Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 4: Ta Sẽ Không Để Nàng Đói

“Ta có thể đón Linh Chi qua cửa sớm, nhưng những lời vừa rồi nếu bà dám nói lần thứ hai cũng đừng trách ta đối với bà không khách khí!”

Cố Tranh đen mặt, tay tạo thành nắm tay, Lưu thị lại nói khó nghe nữa thì hắn không ngại đánh nữ nhân!

Lưu thị đại hỉ, ngoài miệng lại nói: “Ngươi tốt nhất nói được thì làm được, lập tức mang nàng trở về! Việc này ta sẽ không truy cứu, sính lễ ta cũng có thể không cần!”

“Ta sẽ mang nàng về nhà!”

Cố Tranh không có chút nào chần chờ.

Nhạc Linh Chi kinh ngạc mà nhìn Cố Tranh, trong nhà Cố Tranh đã từng cự tuyệt chuyện đón nàng qua cửa sớm, nàng có ký ức.

Nói trắng ra là, nàng chính là một trói buộc người người ghét bỏ, sớm hay muộn sẽ nhận được hưu thư của Cố gia.

Nhưng hiện tại, hắn không chỉ có không bỏ nàng, còn nguyện ý đón nàng qua cửa sớm ư?

Lúc này, lại có vài người chạy tới.

Nhạc Linh Chi nhận ra bọn họ, tỷ tỷ trên danh nghĩa của nguyên chủ Nhạc Tiểu Thúy, Tam đường thúc cùng Tứ đường thúc, còn có một người nữa chính là Tam đường thẩm.

Nhìn thấy vết máu bầm trên trán nàng, mọi người đều sợ tới mức không nhẹ.

Thấy Nhạc Linh Chi không chết, mọi người lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cố Tranh đem chuyện hắn nhìn thấy Nhạc Linh Chi, sau đó giúp nàng băng bó miệng vết thương nói một lần.

Nhạc tứ thúc bất mãn mà nhìn về phía Lưu thị, Lưu thị vừa rồi lớn giọng như vậy, bọn họ đều nghe được, bà ta làm sao không biết xấu hổ như vậy.

Lưu thị tránh đi ánh mắt của Nhạc tứ thúc, làm bộ không nhìn thấy.

Vì có thể đạt được mục đích, chuyện gì không biết xấu hổ bà ta cũng làm ra được.

Bà ta cũng không có biện pháp, đây đều là cuộc sống bắt buộc!

Lúc trước bà ta mang theo nữ nhi gả cho Nhạc Thanh Sơn bị chặt đứt một chân, nhìn trúng chính là người cha chồng là đại phu nổi tiếng xa gần này, có thể kiếm đủ tiền cho cả nhà tha hồ tiêu xài, nhưng ngày vui ngắn chẳng kéo dài, cha chồng vào ba năm trước đây xảy ra chuyện, trong nhà liền bắt đầu miệng ăn núi lở.

Hiện tại, bà ta phải nuôi một nam nhân tàn tật, còn phải nuôi thêm một đứa câm nhiều bệnh nhiều xui xẻo, nếu không phải có tiểu nhi tử, bà ta thật muốn rời khỏi Nhạc gia.

Lưu thị không biết xấu hổ, tự bào chữa cho bản thân mình.

Khóe mắt Nhạc Linh Chi liếc nhìn Nhạc Tiểu Thúy.

Nhạc Tiểu Thúy lớn hơn nàng ba tuổi, cũng cao hơn nàng, thân mình đã phát dục, xem như là đại cô nương.

Nàng ta nhìn thấy vết máu thì lắp bắp kinh hãi, sau đó cũng chỉ tới quan tâm nàng một chút, chỉ là thường thường trộm nhìn Cố Tranh, mặt đỏ lên, một bộ dáng vẻ hoài xuân của thiếu nữ.

Trừ bỏ nhìn thấy nàng ta đối với người muội muội trên danh nghĩa là nàng đây không có chút cảm tình nào ra, nhìn không ra có phải nàng ta đẩy nguyên chủ hay không.

Nhạc tứ thúc đau lòng mà nhìn Nhạc Linh Chi: “Linh Chi nha đầu, lần sau cháu nhặt củi cẩn thận một chút, ngã đau đúng không? Tứ thúc cõng cháu về nhà.”

Lưu thị dù có không đúng cỡ nào cũng là đường đại tẩu của bọn họ, còn không tới phiên ông thuyết giáo.

Lưu thị chạy nhanh ngăn cản ông: “Ngươi đừng nhiều chuyện, Cố Tranh vừa rồi nói, hôm nay liền đón nàng qua cửa, không tin ngươi hỏi hắn!”

Nhạc tứ thúc nhìn về phía Cố Tranh, Cố Tranh bình tĩnh gật đầu.

Nhạc tứ thúc nhíu mày: “Cố Tranh ngươi phải nghĩ kỹ, nhà ngươi là bộ dáng gì, ngươi lại không phải không biết, chỉ là nuôi lớn đệ muội của ngươi đã không dễ dàng, lại thêm một Linh Chi, ngươi xác định sẽ không đói chết nàng?”

Nhạc tam thẩm cũng khuyên hắn: “Chúng ta biết ngươi đau lòng Linh Chi, nhưng chúng ta cũng biết, từ sau khi cha ngươi qua đời, nhà ngươi liền không bằng trước, nghe nói vì chữa chân cho tam đệ ngươi, còn mượn một đống nợ, cả nhà một ngày ba bữa cơm chỉ có thể uống nước cháo, ngay cả a nương của ngươi cũng chịu không nổi khổ, phải gả cho người khác……”

Nói đến a nương hắn tái giá, sắc mặt Cố Tranh trở nên khó coi, cắt ngang lời Nhạc tam thẩm, nói: “Ta sẽ nghĩ cách, ta sẽ không để nàng bị đói!”

Nhạc tam thẩm ngắm liếc mắt nhìn sọt trúc đựng mũi tên cùng gà rừng mà hắn cõng sau lưng, thở dài một tiếng: “Ngươi có biện pháp nào chứ? Dựa vào lên núi bắn gà rừng, có thể kiếm được mấy đồng?”