Đầu Xuân

Chương 48

Trần Tịch mua dưa hấu lạnh, Hạ Lệnh Tân cầm vào bếp cắt thành hai nửa, bỏ một nửa vào tủ lạnh, cầm một nửa kia và thìa ngồi cạnh cậu, dùng thìa xúc lòng quả dưa hấu cho cậu ăn. Trần Tịch chần chừ há miệng ăn, Hạ Lệnh Tân mới xúc một thìa đưa vào miệng mình. Cậu nhìn cái thìa mình ngậm lại bị anh ngậm vào trong miệng, đột nhiên cảm thấy nóng mặt, vội dời mắt sang chỗ khác.

Hạ Lệnh Tân yên lặng thu phản ứng của cậu vào trong mắt, thấy thế nhét dưa hấu vào tay cậu. Trần Tịch ngẩn ngơ nhận ngẩng đầu nhìn anh, anh vỗ đùi mình: "Cục cưng ngồi lên đây, em bón anh ăn." Trần Tịch đỏ mặt lắc đầu, Hạ Lệnh Tân nhìn cậu không nói lời nào. Vài giây sau, cậu chậm rãi đứng lên nghiêng người ngồi lên chân anh.

Anh hài lòng ôm lấy cậu, hôn mặt cậu, si mê cảm thán nói: "Cục cưng ngoan quá." tim cậu đập nhanh hơn, cậu cúi đầu xúc một miếng dưa cho vào miệng. Trời quá nóng, phải ăn gì đó mát mẻ mới được.

Anh đặt cằm lên vai cậu, há miệng "A" một tiếng: "Anh cũng muốn ăn." Trần Tịch đỏ mặt xúc một thìa đưa vào miệng Hạ Lệnh Tân, anh cố ý "A" một tiếng, chọc cậu bật cười.

Hạ Lệnh Tân dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu cười: "Cục cưng của anh càng ngày càng đẹp, làm sao đây, nghĩ đến có nhiều người nhìn thấy em thích em tán em nhớ nhung em là anh ghen tị muốn chết, muốn nhốt em lại, chỉ cho mình anh nhìn, em nói được không? Hửm? Cục cưng?"

Trần Tịch đỏ mặt, không rõ là nước ngoài phóng khoáng hay là sao, Hạ Lệnh Tân ra nước ngoài mấy năm mà đã miệng lưỡi dẻo quẹo. Cậu mím môi cúi đầu xúc một thìa dưa hấu to nhét vào miệng anh, không cho anh nói linh tinh: "Đừng có nói linh tinh, nào có ai đâu."

Hạ Lệnh Tân nuốt dưa hấu xuống, hận không thể viết chữ "ghen" lên mặt, không vui: "Năm lớp 11 có anh lớp 12 xếp nến tỏ tình ở dưới ký túc xá, thiếu chút nữa làm hiệu trưởng biết đúng không? Năm lớp 12 có em lớp 10 tỏ tình thiếu chút nữa bị gọi phụ huynh; đến lúc lên đại học có người tên Triệu Thạch Lỗi tự xưng là bạn cấp một cấp hai khùng điên đưa em đến bến xe, tuyên bố bảo em chờ ở thành phố B, cậu ta sẽ cố gắng tới đây tìm em; năm nhất lúc huấn luyện quân sự có các anh chị khóa trên đến xem, sau đó được trưởng ban văn nghệ của khoa em tỏ tình; năm hai..."

Trần Tịch mở to mắt, vừa sợ vừa thẹn, che miệng anh sợ hãi nói: "Sao, sao anh biết?!"

Anh kéo tay cậu ra thuận thế hôn một cái, cười như không cười: "Em nói xem?"

Trần Tịch nghĩ cái là hiểu: "Là Tử Câm và Chương Khải phải không?" Hạ Lệnh Tân cười gật đầu.

Cậu ngơ ngác hỏi: "Điện thoại, địa chỉ cũng là họ nói cho anh biết à?" anh gật đầu.

Trần Tịch đột nhiên nhớ ra Lý Tử Khâm nói gọi thức ăn nhanh cho cậu, kết quả mở cửa lại là Hạ Lệnh Tân, hóa ra họ đã thông đồng từ lâu. Cậu nhất thời im lặng, Hạ Lệnh Tân cũng không nói gì, chỉ ôm cậu thỉnh thoảng lại hôn má.

Một lát sau, cậu mới chậm rãi nói: "Lúc trước... Không phải nói trước khi về không liên hệ à?" Nói xong lời cuối cùng đã cơ hồ không có tiếng.

Hạ Lệnh Tân siết chặt cánh tay, ngữ điệu dịu dàng: "Chúng ta quả thật không có liên hệ, không phải sao cục cưng? Nhưng anh không thể bỏ lỡ mấy năm quan trọng trong đời em đuọc, anh không muốn bỏ lỡ mỗi một ngày trong đời em, anh phải lớn lên với em. Mỗi ngày nghe được tin tức của em từ bạn bè là niềm an ủi duy nhất của anh ở bên kia, chỉ cần nghĩ đến cục cưng đang đợi anh là anh không cảm thấy mệt mỏi nữa. Em là động lực và chỗ dựa của anh, làm cho anh vượt qua quãng thời gian gian nan đó."

Trần Tịch ngẩn ra nhìn Hạ Lệnh Tân, nước mắt chảy xuống từng giọt, cậu khóc ròng: "Em, em tưởng anh đến đó có cuộc sống mới sẽ quên em, em không dám nghe Lý Tử Khâm nói gì về tin tức của anh, em thậm chí còn không dám nhớ anh... ngày nào em cũng tính lúc nào anh về, cũng đã chuẩn bị anh không về nữa, thậm chí em đã lên kế hoạch nếu anh không về thì em sang đó nhìn anh..."

Hạ Lệnh Tân nghe Trần Tịch khóc lóc kể lể chuyện mình không biết, đau lòng và hoan hỉ, anh hôn nước mắt trên cằm cậu, dỗ dành: "Sao có thể, cục cưng, anh luôn nhớ em, vẫn yêu em, cho tới bây giờ chỉ có một mình em. Lúc trước anh nói anh sẽ về em không tin, bây giờ tin anh được không? Anh chỉ yêu em, mặc kệ em ở đâu anh cũng sẽ về bên em. Cục cưng đừng khóc được không? Lát nữa lại đau mắt..."

Trần Tịch vẫn khóc thương tâm, giống như là muốn phát tiết tất cả những uất ức khổ sở lo âu sợ hãi mấy năm này ra ngoài. Cậu khóc vì Hạ Lệnh Tân, cảm động vì sự chân thành của anh, cũng khóc vì mình, hận mình không đủ tự tin không đủ dũng cảm, lúc trước không dám tin lời hứa của anh, nhát gan đến độ thậm chí không dám liên hệ với anh, không dám nghe tin về anh. Cậu chỉ lo lùi về trong vỏ bảo vệ mình, nhưng không nghĩ đến không liên hệ có làm anh đau lòng không... Nói cho cùng cậu vẫn yêu bản thân mình nhất thôi. Trần Tịch hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Hạ Lệnh Tân, cậu hối hận, vì sao không tin anh chứ? Mấy năm bỏ lỡ phải bù lại thế nào đây? Cậu hoàn toàn không biết gì về anh mấy năm nay.

Hạ Lệnh Tân đau lòng không ngừng hôn nước mắt trên mặt Trần Tịch, cậu đặt dưa hấu lên bàn trà, quay người ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào nói: "Xin, xin lỗi.. Do em quá ích kỷ, em sợ bị tổn thương, lúc trước không tin anh hoàn toàn... Em, em bỏ lỡ mấy năm nay của anh, anh lại luôn ở bên em, mà em thì không thể, không thể ở bên em. Hạ Lệnh Tân, em hối hận lắm, rõ ràng em yêu anh như vậy mà vì sao em không thể tin anh thêm một chút chứ? Em, em sai rồi, Hạ Lệnh Tân, anh tha thứ cho em được không? Về sau em sẽ không như vậy nữa... em nhớ anh lắm, ngày nào cũng nhớ anh, cuối cùng anh cũng về rồi..."

Trần Tịch khóc rưng rức, Hạ Lệnh Tân cũng đỏ vành mắt. Anh ôm cậu thật chặt, nghiêng đầu hôn tóc cậu, hận không thể khảm hai người vào làm một không bao giờ chia lìa. Anh trấn an cậu: "Anh về rồi cục cưng, không trách em, em không hề sai, em không sai... Cục cưng không khóc, chuyện của anh anh sẽ chậm rãi nói cho em, chưa từng bỏ lỡ, cục cưng luôn ở bên anh... cục cưng đừng khóc, anh yêu em, đừng khóc..."

Trần Tịch chậm rãi ngừng khóc, đã nói hết lòng nhau, hai người hoàn toàn tâm ý tương thông, lẳng lặng ôm nhau, nghe tiếng quạt điện vù vù cùng đủ loại tiếng huyên náo ngoài cửa sổ, như có loại cảm giác năm tháng yên bình tươi đẹp. Cậu khóc mà người đầy mồ hôi, Hạ Lệnh Tân cũng chảy mồ hôi, anh vuốt sợi tóc ướt sũng trên thái dương cậu, nhẹ nhàng hôn vành mắt sưng đỏ, nói: "Cục cưng ăn dưa hấu, anh đi lấy khăn mặt cho em đắp mắt được không? Đắp xong chúng ta đi ra ngoài mua điều hòa lắp sớm, buổi tối đi mua thì hôm nay không lắp đặt được."

Trần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, xuống đùi Hạ Lệnh Tân ngồi lên ghế sofa, cầm lấy dưa hấu xúc một thìa đưa đến bên miệng anh. Anh há miệng ăn, cưng chiều sờ gáy cậu rồi mới đứng dậy đi lấy khăn mặt. Cậu không yên lòng xúc dưa hấu ăn, ánh mắt thì vẫn đuổi theo Hạ Lệnh Tân.

Anh ấy thật sự về rồi, mũi cậu chua xót, rồi cậu lại vô cùng vui sướиɠ, chậm rãi nở nụ cười thoải mái nhất mấy năm qua.

Hôm qua viết lại chương 48, hôm nay chưa kịp viết chương mới, ngày nào cũng phải đi làm tập giảm béo còn chơi điện thoại, thật sự bận đến độ không có thời gian viết... Cho nên ngày mai chưa chắc đã có, mọi người đợi đến sang tuần đọc nhé (không cẩn thận từ ngày nào cũng có chương mới thành tuần nào cũng có chương mới ha ha ha).

Chương sau chắc là bắt đầu chính thức tình yêu của người trưởng thành (các bạn trẻ vị thành niên có thể dừng bước ở đây!). Báo động trước nhé, như giới thiệu đó, khả năng sẽ đề cập đến sinh con sản nhũ gì đó, mặt khác cục cưng Tịch Tịch có ngực nhỏ á (chương trước có chi tiết áo ba lỗ mà không biết các cô có để ý không). Các chị em không thể tiếp thu cũng có thể coi như kết thúc rồi, không cần đọc nữa ha.

Cảm ơn các chị em đã đọc đến đây, iu các cô chụt ~ chụt ~