Hoa Miêu Miêu

Chương 49

Sáng sớm của ngày thứhai, tôi chải chuốt lông gọn gàng xong, lập tức lao ra khỏi sơn động,chạy đến cây hoa đào nơi đã gặp nhau ngày hôm qua.

Dưới cây hoađào, Tiểu Thất đang đợi tôi, nó còn tha một con cá rán thơm ngào ngạt,sau đó dùng móng đẩy đến trước mặt tôi và nói:”Meo ~ cậu vẫn chưa ănsáng, đây là cá tôi mang từ nhà đến, nếm thử đi.”

Thật là một con mèo tri kỉ, tôi hơi cảm động, cúi đầu thưởng thức cá rán, tuy khôngbằng Huyền Thanh Cung nhưng mùi vị cũng không tồi. Vừa ăn được mấymiếng, tôi ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Thất đang ngồi bên cạnh nhìn tôi,lại cảm thấy hơi xấu hổ, thế là đẩy con cá qua nó:”Meo ~ cậu ăn đi.”

Hai con mèo chúng tôi cùng nhau ăn hết sạch con cá đó, lại cùng nhau nhảyra ngoài đi chơi, trên đường, Tiểu Thất hát một bài hát của mèo con, rất xúc động lòng người, rất tuyệt vời, tôi cũng hát và hợp tấu với nó, meo oa meo oa, tiếng kêu vui vẻ vang lên cả bầu trời Tây Kinh.

Trong cái được vẫn có cái mất, tôi luôn cảm thấy dường như sau lưng có ngườinhìn tôi, nhưng quay đầu lại nhìn thì không phát hiện ra bất kì manh mối nào, hay là cảm nhận sai.

Không suy nghĩ tiếp nữa, tôi được Tiểu Thất dẫn đi đến gặp các chú mèo ở Tây Kinh, chúng nó tụ tập ở sân trong nơi không có người qua lại, nhìn thấy tôi đến tất cả đều tỏ ra vui mừng chào đón, có mấy con mèo mẹ hướng ánh mắt thù nghịch nhìn tôi, bởi vìTiểu Thất là con mèo lớn nhất ở đây. Không lâu sau, sau khi chào hỏinhau xong bắt đầu làm các việc, ngủ, đánh nhau, nói chuyện tình yêu…Mèocon không thích hai bên quá thân thiết với nhau, ngược lại thích tụ tậpđông lại với nhau, kiểu hứng thú mâu thuẫn trong cuộc sống này khôngphải mèo thì khó mà lĩnh hội được.

Rất lâu rồi tôi không ở cùngnhiều đồng loại như thế, hơn nữa thấy chúng nó đánh nhau cũng muốn gianhập, không ngờ Tiểu Thất ngăn tôi lại, nó hơi khó xử, thẳng thắn ngắngọn nói với tôi:”Miêu Miêu ~ tớ thích cậu, có thể lấy tớ không?”

“Meo ~ ” Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp đó, tim đập loạn nhịp, bất ngờ do dự nói:”Ngày mai tớ phải về Huyền Thanh Cung rồi…”

“Tây Kinh rất đẹp.” Tiểu Thất tiếp tục nói:” Cậu ở lại chung sống cùng tớ được không?”

Được anh chàng đẹp trai trực tiếp tỏ tình tôi rất thích, nhưng không về nhàBích Thanh Thần Quân sẽ tức giận… thế là tôi rơi vào tình cảnh tiếnthoái lưỡng nan, sau khi suy nghĩ một lúc cuối cùng lắc đầu:”Nếu tớkhông trở về, sư phụ sẽ không vui, tớ không muốn ông ấy không vui, cậucó thể về cùng tớ không?”

Tiểu Thất lưỡng lự, nó xấu hổ nói:”Meo ~ Lẽ nào cậu không thích Tây Kinh sao? Tớ muốn sống chung với cậu, saunày sinh rất nhiều mèo con, chúng ta cùng nhau nuôi chúng lớn lên.”

“Nhưng… sư phụ sẽ không vui…” Tôi dùng lưỡi liếʍ móng để che đậy sự bất an củamình, và cảm giác bị người khác theo dõi ở sau lưng càng lúc càng mãnhliệt.

Chúng tôi vẫn dùng tiếng nói của loài mèo để nói chuyện với nhau, tranh luận ai đi với ai sinh sống ở đâu, cứ tranh luận cho đếntối, mặt trời đã khuất núi, tôi mới phát hiện bản thân mình dường như bỏ lỡ một ngày cuối cùng ở bên cạnh Tiểu Thất.

Sau lưng đột nhiênvang lên tiếng sột soạt, tôi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Mạc Lâm đangkéo Bích Thanh Thần Quân với bộ mặt khó coi đi ra, cười hì hì nói vớitôi:”Miêu Miêu, không phải hôm nay ngươi hẹn hò với anh chàng đẹp traisao? Tại sao vẫn chưa thấy người đâu?”

“Tại sao ngươi biết được?” Tôi vẫn không khách khí với ông ta.

Mạc Lâm ngồi xổm xuống, quan sát Tiểu Thất mấy cái, lại nói với tôi:”Ngàyhôm qua lúc ta đi đến làm khách ở Huyền Thanh Cung nhìn thấy Bích ThanhThần Quân mặt khó đăm đăm đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên lấy kiếm ra dường như muốn xông xuống trần gian, thế là vội vàng kéo anh ta lại, hỏi và biết xảy ra chuyện thú vị này, cũng đến xem cho vui.”

Tôi mặc kệ ông ta, vội vàng quay đầu lao lên người Bích Thanh Thần Quân, lo lắng hỏi:”Sư phụ người làm gì mà không vui vậy? Ai bắt nạt người sao?”

“Không có… ta không có không vui…” Vẻ mặt của Bích Thanh Thần Quân cứ đờra, “Không phải ngươi đang hẹn hò với một người tên là Tiểu Thất sao?Tại sao suốt cả ngày nay không thấy người đâu? Tên nhóc này không giữchữ tín, tuyệt đối không chấp nhận được.”

“Cậu ta ở đây!” Tôi vội vàng nói, “Tiểu Thất rất giữ chữ tín, nó còn tặng cho ta cá để ăn.”

“Người đâu?” Bích Thanh Thần Quân nhìn ngó xung quanh, tay của anh ta để trênmặt, giọng nói dường như rất không vui, còn phả ra một luồng sát khí.

Tôi vội vàng đẩy Tiểu Thất đến trước mặt mọi người, giới thiệu:”Đây là Tiểu Thất, nó rất đẹp trai! Tôi không lừa nhé!”

Bích Thanh Thần Quân và Mạc Lâm dường như hóa đá, bọn họ đứng ngây người như tượng gỗ, giữ nguyên tư thế đó rất lâu rất lâu không nói chuyện.

Tôi nhìn thấy bọn họ không phản ứng gì, lại nói ra câu chuyện vừa nãy :”Sưphụ, Tiểu Thất muốn lấy ta, có thể để cho nó cùng về Huyền Thanh Cungkhông?”

Bích Thanh Thần Quân vẫn không có bất kì phản ứng nào,Mạc Lâm ngược lại bỗng nhiên phát ra tiếng cười như sấm, ông ta cười đến nỗi bức tường bên cạnh như đổ rạp xuống, còn lắp bắp nói:” Bích… BíchThanh… ngươi… ngươi…ngươi mất mặt quá rồi, sức cuốn hút… còn không…không bằng một con mèo đực bình thường.”

“Nói linh tinh!” Tôi lập tức lên án kế li gián gây chia rẽ của Mạc Lâm, “Sư phụ rất đẹp trai!Quá đẹp trai! Ngươi mới là tên không có sức lôi cuốn! Xấu xí vô cùng,còn không có lông nữa chứ!”

“Đúng! Đúng, tôi không có lông ~ ” Mạc Lâm ôm bụng cười nắc nẻ kêu lên:”Ai dồ.”

Bích Thanh Thần Quân cuối cùng cũng đã có phản ứng, anh ta dùng tay chỉ Tiểu Thất:”Đây… là con mèo đực bình thường mà?”

Tôi thật thà gật đầu.

“Ngươi… ngươi thích nó à?” Bích Thanh Thần Quân tiếp tục hỏi, “Đây là anh chàng đẹp trai hơn Ngao Vân rất rất nhiều lần à?”

Tôi lại thật thà gật gật đầu.

Bích Thanh Thần Quân từ từ đi vòng quanh mấy vòng trong sân, sau đó ngồi lên cái ghế đá cũ nát, ôm lấy đầu và tự lẩm bẩm những tiếng như muỗikêu:”Bình tĩnh… bình tĩnh… ta phải bình tĩnh…”

Mạc Lâm khôngbuông tha anh ta, mà chạy đến cười nhạo anh ta:”Nếu ngươi gϊếŧ con mèobình thường này, thì sợ rằng sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất ThiênGiới rồi.”

“Ngươi đừng lắm mồm!” Bích Thanh Thần Quân tức giận vỗ tay lên bàn đá, cả cá bàn đột nhiên vỡ vụn, bụi bay mù mịt khắp nơi.

Tuy không hiểu Bích Thanh Thần Quân không thích Tiểu Thất nhưng không khínặng nề khiến cho tôi bắt đầu hoảng loạn, vội vàng biến thành người chạy đến hỏi:”Sư phụ… sư phụ người đừng giận, không phải Miêu Miêu đã làmsai chuyện gì chứ?”

Bích Thanh Thần Quân nheo mắt nhìn tôi, từ từ nói:”Miêu Miêu, rốt cuộc ngươi cho rằng mình là mèo hay người?”

“Lẽ nào Miêu Miêu không phải là mèo sao? Tôi có tai mèo và đuôi a…” Tôi trả lời nhỏ.

Bích Thanh Thần Quân không nói nữa, chỉ liên tục hít thở sâu, dường như thở dài, cũng dường như đang xoa dịu tình cảm.

Tôi yên tâm so sánh anh ta và Tiểu Thất một lát, lập tức nén nỗi đau đưa ra quyết định, làm thế nào cũng không được để sư phụ đau lòng.

Nhưng không đợi cho tôi nghĩ kĩ làm thế nào để khéo léo cự tuyệt, Tiểu Thấttừ từ đi đến trước mặt tôi, đau buồn nói:”Miêu Miêu, hãy quên lời cầuhôn ban nãy của tớ đi.”

“Tại sao?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Bởi vì cậu là yêu quái, không phải là mèo.” Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn tôikhẳng định nói, “Tôi không thích yêu quái, chỉ muốn tìm một con mèo chân chính để kết hôn, cậu không thích hợp.”

Sau khi nói xong, nó xoay người rời khỏi sân, trong ánh sáng của buổi chiều còn lưu lại hình bóng đổ dài trên mặt đất của nó.

Tuy đã giác ngộ, trái lại tôi bị vứt bỏ nhanh như thế, tâm hồn thiếu nữ tan nát thành trăm mảnh, trong lòng cũng rất buồn, dư vị của lời nói ấy…đột nhiên tôi trở nên bối rối.

Tại sao tôi không phải là mèo? Lắc mình biến thành mèo, tôi nhìn thấy cái đuôi to lông mượt như nhung vàbộ lông xinh đẹp của mình, dùng cái móng sờ sờ tai, bỗng nhiên nhảy vàolòng của Bích Thanh Thần Quân, cọ cọ mấy cái, hơi chờ đợi nói:”Miêu Miêu là mèo đúng không? Ta là mèo.”

“Miêu Miêu…” Bích Thanh Thần Quân từ từ mở mồm, “Ngươi là yêu mèo.”

“Yêu mèo cũng là mèo, đúng không?” Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy hoảngsợ, vội vàng giơ móng lên hỏi, “Tôi quyết không phải là dị chủng củaloài mèo. Ngươi xem ta có đệm thịt màu hồng của mèo! Móng vuốt còn cóthể dài ra.”

“Yêu mèo cũng không tính là mèo, bởi vì tu thànhyêu, cho nên càng gần với con người và thần tiên.” Bích Thanh Thần Quânxoa đầu tôi, nỗ lực giải thích. Tôi vẫn không biết tại sao tính cách vàtư duy của tôi gần giống với mèo nhà phổ thông thế, nhìn thế nào cũngkhông giống một con yêu mèo sống hơn nghìn năm.

“Không đúng! Không đúng!” Tôi vội vàng lớn tiếng biện giải, “Rõ ràng ta là mèo! Đương nhiên giống một con mèo!”

“Cho dù đã có được thân yêu, thì ngươi cũng phải tiếp cận với con người, như vậy mới có thể tiến một bước, tu thành thần tiên.” Bích Thanh Thần Quân chau mày, “Tóm lại không được vĩnh viễn sống kiểu ù ù cạc cạc được,phải học tập tình cảm của con người mới đúng.”

“Tại sao phải họctập tình cảm của con người?” Tôi nghe không cảm thụ được, khó chịu hỏilại:”Miêu Miêu không muốn làm người, chỉ muốn làm mèo con, biết tình cảm của mèo không được sao?”

“Vạn vật đều muốn đi lên, muốn trườngsinh bất lão, cho nên mới có nhiều yêu ra đời, ngươi có điều kiện tốtnhư thế, ngược lại không chịu cố gắng là sao? Trở thành yêu phải có cơduyên và sự nỗ lực, rất nhiều yêu quái đều muốn có cơ hội này nhưng đềukhông có.” Trong mắt Bích Thanh Thần Quân đầy vẻ tiếc nuối và khó hiểu.

“Nhưng… không phải Miêu Miêu muốn làm yêu đâu…bọn họ muốn làm yêu quái thì cứđể bọn họ làm là được rồi, ta thích sư phụ, muốn làm một con mèo nghelời và hiểu chuyện, vui vẻ sống cùng sư phụ.”

“Ngươi!” Bích Thanh Thần Quân đột nhiên khó chịu, anh ta giơ tay ra xoa lấy mặt tôi, lạithở dài, “Ngốc ạ, điều ta muốn không phải là chuyện này.”

Trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãi, tôi nhìn vào khuôn mặt anh ta, cẩn thận hỏi:”Ngươi không thích mèo sao?”

“Ta thích… Nhưng, không phải điều này…”

Bích Thanh Thần Quân không nói tiếp nữa.

Tôi liên tục hỏi tiếp:

”Người không thích đuôi của ta sao?”

“Người không thích tai của ta sao?”

“Người không thích miếng thịt đệm trên móng của ta sao?”

“Người không thích lông của ta sao?”

“Người không thích móng của ta sao...”

Từng tiếng từng tiếng một, từng câu từng câu một, anh ta không trả lời bấtkì vấn đề nào, chỉ chau mày dường như đang phiền não điều gì. Thế làtrong lòng tôi bắt đầu trùng xuống, giống như rơi vào một cái hố sâu,không có bất kì ánh sáng nào, niềm vui của tôi cũng bay đi mất, chỉ cònlại nỗi buồn tắc nghẹn trong cổ họng, nửa lời cũng không nói ra được.

Hóa ra là cái đồ vật mà tôi làm yêu thích thì người không quý trọng…

Hóa ra cái đồ mà tôi để ý nhất, cái gì người cũng không thích…

Người rốt cuộc là thích cái gì.

“Miêu Miêu, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi, không muốn đợi tiếp nữa.” bích Thanh Thần Quân cuối cùng cũng mở miệng ra:”Ngươi là yêu quái, từ bây giờ bắt đầu học tập tình cảm của con người được không? Đừng có dùng tư duy củaloài mèo để suy xét vấn đề.”

“Được rồi được rồi, phải từ từ chứ.” Mạc Lâm bước lên trước ngăn cản anh ta nói:”Ngươi nói chyện trực tiếpnhư vậy cô ta sẽ khó tiếp thu.”

Đúng vậy, rất khó tiếp thu, càngkhó chịu hơn như lúc nãy bị Tiểu Thất vất bỏ tôi. Thế là tôi nhảy khỏilòng anh ta, không quay đầu lại nhìn cứ thế chạy ra ngoài, mặc kệ tiếnggọi khẩn thiết đằng sau lưng.

Gió thổi, thổi rối tung bộ lôngtrên người tôi, tôi bỏ chạy, tôi lao đi trong vô thức, không biết chạyđến nơi nào. Chỉ muốn trốn tránh sự thật đau lòng này, trốn tránh ngườikhiến cho tôi đau lòng, không phải nghe những lời cự tuyệt thốt ra từmiệng anh ta.

Cái chuông ở trên cổ liên tục vang lên, vang lêntiếng nói của Bích Thanh Thần Quân :”Miêu Miêu quay lại, những vấn đềnày chúng ta có thể từ từ nghiên cứu.”

“Ta không muốn làm người!” Tôi bịt tai hét to, không muốn nghe anh ta nói chuyện nữa.

Tiếng của Bích Thanh Thần Quân cũng trùng xuống, kèm theo là tiếng thởdài:”Ngày mai nhớ quay về Huyền Thanh Cung nhé, ta vẫn cứ đợi ngươi.”

Mặt hồ nước không chút gợn sóng chặn đường đi của tôi, tôi sờ lên sống mũicay cay, cúi đầu xuống, trong mặt nước phản chiếu lại cái bóng của conmèo tam thể, tai nhọn, râu dài, đó là hình dáng của tôi.

Từ lâulắm rồi tôi đã biết được cơ thể của mình bất thường, nhưng tôi khôngmuốn suy nghĩ nhiều nữa, cũng không muốn đối mặt với sự thật bản thânmình trở thành yêu quái. Chỉ muốn là một con mèo con rất thích ăn cá,thích đuổi bắt bướm, thích ngủ, được yêu chiều.

Từ trước đến naycảm thấy cuộc sống của mèo có gì là không tốt? Tôi thích lăn lộn ở trên đất để cho ánh nắng mặt trời rọi lên da bụng trắng như tuyết. Thíchcuộn tròn nằm trong lòng của Oa Oa, và thích cọ cọ Cẩm Văn để đòi ăn cá, càng thích bàn tay to bè của Bích Thanh Thần Quân ve vuốt bộ lông củatôi, thích hơn tất cả mọi thứ.

Tại sao động vật cứ phải tu thànhtiên? Tại sao bọn họ cứ phải học tình cảm của con người lẽ nào bọn họ từ xưa đến nay không tự hào vì chủng tộc của mình sao? Tôi rất vinh hạnhvì mình là mèo, không bắt chước cuộc sống của con người nhưng… tại saolại cứ bắt tôi biến thành yêu quái?

Tại sao tôi phải trở thành dị chủng của loài mèo? Từ đây không thể hòa nhập vào quần thể đáng yêu của loài mèo.

Tại sao sư phụ mong muốn tôi biến thành loài người… tại sao anh ta khôngthích tôi là mèo…? Nghĩ đến đây, trong lòng hình như vơi bớt nỗi buồn.Tôi đứng dậy, xoay một vòng, biến thành một thiếu nữ lại một lần nữangồi thừ ra nhìn nước trong hồ.

Cô gái mái tóc rất dài, buộc haichỏm đuôi gà, không đeo trang sức gì cả, mắt cô gái rất to và rất sáng,mặt mũi thanh tú, da trắng nõn nà, eo nhỏ chân dài. Tuy không có bộ lông xinh đẹp, nhưng Oa Oa và Cẩm Văn đã từng nói với tôi trong mắt conngười đây là người con gái rất đẹp rất đẹp.

Bích Thanh Thần Quânthích khuôn mặt này sao? Ngao Vân, Cẩm Văn, Oa Oa bọn họ cũng thíchkhuôn mặt này sao? Nhưng tôi không thích, không thích tí nào cả…

Ve vẩy tay, té nước trong hồ, nhìn thấy hình bóng của người con gái nhòatheo những gợn sóng nhè nhẹ của mặt hồ, cho đến lúc mất đi, tâm trạngcủa tôi cũng tốt dần lên.

Lại biến thành mèo, nhìn thấy cáichuông màu vàng trên cổ đang phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, tôigiật nó ra, nó không hề nhúc nhích, đành phải bất lực nằm trên thảm cỏxanh, ngồi thừ ra nhìn bầu trời trong xanh.

Từ đây về sau, tôinên làm thế nào? Lúc ở núi Lạc Anh, xưa nay đều dùng hình dáng của mèođể đi lại khắp nơi trong thành, nếu cho bọn họ biết mặt mũi thật của tôi là yêu quái, chỉ sợ không có bất cứ con mèo nào có thể chấp nhận tôi.

Lẽ nào tôi phải về Thiên Giới, từ đây dùng khuôn mặt của loài người đểsống với loài người, sống dựa vào Bích Thanh Thần Quân, từ từ học tậptình cảm của bọn họ, không còn là mèo nữa.

Quá hoảng loạn, đầu óc trống rỗng từ trước đến nay tôi chưa từng suy nghĩ nhiều vấn đề nhưthế, tôi tạm thời không muốn trở về Huyền Thanh Cung, chỉ muốn tìm mộtnơi để từ từ liếʍ vết thương.

Nhưng vết thương trong lòng thì liếʍ thế nào?

Mặt trời vàng rực từ từ nghiêng về phía tây, chuyển thành một màu đỏ sángchói, chiếu lên mặt nước tĩnh lặng, chiếu lên bộ lông bị gió thổi tungcủa tôi, giống như một người phụ nữ dịu dàng, sự dịu dàng ôm lấy lòngtôi, ru ngủ, từ từ rút tay ra chìm vào trong đêm tối không có trăng sáng và ánh sao, sự ấm áp cuối cùng còn sót lại dần dần biến thành nỗi côđơn.

Trong lúc mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi nghe thấytiếng thở dài và hơi thở nhè nhẹ của Bích Thanh Thần Quân vang lên mấylần trong chuông, lúc tôi đang do dự định mở miệng hỏi có phải anh tađến rồi không, nhưng âm thanh đó vội vàng tắt ngay.

Cuối cùngtiếng huýt sáo đã đánh thức tôi dậy, tôi đứng bật dậy, phủi phủi nhữnglá cỏ trên người, bước thấp bước cao đi vào trong sơn động, con chuộtthành tinh nhìn thấy tôi trở về, lập tức niềm nở đưa cá thơm ngon lêncho tôi, bụng đói cồn cào tôi lập tức chén sạch thức ăn, sau đó hất taythả tự do cho nó, sau đó ngồi thừ ra ở trên ghế da báo khuôn mặt thấtthần.

Sau khi được ân xá, con chuột thành tinh nước mắt đầm đìanó quỳ xuống cảm ơn rối rít, nhấc chân chạy ra ngoài. Tôi đột nhiên nhớra một vấn đề, lập tức nhảy ra khỏi cửa động, lại một lần nữa chặn đường đi của nó.

“Đại, Đại Đại Vương… Người … Người không phải đã chotôi một con đường sống sao?” Con chuột thành tinh sợ đến nỗi hai chânđứng không vững, lắp bắp, “Mèo bắt chuột không vui tí nào cả.”

Tôi nhìn thấy nó một nửa đã biến thành người, nhẹ nhàng hỏi:”Tại sao ngươi muốn thành tinh?”

“Tôi…Tôi tu luyện mới được ba trăm năm. Vừa thành tinh chưa làm chuyện gì xấu,chỉ ăn trộm một ít đồ! Đại Vương tha mạng!” Con chuột lại quỳ xuống trên trán ướt mồ hôi.

Tôi do dự hỏi lại:”Tại sao ngươi không làm con chuột, mà phải mất ba trăm năm để trở thành yêu quái?”

“Tôi…” Con chuột hơi kì quái nhìn trộm tôi rất lâu không nói thành lời.

“Nói!” Tôi giơ vuốt nhọn giận dữ kêu lên.

Con chuột sợ quá nằm bệt trên đất nó vội vàng kêu lên:”Bởi vì tôi khôngmuốn làm con chuột! Một con chuột chỉ sống được hai năm thôi, hơn nữa kẻ địch khắp nơi. Mèo ăn tôi, rắn ăn tôi, quạ ăn tôi,… tôi không muốn hàng ngày đều ngủ trong động tăm ẩm ướt, luôn sợ hãi khi nhìn thấy mặt trờicủa ngày hôm sau!”

Tôi sững sờ một lát:”Nhưng… ngươi là một con chuột mà.”

“Đó là xuất thân mà ông trời không cho tôi được lựa chọn.” Con chuột lausạch nước mắt, kiên định nói:”Cho nên đành phải tự mình thay đổi, conchuột muốn tu thành tiên phải mất hàng ngàn hàng vạn năm, chúng nó phảivất bỏ tất cả thú vui để nỗ lực tu hành, nhưng đa số đều bị chết đitrong hai năm đầu, thành công trở thành yêu quái chỉ có rất ít. Nhưngsau khi trở thành yêu quái còn phải khổ sở tu luyện nghìn năm, nếu thờigian đó mà làm chuyện ác thì sẽ bị trừng phạt chỉ có ai vượt qua tất cảmới có thể thành tiên.”

“Tại sao muốn thành tiên?” Tôi lại hỏi.

“Bởi vì ta không muốn sống tạm bợ qua ngày với động vật khác, người thì sợtrắng mắt ra, bởi vì tôi không muốn người khác nắm giữ vận mạng mình màmuốn chính mình nắm giữ.” Ngữ khí của con chuột trở lên kích động, nónhìn tôi không trả lời, đột nhiên lại cúi đầu sợ hãi, “Cầu xin ngươiđừng gϊếŧ ta được không, ta… ta thật sự không muốn chết.”

Tôi gật đầu, xoay người đi vào trong động để cho con chuột bỏ đi.

Trong đầu tôi bỗng nhiên đau nhói, tôi ngã lên trên cái đệm nhắm mắt lại, lại một lần nữa chìm vào giấc mộng, trong mơ hình như tôi trở về cố hương.

Ở đó bốn bề đều là nhà cao tầng, hình như trạm trời, trên đường phố cónhiều động vật mang áo giáp chạy đi chạy lại, tôi là con mèo tam thểbình thường, không phải là yêu quái cũng không biến thành loài người.

Lúc đó tôi mới học chạy nhảy tung tăng, thích thú cào bới khắp nơi, cuốicùng đánh vỡ bình hoa sau đó bị một bàn tay to nhấc cổ lên ném xuốnglầu, có tiếng khóc của đứa bé và tiếng mắng chửi của người phụ nữ cứ lởn vởn bên tai tôi, ầm ĩ không ngớt. Tôi thấy người qua lại trên phố, quái vật mặc áo giáp phát ra tiếng kêu the thé, trong lòng rất sợ hãi, vộivàng nhấc bốn chân lên trèo lên tầng, nhìn thấy cánh cổng lạnh lùng đóng chặt trước mặt, ngăn cách tôi với bên ngoài.

“Meo meo” Tôi nũng nịu kêu lên, hi vọng ở bên trong mở cửa ra.

Cửa sắt giống như tướng quân vô tình, không hề có dấu hiệu dịch chuyển.

“Meo meo.” Tôi vội vàng kêu to lên và liên tục cào vào cửa hi vọng bên trong nghe thấy tiếng kêu, cho tôi vào.

Kêu mãi, kêu mãi cho đến lúc trời sâm sẫm tối, cho đến lúc sắp lên đèn, cánh cửa sắt cũng vẫn không nhúc nhích.

Giọng của tôi đã khàn đặc, thần kinh của tôi do sợ hãi mà trở nên suy nhược.Rất nhiều người qua đường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:”Nhìn kìa lạilà con mèo bị ném ra đường.”

Đáng tiếc lúc đó tôi nghe không hiểu.

Tiếng kêu nhỏ dần, cổ họng đã đau rát, tiếng kêu bi ai của tôi càng lúc càngnhỏ dần, bụng đói meo rất khó chịu, ngược lại tính cố chấp không chịu bỏ đi.

Cửa sắt mở ra, người phụ nữ cầm túi rác đi ra, tôi đang vuivẻ nghĩ được chui vào nhà, nhưng bị một chân cô ta đạp lên và độc ácnói:”Đừng vào đó.”

Tại sao không để cho tôi vào? Tôi ngơ ngác đứng ở đó, cô ta đóng cửa sắt lại.

Có một đứa bé gái lạ lẫm đi ngang qua bên cạnh, nó không nhịn được ôm tôivào lòng, đứa bé đó nói cái gì với người phụ nữ đó, sau đó hai người bọn họ cãi nhau, càng cãi càng kịch liệt, cuối cùng đứa bé gái ôm lấy tôikhông quay đầu lại lao vào trong đêm tối.

Trong bệnh viện đầy rẫy mùi thuốc sát trùng có rất nhiều mèo và chó mặt mày ủ rũ, đứa bé gáicầu xin vị bác sỹ mặc áo trắng rất lâu, cuối cùng họ gật đầu đồng ý thunhận tôi.

Thế là, đứa bé gái dịu dàng xoa đầu tôi, nước mắt lưngtròng nói một số chuyện, sau đó đặt tôi vào một cái l*иg sắt nhỏ và vẫy tay nói:”Ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi.”

“Meo” Rời khỏi vòng tay ấm áp, tôi sợ hãi kêu lên, bác sỹ mặc áo trắng, chỉ chớp mắt nhìn ôi,lại lật tai tôi kiểm tra một lát rồi tiếp tục làm việc.

Tôi kêutừ sáng đến tối, lại kêu từ tối đến sáng, cổ họng không được ngọt ngàonhư trước đây, thậm chí tiếng kêu còn khó nghe hơn tiếng con quạ.

Đứa bé gái đến thăm tôi mỗi ngày như lời hẹn ước, cô bé buồn bã nói:”Xinlỗi nhà ta không được nuôi mèo, chỉ có thể hi vọng ngươi sớm tìm đượcngười tốt muốn nhận nuôi.” Tôi đợi và chờ đợi, người tốt như cô bé nóivẫn chưa đến, mỗi ngày bác sỹ áo trắng đều mang đến một ít cơm trắngtrộn với canh, số lượng rất ít, rất ít, thế là tôi nhanh chóng bị gầyđi, vỏn vẹn chưa đến hai tuần đã cảm thấy có thể thấy gầy trơ xương.

Không biết đến một ngày đó, thời khắc dường như tuyệt vọng, cuối cùng có mộtngười đàn ông dừng chân trước mặt tôi, anh ta bảo bác sỹ mở l*иg ra, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng và nói:”Mèo con về nhà với ta được không?”

Là ai? Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt anh ta, mắt sáng rực, tay anh ta vuốt ve lông của tôi sao mà dịu dàng thế, mùi cơ thể anh ta sao mà quen thuộcthế, hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi.

Sau khi anh ta và bác sỹ áo trắng chào hỏi nhau xong, ôm tôi rời khỏi bệnh viện, bước đi vào trong bóng đêm.

Tôi không có bất kì cự tuyệt nào, vẫn cứ nằm trong lòng anh ta, không muốn rời xa nữa.

Cầu xin ngươi, đừng có vứt bỏ tôi được không?

Cầu xin ngươi, đừng có nhốt tôi lại được không?

Cầu xin ngươi, sống với tôi cả đời được không?

Anh ta dường nhue nghe thấy tiếng nói trong lòng tôi, cúi đầu cười nói:”Sau này ngươi tên là Hoa Miêu Miêu, chúng ta sống chung với nhau mãi mãi.”

Tôi vui vẻ gật đầu, khuôn mặt của anh ta bỗng nhiên giống khuôn mặt củaBích Thanh Thần Quân, cũng dịu dàng cũng vẻ mặt đó cũng khí chất đó,khiến tôi không phân biệt được ai là ai.

Trong sự hoảng hốt, tỉnh mộng, xung quanh lạnh lẽo, nhưng anh ta không có bên cạnh tôi.

Trăng sáng không biết từ lúc nào đã hiện ra khuôn mặt trong sáng của nó, chiếu vào lòng tôi một cảm giác sợ hãi.

Sư phụ, người đang ở đâu? Miêu Miêu rất sợ…