Hoa Miêu Miêu

Chương 57

Ở nơi đó tuyết rơi cũng nhiều, hang cũng to như ở đây, bọn tôi rấtthích chui vào trong một cái động rộng chừng mười thước. Ngân Tử thườnghay nhóm lửa sưởi ấm, hầm canh cá cho tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnhtôi rồi lau chùi đá quý, còn thường xuyên cãi nhau, trêu đùa nhau nữa.Nếu không vui hay không ngủ được, anh ta thường lấy cây sáo trúc ra thổi những giai điệu nhẹ nhàng ru tôi ngủ.

Âm thanh của cây sáo trúcthật đặc biệt, rất nhẹ nhàng êm dịu, giống như giai điệu của một bài hát vậy, những âm điệu cứ thế đều đặn vang lên, cứ thế làm cho tôi dần dầnđi vào giấc mộng. Trong giấc mộng tôi thấy Bích Thanh Thần Quân đangkhông ngừng gọi tên mình, anh ta trông có chút rối loạn, ở nơi giao thoa giữa nhân gian và Ma Giới, hễ bắt được một con yêu quái hay một vịtiên nào đó đều dò hỏi tung tích của tôi, thế nhưng không một ai biếttôi đang ở đâu.

Quay người lại, chỉ muốn chạm vào được suy nghĩcủa anh ta, nói rằng tôi đang ở đây, nhưng rốt cuộc lại không thể chạmđược vào người anh ta., chỉ nhìn thấy sự u ám trong đôi mắt đỏ nhưmáu của Bích Thanh Thần Quân, dường như anh ta đang rất đau khổ, thùhận. Anh ta đang hung hãn chém gϊếŧ ở biên giới Ma Giới, cho đến khithanh gươm sắc nhọn nhuốm đầy máu tươi, xác yêu ma chất đống trên mặtđất. Sát khí bao phủ một vùng, đến nỗi toàn bộ thú vât trong phạm vitrăm trượng xung quanh đều sợ hãi bỏ trốn, cả một vùng rừng núi lẫn thảo nguyên rộng lớn bỗng chốc giống như một vùng đất chết vậy.

HảiDương từ xa cấp tốc chạy tới nói với Bích Thanh Thần Quân:”Thần Quân,ngài hãy nghỉ ngơi một lúc đi, có chém gϊếŧ tiếp đi nữa cũng không dòtìm được gì đâu. Nói không chừng Miêu Miêu chưa chắc đã tới đây.”

“La Sát nói Ngân Tử dẫn Miêu Miêu tới du ngoạn ở một vườn hoa gần đây, vậymà tìm khắp cả nơi này rồi cũng không thấy, chắc chắn có điều gì đókhuất tất. Bất luận chuyện này đúng sai thế nào, dựa vào việc chiếcchuông bị làm hỏng cùng lời khai của La Sát thì… tám phần mười đều docon quạ trắng đó làm.” Bích Thanh Thần Quân thốt ra từng câu từng chữrồi gầm lên:”Bất kể mục đích của việc nayf là gì, ta nhất định sẽ gϊếŧchết con quạ trắng đó.”

Sát khí hung tợn của Bích Thanh Thần Quân chợt làm tôi tỉnh mộng, bất giác nhìn xung quanh chỉ thấy Ngân Tử đangcuộn tròn mơ màng ngủ trên một tấm thảm cách tôi không xa. Sắc mặt đangrất vui vẻ hạnh phúc, không biết có phải đang mơ thấy một viên đá quýđẹp đẽ hay không. Oa Oa thì đang nằm ngủ ở phía cửa hang để đón nhữngcơn gió mát lạnh, không ngừng thì thầm nói mơ vài câu gì đó.

Tôitiến tới ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt của Ngân Tử trong ánh lửa bậpbùng, càng cảm thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Ngân Tử trông thật đángthương. Mái tóc của anh ta rất dài, từng lọn tóc đan vào nhau trải dàitrên mặt đất, tôi với tay nâng lên một nắm tóc, tết thành hình một chiếc nơ, nhưng rồi những lọn tóc cứ thế trơn tuột khỏi tay tôi, không lưulại dù chỉ một sợi.

“Ngân Tử… Ngân Tử…” bỗng trong lòng có chút lo lắng, tôi khẽ gọi tên anh ta.

“Đồ ăn ở trong nồi.” Ngân Tử trở mình một cái, rồi lại ngủ tiếp.

Tôi hơi bĩu môi, liền túm lấy tay anh ta rồi cắn một cái thật mạnh, sau khi nghe thấy một tiếng kêu thảm thương vang lên tôi mới nghiêm túc nói:”Ta mơ thấy một giấc mơ…”

Ngân Tử tức giận ngồi dậy, chỉ chỉ tay vào mũi tooi rồi nói: “người ta nằm mơ thì cũng không cần phải cắn ta chứ!Ta đâu phải là một khúc xương”.

“Hai người thật ồn ào…” Oa Oa mơmơ màng màng nói, sau đó lấy tay dụi dụi mắt mình, cuộn tròn người vào,rồi lại tiếp tục vừa ngủ vừa chảy nước dãi ra ngoài.

Tôi lập tứcyên lặng, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ngân Tử một hồi lâu rồi nói nhỏ: “tavừa mơ thấy sư phụ đang đi tìm chúng ta, trông sư phụ có vẻ rất đáng sợ, còn nói muốn gϊếŧ người, không bằng chúng ta hãy mau mau nghĩ cách quay về”

“Chỉ là một giấc mơ, những sự việc trong giấc mơ đều tráingược với hiện thực”.Ngân tỏ vẻ không biết phải làm sao, “Nói khôngchừng anh ta không hề đi tìm ngươi, chỉ đang ở Huyền Thanh Cung chờ đợimà thôi”.

“Nhưng mà… Ta rất lo…” “Tôi nắm lấy tay áo của Ngân Tử như khẩn cầu”.

“Hiện giờ tuyết rơi giày như vậy, ta cũng khôn có cách nào, ta là một con quạ chứ đâu phải là chim cánh cụt”. Ngân Tử chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp thì bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi, “Nàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”.

Tôi liền ngồi xuông bên canh Ngân Tử, khẽ nói:”có phải là cái ngày mà ta đinh ăn thịt ngươi không?”.

“Không phải, tại sao cái con mèo ngốc này lại chẳng nhớ nỗi cái gì…” Giọng nói của Ngân tử như rất lưu luyến, tiếc nuối, “Lúc đó ta vẫn ta vẫn chưabiến thành người, sức khỏe lại rất yếu, chẳng có đàn quạ nào chịu thunhận một con chim ốm yếu như ta, Trong lúc bị xua đuổi đó, ta gần nhưcảm thấy tuyệt vọng với tương lai, nhưng lại được gặp nàng ở núi LạcAnh”.

Tôi cố lắng tai nghe mà vẫn không hiểu gì, giống như đang nghe một câu chuyện chẳng liên quan đến mình vậy.

“Đó là một ngày nắng chiếu rực rỡ, nàng mặc một bộ quần áo mỏng màu xanhnhạt, đứng trên đám cỏ nghoảnh đầu lại nhìn ta, khuôn mặt nở một nụ cười tự tin, đẹp đến nối không có gì có thể so sánh được. Thật là trái ngược với một con quạ xấu xí bẩn thỉu như ta. Nàng lớn tiếng chê cười ta nhưmột tên nhút nhát chỉ biết bỏ chạy, nhưng lại giữ ta lại bên cạnh đểgiúp đỡ việc quản lí Tài chính, bảo vệ ta không để yêu quái xung quanhbắt nạt”.

“Ta không nhớ gì cả…”

Ngân Tử không màng tớitôi,cứ thế tiếp tục nói :”Ta sùng bái, tôn thờ nàng một miêu quái thôngminh mạnh mẽ, làm toàn bộ yêu quái trong đó đều phải quy phục, dưới chân mình. Những kẻ tớ cầu hôn thì nhiều như cá diếc vượt sông lớn, nhưngnàng lại chẳng thèm yêu ai, còn nói nếu kết hôn thì phải nghe theo lờiphu quân, thà cứ ở thấ một mình muốn làm gì thì làm, chẳng ai dám quản.”

“Ta thực sự không nhớ…”

“Sau đó ta đã rất nỗ lực so với nhưng người khác, cuối cùng cũng vất vả tuthành hình dang con người, còn phải luyên tâm nữa. Lúc đó nàn rất vui vẻ chúc mừng ta, còn hỏi ta thích loại đá quý nào để làm quà tặng. Takhông muốn đá quý, chỉ thingr cầu nàng đáp ứng một việc…” Ngân Tử ngẩnglên nhìn thấy tôiđang rất bối rối liền thở dài một tiếng rồi nói tiếp:”Nàng đã bằng lòng mãi mãi sẽ không bỏ rơi ta, ta đã nghĩ lời nàng nóicũng giống như đá quý, mãi mãi không thay đổi.”

“Ta đâu có bỏ lại ngươi.”

“Nhưng nàng đã thay đổi…Từ ba trăm năm trước đã bắt đầu thay đổi, nhưng ta vẫn thích nàng, giờ đây tuy nàng có hơi ngốc nghếch, nhưng chính điều đólại làm ta có thể dễ dàng được ở cạnh nàng, cũng đáng yêu hơn. Nhưngkhông sao hết, chỉ cần đó chính là nàng, ta thích nhứng tháng ngày được ở bên cạnh nàng, cứ như vậy sống bên nhau, rất vui vẻ hạnh phúc.”

“Chúng ta có thể tiếp tục vui vẻ sống bên cạnh nhau mà!”

“Nhưng không phải ở nơi lạnh lẽo như Thiên Giới, khơng phải ba người! Ta không cho phép nàng làm trái những gì mà nàng đã đồng ý với ta, tuyệt đóikhông cho phép!” Giọng của Ngân Tử bỗng trở nên cứng rắn, “Cái cảm giácbị vứt bỏ lại, bị xa lánh, cô độc, còn đau hơn cả luyện tâm, ta thà cếtcũng không muốn thử lại lần nữa.”

“Ngân Tử… Ta không hiểu thực ra là ngươi đang nói gì, tại sao ngươi lại túm lấy tay áo ta chặt nhưvậy?” Tôi càng cảm thấy rối ren hơn khi nhìn thấy những đường gân trêncánh tay to đùng lực mạnh của Ngân Tử.

“Những gì thuộc về ta, có chết ta cũng không buông tay ra, nếu có người muốn cướp, thì cũng phải bước qua xác của ta.”

“Ai dám gϊếŧ ngươi ta sẽ đi liều mạng với người đó!” Tôi vội vàng can đoan, “ Ngân Tử ngươi đừng nói những lời như vậy, Miêu Miêu thấy rất sợ.”

“ Nếu như người đó là anh ta?” Ngân Tử cú đầu, tựa vào vai tôi, nhắm mắt lại rồi khẽ hỏi.

“Anh at là ai?” Tôi hỏi lại.

“Nếu sư phụ nàng thực sự muốn gϊếŧ ta thì sao?”

“Không hề, sư phụ thương yêu Miêu Miêu nhất, ta sẽ cầu xin cho ngươi, sư phụsẽ không gϊếŧ ngươi đâu”. Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

‘’Bất luận như thế nào đi nữa cũng không cho phép sư phụ gϊếŧ Ngân Tử!” Tôi càng lúc càng cao giọng.

Ngân Tử đột nhiên vòng tay ôm lấy tôi, im lặng một hồi lâu, dưới ánh lửa vập bùng đôi mắt của Ngân Tử như đang được bao phủ bởi một màn sương mùmịt, rất lâu sau mới nói được hai chữ:”Xin lỗi”.

“Xin lỗi” Tôicũng khẽ nói với Ngân Tử, trong lòng thầm ước nguyện sẽ mãi mãi là bạntôt của nhau, sẽ không bao giờ giận dỗi, rời xa nhau nữa.

Cách đó không xa, Oa Oa lại trở mình một lẫn nữa, nói như oán trách chúngtôi:”Hai người thực là ồn ào, giờ đã là canh mấy rồi chứ… thật quáđáng…”

Đêm hôm đó tôi mơ rất nhiều lần, nhưng lại không nhớ những gì đã xảy ra trong mơ, chỉ thấy Bích Thanh Thần Quân đang không ngừnggọi tôi trong tuyệt vọng, làm tôi đau đớn, sợ hãi.

Khi trời sáng, tuyết đã rơi nhỏ lại, các cành cây phủ một lớp tuyết trắng mịn, nhữnggiọt nước bị đóng băng trông như những thah kiếm sắc nhọn treo trên cửahang. Tôi bước vài bước ra phía bên ngoài, liền cảm thấy rùng mình bởinhững cơn gió lạnh thổi tới.

“Đừng ra ngoài, trời lạnh lắm, hãylại đây ngồi bên đống lửa.” Ngân Tử bước ra ngoài rồi khoác lên ngườitôi một chiếc áo khoác:”Sốt ruột không chỉ một chốc một lát, nếu cảmthấy buồn chán, ta sẽ kể chuyện cho nàng nghe.”

“Nhưng hình nhưta nghe thấy tiếng sư phụ đang gọi ta…” Đôi tai linh hoạt của tôi khôngngừng chuyển động, hướng về tứ phía, thế nhưng chẳng nghe thấy gì ngoàitiếng gió thổi vi vu.

Oa Oa cũng bắt đầu có chút lo lắng, xoa xoa hai bàn tay hỏi:”Bao giờ thì tuyết mới ngừng rơi? Hạ Giới đúng là chơivui thật, nhưng nếu không quay về thì Thần Quân đại nhân sẽ rất buồn,nói không chừng sẽ không cho chúng ta xuống đây chơi tiếp.”

Sắcmặt của Ngân Tử thoáng một nét buồn, nhưng thoáng chốc lại nở nụ cười.tôi nhíu mày đang định hỏi xem có chuyện gì xảy ra nhưng lại bị anh tacắt lời:”Oa Oa, ngươi không sợ lạnh, hay là ngươi hãy ra ngoài kiếm mộtít củi lớn về đây có được không?”

“Ai dà, ở đây làm gì có củi, ta sợ phải đi rất xa mới có.” Oa Oa mở miệng than phiền, nhưng khi nhìnthấy đúng thật củi lửa cũng chẳng còn là bao liền đứng dậy rồi đi rangoài. Vừa bước đi được vài bước như sực nhớ ra điều gì, Oa Oa bỗng quay đầu lại hỏi chúng tôi:”Nhân tiện có cần kiếm ít thức ăn không?”

“Có.” Tôi sung sướиɠ trả lời.

Ngân Tử cứ trầm mặc một hồi không nói lời nào, tôi mấy lần hỏi xem anh tađang nghĩ gì nhưng lại chẳng thấy trả lời, tôi cũng chẳng biết nói gìnữa.

Trời bỗng nổi gió, tuyết cũng rơi to hơn, từ đằng xa cótiếng ầm ầm như tiếng nổ mìn vọng lại, tôi lập tức đứng dậy đinh chạy ra ngoài cửa xem có phải là Bích Thanh Thần Quân tới không. Nhưng lại bịNgân Tử chặn lại, lạnh nhạt nói:”Không phải anh ta đâu, đó chỉ là tiếngsạt lở tuyết.”

“Làm sao ngươi biết?” Tôi hoài nghi hỏi.

Ngân Tử liền đáp:”Trước đây, cũng thời điểm này ta và nàng cũng đã từng tớiđây, cũng bị bão tuyết gây khó khăn rất lâu mới quay về được.”

Tất cả những gì anh ta nói tôi đều không nhớ, đều không hiểu, chỉ khờ khạotiếp tục ngồi xuống, nhnf những ngọn lửa đang nhảy múa trước mặt, tỏahơi ấm dễ chịu ôm lấy chúng tôi.

Ngân Tử và tôi ngồi rất sátnhau, sát đến nỗi dường như có thể nghe thấy được cả hơi thở của đốiphương. Tôi bỗng cảm thấy suy nghĩ của hai người chúng tôi giờ đây khác nhau rất xa, hình như có điều gì đó đang ngăn cách chúng tôi.

“Nếu như ta đã nói dối nàng thì nàng sẽ làm thế nào?” Ngân Tử đang khơi củitrong đống lửa bỗng lạnh lùng hỏi một câu, “Nàng có giận ta không?”

“Ngươi đã nói dối ta lúc nào? Hình như không có.” Tôi nói hư đang tự an ủimình, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an:”Ngân Tử ngươi sẽ khônglừa dối ta, sẽ không như vậy.”

Ngân Tử liền đứng bật dậy rồinói:”Ta đi ra ngoài xem Oa Oa đã về chưa.” Nói xong liền chạy ra ngoàitrong cơn bão tuyết, bỏ lại mình tôi lặng lẽ ngồi đó chờ đợi bên đốnglửa.

Chờ đợi một hồi lâu cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Oa Oa xuất hiện ở phía xa xa, Ngân Tử đang giúp cõng củi đi bên cạnh.. Chântay Oa Oa đang ôm một vật gì đó màu đen, trong không khí bỗng bay tớimột mùi thịt nướng, làm tôi rất phấn khích.

Khi hai người tiếnlại gần, tôi mới nhìn rõ đó là một con vật bám đầy bụi bặm, toàn thâncon chó đó nham nhỏ những mảng lông bị cháy xám đen, nó vẫn đang thoithóp thở. Một cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi,nhưng mùi thịt nướng thơm phức mũi đã chặt đứt dòng suy nghĩ này, khôngnhớ đã từng gặp con chó này ở đâu, bèn không nghĩ tiếp nữa, liền cứ thếhỏi:”Ăn thế nào? Nướng nó lên có được không?”

“Nó… Nó không phảiđể ăn…” Oa Oa bỗng tỏ vẻ sợ sệt, vội giấu con chó ra phía đằng sau,”Nôtì nhìn thấy nó nằm bên vệ đường, liền ônm về đây chữa trị cho nó….”

“Thơm như vậy, sao lại không thể ăn được…“ Tôi lầu bầu một cách chán nản, OaOa nhìn thấy tôi như vậy, lập tức ôm con chó mang tới cái hang nhỏ phíabên cạnh, không để tôi tiếp tục nhìn thấy nữa.

“Con chó này trông khá quen?” Ngân Tử hơi nhíu mày nói, “Đã từng gặp con vật dơ bẩn này ở đâu rồi nhỉ.”

Để không phải tiếp tục chứng kiến cảnh Oa Oa khóc lóc, chúng tôi đàngphải lấy lương khô ra tiếp tục ăn một bữa ăn nhạt nhẽo. Sau đó thấy OaOa đang bận bụi đi đun nước , xé một miếng vải ra để băng bố cho conchó, sau đó một hồi cực nhọc đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi mới nghỉ tay.

“Miêu Miêu, sau này chúng ta đem con chó này về Thiênn Giới nuôi có đượckhông? Trông nó thật xinh xắn.” Oa Oa bỗng chạy tới cạnh tôi, dáng vẻrất nhây thơ nhưng lại đưa ra một câu hỏi thật kinh khủng, làm tôi suýtrơi chiếc bánh màn thầu trong mồm ra, lập tức lắc đầu nguầy nguậy từchối.

Oa Oa tỏ vẻ tiếc thương, suy nghĩ một hồi, lại chạy tới nói:”Đây là con đực hay con cái?”

Ngân Tử tỏ vẻ am hiểu liền nói:” Ngươi lật ngửa nó lên, sờ sờ bên dưới chỗgiữa hai chân sau, nếu có một vật gì đó nhô lên thì nó là con đực.”

Oa Oa ”ồ” lên một tiếng, rồi lại chạy vào trong đó, liền nhìn thấy Oa Oađã vật ngửa ra để nghiên cứu cái vật nhô lên kia, còn tỏ vẻ đắc ýnói:”Tỷ mau mau lại đây xem, cái vật nhô lên này thực ra là để làm gì?”

“Đó là cái roi của con chó, nó rất có ích đó.” Ngân Tử nghe thấy có tiếngnói cũng liền chạy vào, nở một nụ cười gian xảo, anh ta nói vài câu giải thích đơn giản, Oa Oa cũng bán tín bán nghi hỏi vài câu, sau đó bỗng đỏ mặt lên.

“Trông con chó này thật giống Tiểu Thiên….” Tôi càngngày càng cảm thấy có gì đó không đúng liền nói, trong lòng đột ngộtxuất hiện một cảm giác bất an, “Mùi cũng rất giống…”

“Cái gì? Cái gì mà Tiếu Thiên…?” Oa Oa lật con chó trở lại, rồi dịu dàng vuốt velông nó, rất lâu sau, bỗng nhiên như bừng tỉnh lại rồi nói lớn:”TiếuThiên? Tiếu Thiên khuuyển? Con chó của nhà Nhị Lang Thần Quân?”

“Chắc không phải chứ?” Ngân Tử cũng thấy kinh ngạc, sau khi cẩn thận xem xétkĩ lưỡng nói,”Con chó này đúng là cũng có yêu lực, không phải là một con chó bình thường dưới Hạ Giới?”

Tôi cũng tiến lại gần, cẩn thậnngăm nghía, rồi lại ngửi ngửi mùi, sau đó gật đầu thừa nhận:”Đúng làTiếu Thiên… làm sao Tiếu Thiên lại ở đây?”

Sắc mặt Oa Oa càng đỏhơn, cô ta mếu máo nói:”Nô tì cũng chưa từng thấy Tiếu Thiên biến thànhhình dạng một con chó nên không tính. Miêu Miêu sao lại không nhận ra cơ chứ?”

Tôi tỏ vẻ lấy làm hối tiếc hỏi lại:”Chó thì con nào chảgiống nhau, ta lại không thích ngắm nhìn chúng, vậy làm sao có thể nhớnổi?”

Sắc mặt của Ngân Tử đang từ u ám bỗng chuyển thành đángtiếc, rồi khẽ ho nhẹ một tiếng, nói mà như không hiểu ra sao cả:”Nhận ra rồi, những người cần tới đều sẽ tới.”

Còn Oa Oa thì đang bực tức giậm chân liên hồi, còn không ngừng trách móc bản thân thật thô lỗ, đãxúc phạm đến Tiếu Thiên đại nhân.

Giữa lúc tranh cãi ầm ĩ đó,Tiếu Thiên bỗng từ từ tỉnh lại, anh ta nhìn ba người chúng tôi với mộtcái nhìn bối rối, còn chưa kịp mở miệng Oa Oa đã “bịch” một tiếng quỳtrước mặt, lắp bắp tạ tội:”Tiếu Thiên đại nhân, Oa Oa… Oa Oa không cố ýsờ cái roi của Ngài… Ngài hãy thứ lỗi cho nô tỳ… Có được không?...”

Lời nói vừa cất lên, Tiếu Thiên lại ngẩn ra một hồi lâu, miệng mấp máy muốn nói gì mà nói không ra lời, rồi lại một lần nữa ngất đi.

Oa Oakhông ngừng lay lay Tiếu Thiên như muốn tỏ ý xin lỗi. Còn Ngân Tử khôngnhịn nổi nữa, cứ thế ôm bụng cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Tôi hoàn toàn không hiểu có gì đáng cười… Chẳng phải chỉ là một con chó mà thôi sao?