Edit: Hừa; Beta: Pate.
Buổi chiều bọn họ trở về nhà, mẹ Trịnh hỏi sao phải về sớm như vậy, nếu không phải đi làm thì ở lại chơi thêm mấy ngày.
Những năm rồi Trịnh Dụ Chương mang theo tụi nhỏ ở lại khá lâu, khoảng mùng bốn, mùng năm mới đi.
Năm nay có hơi đặc biệt, An Minh Tri ở đây không quen, làm gì cũng rất gò bó, hơn nữa lúc trước khi đến đây Trịnh Dụ Chương đã nói kỹ với bọn họ là chỉ ở hai ngày mà thôi.
Mẹ Trịnh không nỡ để con trai về, đứa con trai này của bà, tuy là ở cùng một thành phố nhưng quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần.
Bà không nỡ con trai rồi đến không nỡ cháu trai cháu gái, lần cuối cùng Trịnh Dụ Chương dắt Trịnh Dư Dương tới đây chơi với bà là vào hồi tháng Mười, đã ba tháng trôi qua rồi đó!
Nhìn lại những người khác xem, toàn là con cái ở bên ngoài, ai nấy cũng ném cháu trai cháu gái cho cha mẹ trông nom hộ.Nhưng bọn họ bây giờ đã lên chức ông bà rồi, mà cháu trai không nhìn thấy được mấy lần, cháu gái cũng lớn, bọn họ không tiện chăm nom.
Mỗi lần đi chơi ở ngoài, mẹ Trịnh thấy mấy người cùng tuổi với mình ôm cháu nhỏ, làm bà ghen tị đỏ mắt một phen.
Bọn họ đã đến cái tuổi này rồi, cố gắng chỉ vì con cháu mình mà thôi.
“Vậy con để Trinh Trinh với Dương Dương ở lại chơi mấy ngày cũng được.”
Mẹ Trịnh mặt mày hớn hở: “Trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, tất nhiên sẽ vui vẻ náo nhiệt rồi.”
Trịnh Trinh Trinh là một cô bé hiểu chuyện, đương nhiên là không thành vấn đề, cô đã ở cùng với ông bà từ lúc còn nhỏ rồi, tình cảm sâu đậm, giờ mà đi thì cô cũng không nỡ.
Nhưng mà Trịnh Dư Dương thì…
Cậu nhóc như có dự cảm chẳng lành, ngón tay nắm chặt áo của An Minh Tri, khuôn mặt nhỏ kề sát trên bàn tay cậu.
Những đứa trẻ dưới năm tuổi sẽ rất ỷ lại cha mẹ mình, đặc biệt là với mẹ, đối với Trịnh Dư Dương thì cậu nhóc coi An Minh Tri chính là mẹ mình, mặc cho việc cha bắt nó gọi cậu là ca ca.
“Ca ca…” Trong lòng thằng bé đang rất hoang mang, cọ mu bàn tay An Minh Tri.
Chuyện ca ca phải rời đi không phải là chuyện đầu tiên, lúc An Minh Tri đi đóng phim thường đi đến tận mấy tháng, những lúc đó cậu nhóc đều khóc rất lâu.
Chị nói cho nó biết là Minh Tri ca ca rất bận rộn, phải đi công tác thì mới mua sữa bột cho nó uống được.
Cái này dĩ nhiên là chỉ để dỗ dành cậu nhóc không khóc nữa mà thôi, chứ còn tài sản của Trịnh Dụ Chương, không cần ai phải đi làm kiếm tiền, hắn vẫn có thể nuôi cả nhà.
Mà Trịnh Dư Dương nghĩ, nó đã hơn ba tuổi rồi, có thể nhịn một chút không uống sữa bột cũng được.
Mẹ Trịnh ôm cháu trai nhỏ: “Dương Dương ở lại với bà nội mấy ngày được không nè? Mấy ngày nữa cha đến đón cháu với chị cháu sau nha.”
Trịnh Dư Dương nói không chịu không chịu, cậu nhóc không muốn ở với ông bà, cứ ôm An Minh Tri suốt, không chịu buông tay.
Nghe lời này, mẹ Trịnh quay sang nhìn An Minh Tri, Trịnh Dụ Chương kêu cậu lên phòng thu dọn quần áo trước, cậu vừa mới đi lên tầng, Trịnh Dư Dương đã giãy dụa muốn thoát khỏi l*иg ngực bà nội, chân nhỏ bịch bịch bịch chạy lên theo.
Mãi cho đến khi mẹ Trịnh dỗ cậu nhóc ngủ trưa, hai người mới có thể thoát thân.
Xe còn chưa ra khỏi Trịnh gia, An Minh Tri đã không yên tâm ngoái lại nhìn mấy lần, tất cả những sầu lo đều hiện lên trên mặt.
Trịnh Dụ Chương nói: “Em yên tâm đi, gần ba tuổi rưỡi rồi, khóc mấy thì đến khi đau họng cũng phải ngừng.”
Giọng điệu hắn nói cứ như không phải là ba tuổi mà là ba mươi tuổi ấy.
Bình thường để Trịnh Dư Dương chịu chút oan ức thì An Minh Tri đã không đành lòng rồi, huống chi khóc, cậu nhóc khóc đáng thương như vậy, làm sao An Minh Tri nhẫn tâm bỏ mặc cho được?
Trẻ con thường hay khóc lóc quậy phá, nhất là vào giai đoạn vài tháng tuổi, chẳng nói được gì nên người lớn sẽ rất khó để hiểu được nó đang muốn cái gì, cuối cùng là hiểu sai ý đứa trẻ.
Đứa bé đang đói bụng đòi ăn, lại tưởng là nó muốn chơi đồ chơi, đứa bé muốn đi tiểu, lại tưởng nó muốn uống sữa,… Đây là những chuyện bình thường rất hay xảy ra, đặc biệt là lúc An Minh Tri không có ở nhà, vυ' nuôi không dỗ dành nổi, lúc ấy Trịnh Dụ Chương chỉ muốn mang cái thằng nhóc con không biết bằng cách nào mà có thể khóc to và dai đến thế ra chỗ khác, như muốn chọc thủng nóc nhà bằng tiếng khóc của nó vậy.
Nhưng cũng có những lúc Trịnh Dư Dương rất ngoan ngoãn biết điều, có lúc cậu nhóc khó chịu trong bụng, sau khi giải tỏa được thì yên tĩnh hơn rất nhiều, còn không nghịch ngợm bằng Trịnh Trinh Trinh khi đó nữa.
Lúc sinh được mấy tháng, thằng bé có thể chu mỏ ngủ rất là lâu, cả một ngày hai mươi tư tiếng mà chỉ tỉnh được vài tiếng thôi.
Khoảng thời gian đó An Minh Tri ở nhà, mỗi ngày cậu đều túc trực bên giường nhỏ quan sát, cậu thấy thằng bé ngủ quá nhiều, còn tưởng là vật nhỏ bị bệnh gì đó.
Lên mạng tra một chút, ôi trời, kết quả là có nhiều bạn nhỏ còn ngủ lâu hơn nữa.
Khó khăn nhất chính là giai đoạn sáu tháng đầu của Trịnh Dư Dương, cậu nhóc ngủ cùng với An Minh Tri, An Minh Tri cũng ở cạnh nó nhiều hơn, còn thường xuyên pha sữa bột cho thằng bé uống, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi sữa thơm ngọt, thành ra là đến buổi tối, Trịnh Dư Dương theo bản năng tìm đến ngực của An Minh Tri mυ'ŧ.
Cậu nhóc cắn được miếng thịt mềm, mυ'ŧ mãi nhưng không thấy ra sữa, gấp đến mức muốn khóc.
Lúc chuyện này vừa xảy ra, An Minh Tri xấu hổ nên không tiện nói cho Trịnh Dụ Chương, sau đó thì cậu bị phát hiện, lúc này mới mua rồi động viên Dương Dương xài núʍ ѵú cao su.
Cũng bởi vì chuyện này mà cậu bị Trịnh Dụ Chương cười rất lâu.
Khi lớn lên được một chút, Trịnh Dư Dương nằm nhoài lên bụng, lên bả vai An Minh Tri, nằm lên lưng của cha, trên giường trên ghế chỗ nào cũng lăn lộn qua một vòng.
Có lúc An Minh Tri dựa lưng vào đầu giường đọc sách hay chơi điện thoại di động, cậu nhóc lập tức bò tới, yên lặng ngậm lấy ngón tay người lớn, chẳng nói chẳng rằng.
Bây giờ thì cũng ngoan, ngoại trừ những lúc phải rời khỏi cha và ca ca.
Trịnh Dụ Chương liếc mắt nhìn An Minh Tri một cái, nói: “Em đi ra ngoài quay phim thì lúc nào chả vậy? Con trai mà, khóc vài lần rồi lại hết việc.”
Nhưng An Minh Tri nghĩ, bé trai hay bé gái thì có liên quan gì đâu, chẳng có đứa trẻ nào muốn rời khỏi người mình quen hơi cả? Cậu đau lòng thằng bé, nhưng dù gì cũng phải quyết tâm.
“Mỗi lần em đi con đều khóc sao?” An Minh Tri cẩn thận hỏi.
Trịnh Dụ Chương “chậc” một tiếng: “Tám chín phần mười là như vậy, lúc không khóc nhìn đáng yêu hơn hẳn.”
Nói tới đây, An Minh Tri rơi vào trầm tư, Trịnh Dụ Chương lại liếc nhìn cậu một cái, giải thích: “Nhưng gần đây thì không thấy em nó cũng chỉ khóc hai lần thôi, đợi một lát là ổn ấy mà.”
An Minh Tri không biết có phải là thật hay không, hay hắn là chỉ muốn an ủi cậu mà thôi.
Tuyết trên đường nhựa vẫn chưa tan, đường xá trơn trượt lầy lội, phải gần một tiếng mới về đến nhà.
Trong sân bị bao phủ một lớp tuyết dày đặc, An Minh Tri đạp lên tạo ra một hàng dài dấu chân.
tuy nơi này không tính là nhà của cậu, nhưng khi đến đây cậu vẫn có cảm giác an toàn khó nói nào đó.
Trịnh Dụ Chương đi đỗ xe trong gara rồi mới vào nhà, vừa mới ngồi xuống thì hắn nhớ ra lúc nãy mẹ hắn đưa cho không ít đồ vật, phải đi lại vào xe lấy đồ một chuyến.
Lúc này An Minh Tri nhận được điện thoại gọi tới của Ngụy Minh.
“Đạo diễn Nghê chọn diễn viên xong rồi, là cậu đóng cùng với Phong Trì.” Anh nói chuyện rất bình tĩnh, tựa như đã lường trước được chuyện này.
Có lẽ là do nghe được thông tin từ Trịnh Trinh Trinh rồi nên An Minh Tri cũng không biểu lộ cảm xúc bất ngờ, cậu chỉ hỏi: “Khi nào sẽ chụp ảnh?”
“Khoảng đầu tháng Ba.” Ngụy Minh nói, “Anh sẽ gửi cho cậu thông báo với kịch bản phim.”
Kịch bản của An Minh Tri là do anh chọn lựa và đề xuất, mới đầu anh cảm thấy nghệ sĩ nhà mình phù hợp và có khả năng trúng tuyển vai diễn này.
Đây là đề tài phổ biến được tăng cường sản xuất, nên rất dễ bị người xem chỉ trích, hơn nữa diễn viên được chọn phải đạt nhiểu tiêu chuẩn, vì vậy nên rất nhiều gương mặt đang hot lập tức bị loại bỏ.
Điều Ngụy Minh lo lắng nhất, là Trịnh Dụ Chương.
Trịnh Dụ Chương là một người làm ăn, công ty giải trí mà An Minh Tri đang ký hợp đồng có một phần cổ phần do hắn nắm quyền, hắn không hy vọng An Minh Tri quá nổi tiếng, có lẽ hắn có lý do của riêng mình.
Mà anh lại biết rất rõ, An Minh Tri vì ước mơ, vì cuộc sống, cậu đều hi vọng mình có thể bước xa trên con đường diễn xuất.
Điểm xuất phát và mong muốn của hai người là hoàn toàn trái ngược nhau.
Chuyện này làm khó Ngụy Minh, anh bắt buộc phải tìm ra một điểm cân bằng tốt nhất, ở giữa Trịnh Dụ Chương và An Minh Tri.
Nếu như anh phải lựa chọn, hoặc là vốn không cần phải lựa chọn, anh sẽ đứng về phía của Trịnh Dụ Chương.
Cũng may《Tổ chim》là phim điện ảnh, độ nổi tiếng tập trung trong một khoảng thời gian nhất định, không phải là phim truyền hình kéo dài tập duy trì độ hot, đối với các diễn viên khác có thể đây là một ảnh hướng xấu, nhưng đối với Ngụy Minh bây giờ mà nói, đây là điều tốt.
Truyện Mỹ Thực
Tất nhiên cũng có tai hại.
Tuy độ nổi tiếng của An Minh Tri không cao lắm nhưng Phong Trì cùng với đề tài phim đã mang sẵn độ hot trên mạng rồi, những diễn viên khác cũng được thảo luận sôi nổi, dự là sau buổi chụp hình cho bộ phim điện ảnh này sẽ đem An Minh Tri đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió.
Ngụy Minh không biết hắn có thể chịu được hay không nữa..