Biết Nhạc Linh Chi không đến kinh thành, Cố Oánh cao hứng đến ôm chặt nàng: “Linh Chi tỷ, ta muốn vĩnh viễn vĩnh viễn đều đối xử tốt với tỷ!”
Nhạc Linh Chi sờ sờ đầu cô bé, không tiếng động mà cười, tiểu cô nương thật là đáng yêu.
Tới chạng vạng, Lưu thị lại tới nữa, cùng Nhạc nhị thúc tới.
Nhạc Linh Chi nghĩ thầm, lần này nhất định là vì xà hàm thạch mà đến.
Không nghĩ tới lần này nàng lại đoán sai.
Lưu thị vào nhà, lôi kéo Nhạc Linh Chi đi.
“Linh Chi, ta và Nhạc nhị thúc của ngươi là tới đón ngươi về nhà! Từ khi ngươi đến Cố gia, cha ngươi vừa thấy ta liền mắng, nói ngươi tuổi còn nhỏ, sao có thể tùy tùy tiện tiện bị người ta mang về nhà, hôm nay hắn một hai phải bắt ta đem ngươi về nhà, bằng không liền không cho ta vào nhà!”
Nhạc Linh Chi hất tay bà ta ra, lạnh lùng nhìn bà ta.
Lưu thị làm như vậy, khẳng định là Lâm Thiếu Nam cho phép, cho bà ta chỗ tốt, muốn bà ta đưa nàng về nhà, sau đó cha nàng liền có thể lấy thân phận chủ nhà, để Lâm Thiếu Nam mang nàng đi.
Hừ, ông ta càng muốn mang nàng đi, nàng lại càng không đi!
Cố Tranh đứng ở bên cạnh Nhạc Linh Chi, cũng lạnh lùng mà nhìn Lưu thị.
Hắn cũng đoán được mục đích của Lưu thị.
“Nếu Linh Chi không muốn trở về, các ngươi đừng mơ tưởng mang nàng đi!”
Thấy Cố Tranh hung dữ với Lưu thị, Nhạc nhị thúc tiến lên một bước, hung hãn khiển trách Cố Tranh: “Tiểu tử ngươi ngang ngược cái gì! Ta hỏi ngươi, ngươi đón Linh Chi qua cửa, có hay được đại ca ta đồng ý hay chưa? Có đưa tiền sính lễ hay chưa?”
Lúc này, ngoài cửa có thêm mấy thôn dân xem náo nhiệt.
Nhạc nhị thúc tự cho là có lý, giọng lớn hơn nữa: “Không có đúng không? Để mọi người đều tới bình luận phân xử, không được gia trưởng đồng ý, không đưa sính lễ, càng không có chọn ngày, tùy tùy tiện tiện đón về nhà, không thể tính vậy được! Hôm nay chúng ta phải đưa Linh Chi về nhà!”
Nhạc Linh Chi mắt lạnh nhìn Nhạc nhị thúc, trong trí nhớ của nguyên chủ, Nhạc nhị thúc khác với hai đệ đệ của ông ta, ông ta đối xử với nguyên chủ rất không hữu hảo, thường thường động một tí là sẽ mắng nàng, có khi còn sẽ đánh nàng.
Nàng nghiêm túc nhớ lại các chi tiết, phát hiện Nhạc nhị thúc bắt đầu chán ghét nguyên chủ vào ngày thứ ba sau khi gia gia nguyên chủ chết, nguyên nhân là buổi tối hôm đó, nàng thấy Nhạc nhị thúc và Lưu thị trốn ở phòng chất củi không biết đang làm cái gì.
Nguyên chủ không biết bọn họ đang làm cái gì, còn đi vào gọi Lưu thị, bị Nhạc nhị thúc ra ngoài tát một cái.
Khi đó nguyên chủ còn chưa đủ bảy tuổi, nàng không thể hiểu được vì sao lại bị đánh, nhưng Nhạc Linh Chi có thể nghĩ đến, trai đơn gái chiếc buổi tối tránh ở phòng chất củi, nói không chừng có gian tình!
Bị làm hỏng chuyện tốt khẳng định rất tức giận.
Vào ban đêm khi ngủ, Lưu thị cho nguyên chủ uống một chén nước đường, sau đó vào sáng ngày hôm sau nguyên chủ liền mất tiếng.
Cho nên nói, giọng nói của nguyên chủ có khả năng không phải khóc hư, mà là bị Lưu thị độc câm!
Cố Tranh lạnh mặt: “Các ngươi muốn bao nhiêu sính lễ?”
Chưa cho sính lễ là hắn không đúng, hắn nguyện ý cho một lần nữa.
Lưu thị lập tức công phu sư tử ngoạm: “Ít nhất phải cho 500 lượng!”
Thôn dân vây xem nghị luận sôi nổi, còn không bằng đi cướp lấy.
Cố Tranh không có lời gì để nói, ánh mắt Nhạc Linh Chi nhìn Lưu thị như đang nhìn kẻ ngu ngốc, mệt bà ta nói được ra khỏi miệng.
Lưu thị lại cất cao giọng: “Đừng tưởng rằng 500 lượng rất nhiều! Từ sau khi gia gia Linh Chi qua đời, liền không biết nó trúng tà gì, ba ngày một bệnh nhẹ, năm ngày một bệnh nặng, tiền gia gia nó kiếm được nhiều năm như vậy, toàn bộ tiêu ở trên người nó, chúng ta phải lấy lại một ít không quá phận.”
Có một đại thẩm không nhìn nổi nữa, xen vào nói: “Ngươi muốn Cố Tranh lấy ra 500 lượng, vậy cũng phải nhìn hắn có thể lấy ra tới hay không chứ!”
Một người câm, còn muốn sính lễ 500 lượng bạc, thật là cười chết người!
Các thôn dân đồng loạt phụ họa.
Lưu thị giải thích: “Ta lại không phải thật sự muốn nhiều bạc của hắn như vậy, nếu hắn không lấy ra được thì có thể từ hôn, ta cũng có thể trả lại 20 lượng lúc trước nhà hắn đưa để định ra.”