“Biết trị độc rắn không kỳ quái, bởi vì nàng có xà hàm thạch, biết trị bệnh cứu người thì khẳng định không có khả năng, học y phức tạp như vậy, một người bình thường còn khó, huống chi nàng là một người câm!”
“Tuy rằng nàng là một người câm, thoạt nhìn rất tinh ranh, lại lớn lên xinh đẹp, nghe nói lúc đầu Cố Tranh ghét bỏ nàng là người câm muốn từ hôn, hiện tại xem ra, tiểu tử này rất vừa lòng với nàng.”
“Nhưng mà, trong nhà vay một đống nợ, còn định điều trị thân mình cho nàng, lại muốn giúp nàng chữa khỏi giọng nói, giống như mấy thứ đó không cần tiền vậy.”
“Các ngươi có chú ý không, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng dịu dàng, nói chuyện với người khác thì lạnh như băng, chỉ riêng nói chuyện cùng tiểu tức phụ của hắn là nhẹ nhàng.”
Vương quản sự của hiệu thuốc vừa vặn có mặt, nghe đến mấy người này nghị luận, nhịn không được hỏi: “Các ngươi vừa mới nói cái gì? Ai có xà hàm thạch?”
Người biết tình huống nhanh chóng nói lại chuyện Nhạc Linh Chi cứu Cố Minh một lần nữa.
Vương quản sự trừng lớn đôi mắt: “Là sự thật sao?”
“Còn thật hơn trân châu! Ta nghe A Hùng nói, hắn tận mắt nhìn thấy người câm lấy cục đá ra cứu người!”
Vương quản sự nhanh chóng đuổi theo, lại thấy chợ trấn trên dòng người chen chúc xô đẩy, không thấy bóng dáng của Cố Tranh và Nhạc Linh Chi.
Một người tiểu nhị không rõ nội tình, hỏi ông ta: “Vương quản sự, ngươi tìm bọn họ làm gì? Dược liệu của bọn họ còn gửi ở chỗ này, còn sẽ tới lấy về.”
Vương quản sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, dặn dò tiểu nhị: “Khi bọn họ tới lấy dược liệu, nhớ dẫn bọn họ tới gặp ta, ta có việc thương lượng cùng bọn họ.”
Xà hàm thạch là bảo bối khả ngộ bất khả cầu, không chỉ có có thể giải độc rắn, đối với các vết thương khác đo độc trùng cắn đều có kỳ hiệu.
Nếu như Hoà Xuân Đường có thứ đó, không chỉ có thể tăng tiền lời, nhất định danh khí cũng có thể nâng cao một bậc.
Ông ta biết tình huống nhà Cố Tranh, đúng là thời điểm cần tiền để dùng, chỉ cần cho bọn họ thêm chút bạc, khẳng định bọn họ sẽ bán.
*
Cố Tranh mang Nhạc Linh Chi đi mua quần áo trước, chọn hai bộ váy áo có hoa nhỏ bằng vải bông chất lượng tốt nhất trong tiệm, áo trong áo ngoài đều phải mua, tổng cộng bốn bộ, tiêu hết hai lượng bạc, tương đương với hơn 600 tệ ở hiện đại, rất đắt.
Tuy nhiên Nhạc Linh Chi rất vừa lòng.
Sau khi thanh toán tiền, bọn họ vừa muốn rời đi, một nữ tử trung niên có dung mạo tiếu lệ hơn ba mươi tuổi đứng ở trước mặt bọn họ.
Nhìn kỹ, mặt mày Cố Tranh có chút giống bà ta.
Bà ta đúng là nương thân của Cố Tranh Thẩm Tú Lan.
“Tranh Nhi, thì ra các con ở chỗ này.”
Nháy mắt mặt Cố Tranh đen xuống, kéo Nhạc Linh Chi muốn đi vòng qua.
Thẩm Tú Lan dứt khoát ngăn bọn họ lại, nhỏ giọng nói: “Tranh Nhi, ta biết con không muốn nhìn thấy ta, càng không muốn nói chuyện với ta, nhưng ta phải nhắc nhở con, nuôi lớn đệ muội thôi đã không dễ dàng, sao con còn đón nàng về nhà, con không sợ đệ muội chết đói à?”
Cố Tranh lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, chuyện của chúng ta sau này không cần bà quan tâm!”
Thẩm Tú Lan bị thương, mặt đỏ lên từng trận, nhưng vẫn cố chấp ngăn cản bọn họ lại.
“Ta nghe được bọn họ nói con đón nàng trở về, ta còn không tin, không nghĩ tới là thật sự! Đến tột cùng là con nghĩ như thế nào? Lúc trước không phải con cũng không hài lòng việc hôn nhân này…”
“Bà câm miệng!” Giọng của Cố Tranh càng thêm lạnh băng.
“Ta nói với bà một lần nữa, bắt đầu từ khoảnh khắc bà rời khỏi Cố gia kia, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Chuyện của bà ta sẽ không hỏi đến, chuyện của chúng ta cũng không cần bà nhúng tay!”
Cố Tranh nói xong kéo Nhạc Linh Chi ra khỏi cửa hàng.
Thẩm Tú Lan đuổi theo.
“Tranh Nhi, nếu như vậy, ta đây đón Oánh Nhi lại đây, các con cũng ít một gánh nặng…”
Cố Tranh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt giống muốn phun ra lửa: “Bà nghĩ cũng đừng nghĩ! Nếu bà dám đánh chủ ý này, cũng đừng trách ta không khách khí với bà!”