền cởi bỏ áo choàng đang mặc ra, bế tôi đặt lên trên đùi, do dựhỏi:”Ta có thể… chạm vào nàng không?”

Hôn thì đã hôn rồi, cònphải hỏi những câu như vậy sao? Tôi bèn gật gật đầu, ngay trong giâyphút cúi đầu xuống, liền nhìn thấy bên trên bộ ngực cường tráng đằng sau chiếc áo đã mở ra, có một vết sẹo dài màu đỏ vắt ngang từ trái sang,trông rất chướng mắt.

Tôi cảm thấy rạo rực, nhanh chóng lột bỏtoàn bộ áo của anh ta ra, để lộ phần nước da trắng bóc, bên dưới phầnbụng anh ta nổi lên những múi thịt màu xanh như những con rắn đang xếpcạnh nhau, đó có lẽ là những vết tích kiêu hãnh mà mỗi con vật sau khitu dưỡng thành yêu quái còn giữ lại được. Phía bên cạnh những con rắnđó, chiếm giữ phần lớn toàn bộ cơ thể là những vết sẹo cũ mới chồng chéo lên nhau, nông sâu dọc ngang đan xen chằng chịt, trông thật rất đáng sợ nhưng cũng rất gợi cảm.

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấycơ thể của anh ta, tôi đưa ngón tay ra nhẹ nhàng sờ nhẹ lên những vếtthương, bỗng một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên đầu ngón tay, nókhiến tôi cảm thấy xót xa.

“Vì sao lại như vậy…” Tôi khẽ hỏi.

“Vì sao…”. Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ lo lắng trả lời,”Việc giao chiến ởbên ngoài không tránh khỏi thương tích, vì ta là một bậc trượng phu,cũng không để ý mấy chuyện vặt vãnh này, vậy nên cũng chẳng uống thuốchay chữa trị những vết sẹo này, hẳn là trông cơ thể ta rất gớm ghiếc,nên làm nàng sợ hãi ?”

Tôi vội vàng lắc lắc đầu, chỉ vào vết sẹo dài nhất trên vai anh ta hỏi:”Vết sẹo này là do bị làm sao?”

“Vết sẹo này hình như là lần ta giao chiến với con hồ ly vương mà có.”

Tôi lại chỉ vào vết sẹo phía sau lưng hỏi:”Còn vết này?”

“Ta quên rồi ,có thể là lần chinh phạt Ma Giới mà có nó.”

Tôi lật người anh ta xem đi xem lại vài lần, cuối cùng chỉ vào vết thươngmới có ở phần bụng, do dự hỏi:”Vết sẹo này… hẳn là lần ta cầu cứu chàng ở Bàn Đào Viên, hại chàng phân tán tư tưởng mà gây nên.”

“Ừm .”Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ tùy ý trả lời,”Vết sẹo này đúng là do lúc đógây nên, nhưng không phải là do nàng làm ta phân tâm, là do bản thân takhông chú ý.”

“Ta xin lỗi.” Tôi cúi đầu nhận lỗi.

“Vì sao lại xin lỗi?” Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ khó hiểu.

Tôi cảm thấy hổ thẹn nói:”Nhiều sẹo như vậy, nhất định là rất đau đớn…”

“Đó là vinh dự của một võ tướng.” Bích Thanh Thần Quân ôm tôi chặt hơn, nhẹ nhàng an ủi bên tai,”Không cần quá lo lắng, ta không đau.”

“Nhưvậy đi!” Tôi lập tức xoay người lại, nhảy ra khỏi vòng tay anh ta, sauđó ngây ngô nói,”Để Miêu Miêu liếʍ vết thương cho sư phụ, trước đây mỗikhi bị thương ta cũng làm như vậy, liếʍ liếʍ vài cái là không đau nữa.”

“À?!”

Không đợi Bích Thanh Thần Quân từ chối, tôi lập tức đẩy anh ta ngã lên trênchiếc gối, sau đó thè lưỡi ra, cẩn thận liếʍ liếʍ trên ngực và bụng củaanh ta.

“Khoan đã…” Toàn thân Bích Thanh Thần Quân run run lênnhư bị điện giật, hơi thở anh ta cũng gấp gáp hơn, giọng nói tỏ vẻ đaukhổ, dường như đang cố gắng chịu đựng một điều gì đó,”Nàng đừng có làmcàn…”

“Ta… Ta đâu có làm càn.” Tôi liền dừng lại.

Anh tahít vài hơi thật sâu, dường như đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. Rồi tómchặt lấy đôi tay tôi, sau đó bỗng dùng lực thuận đà kéo tôi ngã vàolòng, tai tôi áp sát vào ngực anh ta, nghe rõ từng tiếng đập mãnh liệtphát ra từ l*иg ngực.

Vì sao tim anh ta lại đập nhanh như vậy?Dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy. Tôi tỏ vẻ không hiểu ngẩngđầu định hỏi, nhưng lại bị anh ta ôm chặt quá, rồi khẽ nói:”Miêu Miêu…Đừng cử động, ta không muốn vì quá phấn khích mà làm tổn thương đếnnàng.”

Tôi liền nhoài người nằm ra, không có một cử động nhỏ nào. Sau khi nhịp tim Bích Thanh Thần Quân trở lại ổn định, anh ta bỗng vùng dậy mở bung đai lưng ở eo tôi ra, làm cho chiếc áo choàng mỏng được dệt từ tơ lụa chầm chậm từ trên vai trôi tuột xuống, để lộ ra chiếc yếm đào được thêu hình cá chép vờn hoa sen.

“Là Cẩm Văn thêu đó, có đẹpkhông?” Biểu hiện của Bích Thanh Thần Quân làm tôi hơi mơ hồ không đoánđược sắp tới sẽ xảy ra việc gì, vội vàng chuyển sang các chủ đề khác,”Vẫn còn một chiếc màu đỏ thẫm, là Oa Oa làm cho.”

“Đẹp… rất đẹp…” Bích Thanh Thần Quân mơ màng đáp lại, bàn tay anh ta xao nhẹ phần lưngtôi, những ngón tay thô ráp cọ cọ vào da làm tôi cảm thấy có chút ngứangáy.

Tôi vội trở mình, định thoát ra khỏi cảm giác kì quái này,nhưng anh ta vẫn cứ ôm tôi rất chặt, làm tôi không thể thoát ra ngoài.