27316Hạ Lệnh Tân nhìn bầu ngực gồ lên kia, nghi hoặc không thấy đầu v*. Anh giơ tay lên dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào núʍ ѵú, thấy đầu v* chậm rãi cứng lên. Anh lại chọc đầu v* bên kia cứng lên, mỉm cười nhìn Trần Tịch.
Trần Tịch mặt đỏ tai hồng nhìn anh, cho tới bây giờ cậu không cảm thấy đầu v* mình có gì lạ, thậm chí còn cảm thấy may là không cần lo to quá, chỉ cần mặc áo ba lỗ là không nhìn ra bất kì chỗ bất thường nào. Bây giờ bị Hạ Lệnh Tân chạm vào, cậu bị phản ứng cơ thể làm cho thẹn vô cùng, dời mắt đi không dám nhìn ngực mình cũng không dám nhìn anh, hận không thể bịt mắt bịt tai, làm bộ mình không biết gì.
Hạ Lệnh Tân dùng hai tay nhẹ nhàng sờ sờ hai núʍ ѵú, hài lòng thấy Trần Tịch run rẩy. Anh cúi người hà hơi vào một bên núʍ ѵú, núʍ ѵú đó rõ ràng lại đứng thẳng lên. Anh khẽ cười nói: "Cục cưng, ngực em đáng yêu quá."
Trần Tịch ngượng đến độ mắt cũng ươn ướt, muốn nâng hai tay lên che ngực, lại bị Hạ Lệnh Tân chặn lại. Cậu cong thắt lưng muốn trốn, anh đẩy cậu ngã xuống giường, cong người đè lên, nói: "Cục cưng không được trốn."
Trần Tịch cắn môi lườm anh một cái, nâng cánh tay lên che mắt mình, giọng cũng thút thít: "Anh đừng chơi..." Hạ Lệnh Tân nghe mà tim phải run rẩy.
Anh kéo tay cậu xuống để cậu nhìn mình, giọng khàn khàn: "Ừ. Anh muốn em nhìn anh, không được che mắt." Trần Tịch cắn môi dưới gật đầu, giọng Hạ Lệnh Tân khàn khàn gợi cảm, tản ra hormone mãnh liệt, cậu cảm thấy chỗ xấu hổ kia đã ươn ướt.
Hạ Lệnh Tân dịu dàng ngậm môi Trần Tịch hôn một lát, lại dọc theo cằm, cổ một đường liếʍ xuống ngực. Qua một lát hai núʍ ѵú không ai chiếu cố lại thụt về, anh liếʍ một bên, hài lòng thấy nó lại cứng lên lần nữa, lúc này mới há miệng ngậm nhẹ nhàng mυ'ŧ vào đùa giỡn, một tay khác sờ một bên núʍ ѵú khác gảy gảy.
Trần Tịch cụp mắt nhìn Hạ Lệnh Tân chơi đùa ngực mình, kɧoáı ©ảʍ xa lạ theo ngực truyền lên đại não. Kɧoáı ©ảʍ không mãnh liệt mà rất thoải mái, như là có người đang nhẹ nhàng cù lét, làm cho người ta không kìm được muốn cười, muốn bảo anh mạnh tay lên chút. Cậu cố gắng cắn môi dưới không phát ra tiếng, nhẹ nhàng ưỡn ngực theo động tác của anh. Anh giương mắt nhìn cậu, cậu thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Ừm... hơi ngứa..." Hạ Lệnh Tân hiểu ý, mắt đầy ý cười nhìn cậu, cắn mạnh một cái, tay thì nhéo núʍ ѵú kéo một cái thật mạnh. Trần Tịch bất ngờ không kịp phòng kêu sợ hãi ra tiếng.
Hạ Lệnh Tân buông núʍ ѵú ra, quay đầu ngậm một bên khác. Vυ' Trần Tịch rất nhỏ, anh cơ hồ ngậm vào hơn một nửa. Đầu tiên là anh ngậm cả vυ' mυ'ŧ vài cái, lại cắn đầu v* chậm rãi chơi đùa, một tay kia cũng không ngừng gảy một đầu v* khác. Cậu dần thở dốc, anh đợi cho núʍ ѵú cứng lên không thụt vào nữa mới dừng lại.
Hạ Lệnh Tân tiếp tục hôn xuống bụng dọc theo ngực Trần Tịch, lúc xuống bụng dưới anh giơ tay lên cởϊ qυầи cậu. Cậu run giọng nói: "Em, em tự cởi..."
Anh ngẩng đầu nhìn cậu, cậu chống tay định đứng dậy, anh lại ngăn cậu, dùng hai tay nắm thắt lưng quần, vỗ mông cậu nói: "Nâng lên." Trần Tịch không thể chống cự, chỉ đành nâng mông lên theo lời anh, mặc anh cởi hết quần và qυầи ɭóŧ cho mình. Sự xấu hổ của cậu bị Hạ Lệnh Tân phá tan, cả người trần trụi ở trước mặt anh, từ trong đến ngoài.
Trần Tịch trần trụi nằm trên giường, muốn khép hai chân lại che tầm mắt nóng bỏng của Hạ Lệnh Tân, lại phát hiện mặc kệ là tư thế gì cũng không trốn khỏi ánh mắt của anh, cản chỗ này không chắn được chỗ kia, cuối cùng cậu đành thôi, lại giơ tay lên che mình.
Hạ Lệnh Tân giơ tay lên cởϊ áσ sơ mi của mình, vừa thưởng thức cơ thể đẹp đẽ trước mắt vừa chậm rì rì cởϊ qυầи ra. Trần Tịch thẹn thùng cổ cũng đỏ, ngay cả ngực cũng hồng hồng, núʍ ѵú bởi vì chủ nhân kích động và vừa mới bị liếʍ cắn mà dựng thẳng, màu thâm hơn quầng vυ' hồng nhạt, vô cùng quyến rũ. Trên bụng cậu không có một chút thịt thừa, vòng eo nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, chỉ là gầy quá. Hạ Lệnh Tân mặt không đổi sắc nghĩ, phải bồi bổ thêm mới được.
Xuống vòng eo là đôi chân dài đang run run, vừa trắng vừa thẳng vừa thon vừa dài, là đôi chân đẹp nhất mà Hạ Lệnh Tân từng thấy. Sau đó cậu hoàn toàn cam chịu, tùy ý duỗi chân trên giường, phong cảnh giữa hai chân đương nhiên là không giấu được, Hạ Lệnh Tân bất giác nín thở nhìn nơi đó. Mặc dù nhiều năm trước từng thấy một lần, nhưng lúc đó anh không nhìn nhiều, hôm nay phải nhìn thật kỹ mới được.
Người Trần Tịch rất ít lông, nơi riêng tư cũng không có mấy cọng lông, chỉ có mấy nhúm ở chỗ tam giác, xuống chút nữa là không có chút lông nào. dương v*t cậu đã hơi cương, nhỏ hơn anh không ít. Hạ Lệnh Tân đoán chắc là nhỏ hơn nam giới bình thường, dù sao người cậu đã vậy, có điều thật ra rất đẹp. Vì da cậu trắng nên dương v*t cũng nhạt màu, giờ phút này vì sung huyết mà biến thành màu đỏ xinh đẹp.
Dưới dương v*t là hai cái tinh hoàn nho nhỏ, dưới tinh hoàn là âʍ ɦộ thịt mum múp. Nữ huyệt của Trần Tịch cũng rất nhỏ rất đáng yêu, âʍ ɦộ mum múp che âm đế, tiểu môi lại, chỉ nhìn thấy thứ gì đó lóng lánh ở dưới. Ánh mắt Hạ Lệnh Tân càng thâm trầm.
Anh nhìn Trần Tịch lại che người, lòng yêu thương vô cùng. Anh giơ tay lên tách một bên đùi cậu ra, hạ thân cậu hoàn toàn mở rộng. Âm đế giữa âʍ ɦộ, âm thần nhỏ, miệng huyệt cũng lộ ra. Bên tai cậu là tiếng tim đập, muốn nhìn cảnh bây giờ rồi lại không dám nhìn, sợ mình thật sự thẹn thùng khóc lên, thế thì mất mặt quá.
Hạ Lệnh Tân ngừng thở, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ âm đế. Trần Tịch run lên, bất giác muốn khép chân lại. Anh đè chân cậu lại, dùng ngón tay quẹt thể dịch dính bên ngoài. Trần Tịch cảm giác được anh sờ, không nhịn được nữa, bỏ tay xuống nhìn anh, lại thấy anh đưa tay lên mũi ngửi, lại thè lưỡi ra liếʍ, cuối cùng nhìn cậu khẽ cười nói: "Cục cưng, em ướt rồi."
"Oành" một tiếng, bên tai Trần Tịch như thể có xe lửa chạy qua, nổ tung. Tiếng tim đập làm cho người cậu run rẩy, cậu biến thành một con tôm hồng nhạt. Nhìn Hạ Lệnh Tân đứng ở bên giường cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cơ ngực cơ bụng tuyến nhân ngư đầy đủ mọi thứ, rốt cuộc cậu rơi giọt lệ thẹn thùng, rầm rì rêи ɾỉ một tiếng "Hạ Lệnh Tân...". Lỗ nhỏ dưới thân không tự chủ được lại trào ra một đống chất lỏng.
Hạ Lệnh Tân cúi người ôm Trần Tịch, xâm lược miệng cậu, hàm hồ gọi "Cục cưng". Cậu giơ tay lên ôm lưng anh, cam tâm tình nguyện hiến dâng bản thân mình cho anh. Anh vừa hôn cậu vừa vuốt từ ngực cậu xuống bụng, đi vào giữa hai chân, cầm dương v*t nhỏ nhắn kia vuốt ve. Trần Tịch chưa từng bị người khác chạm vào nơi đó, dương v*t vốn đã cương cứng nhanh chóng bắn ra dưới sự vuốt ve của anh.
Trần Tịch kêu lên một tiếng, Hạ Lệnh Tân giơ bàn tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên trước mặt đùa cậu: "Cục cưng muốn nếm thử vị của mình không?" Trần Tịch không thể tin nổi nhìn anh chằm chằm, Hạ Lệnh Tân cười một tiếng, tự liếʍ, nghiêm trang nói, "Hương vị của cục cưng không tệ lắm." Cậu xấu hổ và giận dữ không thôi, anh nhanh chóng cúi đầu chặn miệng cậu, tay thì tiếp tục sờ xuống tìm được âm đế xoa nắn. Trần Tịch rêи ɾỉ một tiếng, người lại mềm nhũn.
Thịt huyệt càng ngày càng chảy nhiều chất lỏng, âm đế kɧoáı ©ảʍ từng cơn, Trần Tịch chưa thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ cao trào dương v*t vừa rồi, được xoa âm đế cơ hồ là lại cao trào. Cậu bị kɧoáı ©ảʍ này dần ăn mòn lý trí, hai chân kẹp chặt tay anh. Hạ Lệnh Tân buông âm đế ra, thấp giọng dỗ: "Cục cưng, mở chân ra chút." Trần Tịch bị hai chữ "Cục cưng" kí©ɧ ŧɧí©ɧ giật mình một cái, thịt huyệt lại trào ra một bãi nước.
dương v*t Hạ Lệnh Tân đã trướng đau, Trần Tịch hơi thả lỏng chân, anh thò tay sờ miệng huyệt. Miệng huyệt đã ướt đẫm, anh thử thăm dò đưa một ngón tay vào trong, không ngoài dự đoán, lỗ huyệt rất chặt. Anh chảy mồ hôi, cúi đầu hôn ngực cậu, qua lại liếʍ hai núʍ ѵú, tay kiên nhẫn nới lỏng, chậm rãi từ một lóng tay cho ba ngón vào. Trần Tịch đã bị hành hạ không chịu được, kɧoáı ©ảʍ trào dâng khắp người, nhưng Hạ Lệnh Tân càng sờ cậu càng cảm thấy còn thiếu chút gì đó, rốt cuộc khi chất lỏng lại trào ra, cậu mắt ướt sũng nức nở nói: "Đừng làm nữa Hạ Lệnh Tân... Vào đi..."
Hạ Lệnh Tân đã nhịn đến độ đầu đầy mồ hôi, nới lỏng dài lâu cơ hồ là dùng hết sự nhẫn nại cuộc đời này, bởi vì nơi đó của Trần Tịch quá nhỏ nên anh không thể không chuẩn bị vẹn toàn. Giờ phút này đã nới lỏng đủ rồi, anh xuống giường lấy áo mưa buổi chiều mua ra, quay về đè lên người cậu, dịu dàng hôn mắt cậu nói: "Cục cưng, đau thì cắn anh." Rồi lại không yên tâm dùng tay sờ. Trần Tịch ôm cổ anh đỏ mắt gật đầu, anh không nói thêm, cầm dương v*t tìm miệng huyệt từng chút một nhấn vào.
Tuy rằng anh đã nới lỏng thật lâu, nhưng dương v*t của anh quá to, đối với lỗ nhỏ của Trần Tịch vẫn quá thô. Anh mới miễn cưỡng cho đầu vào, cậu đã đau đến độ môi trắng bệch. Anh bị cắn thật sự khó chịu, nhưng đau lòng cậu hơn. Anh giơ tay lên lau mồ hôi rịn ra trên trán cậu, đau lòng nói: "Cục cưng, nếu đau quá thì chúng ta không làm nữa."
Trần Tịch lắc đầu, nhịn đau giơ chân lên vòng qua thắt lưng anh, chủ động dán vào côn th*t kia, đau đến độ kêu lên một tiếng đau đớn. Cậu thúc giục Hạ Lệnh Tân: "Mặc kệ em, vào đi." Hạ Lệnh Tân hết cách, cắm thẳng vào, tầng màng mỏng bị đâm thủng, tơ máu chậm rãi chảy ra. Trần Tịch đau đến độ cắn vai anh, Hạ Lệnh Tân hít sâu một hơi, quyết tâm đâm thêm một cái. Cậu thở hổn hển, đau đến độ chảy nước mắt.
Khát vọng với Trần Tịch trong lòng Hạ Lệnh Tân được thỏa mãn, nguyện vọng chờ đợi mấy năm vào hôm nay rốt cuộc được thực hiện, tình yêu với cậu điên cuồng dâng lên, chỉ có thông qua tình ái để biểu đạt. Anh yêu thương hôn nước mắt ở khóe mắt cậu, thành kính nói: "Cục cưng, anh yêu em, rất yêu rất yêu em." Vừa nói lời yêu vừa chậm rãi rút ra đâm vào.
Giọng nói dịu dàng của anh như là muốn làm Trần Tịch tan chảy, hạ thân lại cứng rắn như bàn ủi đâm cậu đến độ không thể động đậy. Cậu thừa nhận những lần đâm chọc càng nhanh của anh, cơn đau cũng dần bị kɧoáı ©ảʍ xa lạ thay thế. Kɧoáı ©ảʍ dâng lên, cậu vừa vui thích vừa đau khổ, kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt cơ hồ làm cho cậu không chịu nổi phải rêи ɾỉ.
Hạ Lệnh Tân đâm mạnh từng cái, lát sau lại chậm rãi cọ, một lát nữa lại đâm sâu vào, vừa không ngừng như vậy vừa cúi đầu mυ'ŧ đầu v*, tay còn tại thì vuốt ve dương v*t và âm đế của cậu. Trần Tịch rốt cục vẫn bị làm khóc, khóc lóc cầu xin: "Em không chịu nổi Hạ Lệnh Tân... A... Đừng đâm... ưʍ... Đừng ấn chỗ đó... Đừng đâm vào ưʍ..."
Hạ Lệnh Tân căng người, ưỡn thắt lưng, dương v*t bị lỗ nhỏ của Trần Tịch đè ép, mυ'ŧ vào. Anh thích ý muốn làm nhanh hơn, càng đâm sâu vào trong hơn, nhất là khi đâm vào cổ tử ©υиɠ âm đ*o của Trần Tịch sẽ co rút, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cơ hồ làm cho anh sắp không chịu nổi. Nhìn Trần Tịch khóc dưới thân mình, Hạ Lệnh Tân thầm nghĩ làm cho cậu khóc thảm thêm chút, quá đẹp, mình quá yêu em ấy.
Trần Tịch lại bắn một lần, âm đ*o cũng co rút cao trào hai lần, cậu khóc đỏ mắt, mắt ban ngày vẫn chưa hết sưng lại sưng lên. Cậu ôm cổ anh thút thít cầu xin: "Em không được... ưʍ... em thật sự không được... Hạ Lệnh Tân anh mau bắn đi... A..."
Hạ Lệnh Tân thở dốc bên tai Trần Tịch: "Gọi chồng, gọi chồng anh bắn cho em."
Trần Tịch thẹn thùng cắn môi, Hạ Lệnh Tân đâm vào cổ tử ©υиɠ, miệng cổ tử ©υиɠ được mở ra một chút, cắn lấy côn th*t. Cậu run rẩy lại cao trào một lần, rốt cuộc cậu vẫn phải khóc lóc: "Chồng ơi... Mau bắn đi..."
Tim Hạ Lệnh Tân run lên, anh cúi đầu cắn mạnh môi Trần Tịch mυ'ŧ vào, dương v*t vùi ở cổ tử ©υиɠ của cậu bắn. Cậu vẫn đang cao trào chưa hoàn hồn, cho đến khi anh bắn xong rút ra khỏi cơ thể cậu mới chậm rãi hoàn hồn. Anh cởϊ áσ mưa ra thắt nút ném vào thùng rác, lại quay về ôm cậu mê luyến hôn. Trần Tịch lau nước mắt ở khóe mi, vẫn khóc thút thít. Hạ Lệnh Tân như thể hôn không đủ, từ trán, mắt, mũi, môi, tai cậu hôn đến ngực, cắn hai núʍ ѵú sưng lên mυ'ŧ vào. Trần Tịch oán giận nói: "Sưng hết lên rồi."
Hạ Lệnh Tân yêu thương hôn hai núʍ ѵú, lại lần nữa ôm lấy Trần Tịch hôn môi vuốt ve, thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi cục cưng, lần sau anh sẽ chú ý." Cậu đỏ mặt chui vào lòng anh, không nói gì. Hai người thân mật một lát, bụng Trần Tịch lại "òng ọc òng ọc" vang lên, cậu ngượng ngùng che bụng. Hạ Lệnh Tân xem giờ, hai người làm hơn một tiếng, đã muộn.
Anh hôn mặt cậu, ôm cậu gọi thức ăn ngoài, sau đó để điện thoại xuống bế cậu đi vào phòng tắm, đứng ở phòng tắm nho nhỏ tắm rửa cho cậu. Tắm xong đi ra Hạ Lệnh Tân tách chân Trần Tịch ra kiểm tra hạ thân cậu, phát hiện hơi sưng. Anh đau lòng hôn lên, cậu không ngờ anh lại hôn nơi đó, hoảng sợ, vội đỏ mặt đẩy anh ra. Anh kéo cậu vào lòng trấn an dỗ dành, nói: "Chỗ đó hơi sưng, anh đi xuống mua thuốc, lát nữa đồ ăn đến mà anh chưa về thì em ra lấy." Trần Tịch đáp "Vâng", Hạ Lệnh Tân mặc quần áo cho cậu, lại mặc quần áo cầm chìa khóa ra cửa.
Lúc anh mua thuốc về, đồ ăn ngoài đã đến. Hạ Lệnh Tân trông Trần Tịch ăn nhiều hơn chút, cho đến khi cậu thật sự không chịu được nữa mới buông tha cậu, nhanh chóng giải quyết xong cơm của mình, lại bôi thuốc cho cậu. Trời đã quá muộn, hôm nay Trần Tịch dao động cảm xúc quá lớn, lại làm vận động thể lực, đã mệt mỏi không chịu nổi nữa, lúc Hạ Lệnh Tân bôi thuốc đã ngủ mất.
Anh bôi thuốc xong phát hiện cậu đã ngủ. Anh ngẩn ra nhìn chằm chằm cậu không dời mắt, lại mỉm cười hạnh phúc, cứ ngồi như thế nhìn cậu thật lâu mới nằm xuống ôm cậu, nhẹ nhàng hôn người trong lòng suốt hơn hai nghìn ngày, ngủ một giấc ngon nhất suốt năm năm qua.
Một chương dài, dài hơn cả của Hạ Lệnh Tân (: