Giả Trang Thành Quốc Bảo, Mang Tân Sờ Cá

Chương 1: Thiên Phú

Thượng cổ có linh, không hiểu thế vụ, không thông thuật pháp, nhiên gặp dữ hóa lành, ngộ to lớn cát, vạn năm vừa ra.

Mạc Linh Chi chính là linh.

Vạn năm mới sinh ra một cái, tự nhiên ra đời "linh"

Loại này vừa nghe thập phần ngưu bức, nhưng trên thực tế thì..

Không có năng lực huỷ thiên diệt địa, không có pháp thuật, cũng không có chỉ số thông minh EQ cao, tương đương với phế vật!

Bằng không Mặc Linh Chi cũng sẽ không sau khi hóa hình được tận 100 năm thì mới thức tỉnh được kỹ năng thiên phú, được cây tùng già cho phép xuống núi.

Nhờ có lão Tùng, tuy rằng Mặc Linh Chi chưa có tiếp xúc với nhân loại nhưng vẫn có hiểu biết nhất định.

Nàng bẻ bẻ ngón tay, tổng kết ---

Đầu tiên, nàng không thể trước mặt người khác hóa hình, nếu không nàng lập tức liền sẽ bị cảnh sát thúc thúc bắt lại.

Tiếp theo, nàng muốn tuân thủ quy tắc của nhân loại, không có "Thân phận chứng", không có "Văn hóa", ở cái thế đạo đến gia súc còn gian nan, không bản lĩnh như nàng thì rất khó sinh tồn.

Cuối cùng, bởi vì có kỹ năng thiên, nàng có thể dựa vào nhân loại sinh hoạt.

Nghĩ như vậy, Mạc Linh Chi thu tay lại, cười.

Kỹ năng thiên phú của nàng là có thể biến thành bất luận loại động vật gì!

- - tuy rằng, giống như.. Có điểm tỳ vết?

* * *

"Di? Như thế nào có chín con hamster?" Bà chủ của Cửa hàng thú cưng đem một cái l*иg sắt nhắc lên.

Ông chủ quay đầu nhìn thoáng qua: "Vẫn luôn là chín con a."

"Ban đầu là chín con, nhưng ngày hôm qua không phải bán một con sao, vẫn là tôi bán đi, l*иg sắt bên trong hẳn là chỉ còn lại có tám con a." Bà chủ đầy mặt mơ hồ.

Nghe vậy, ông chủ đi tới: "Nhưng nơi này chính là chín con a, ngươi nhớ lầm đi?"

"Không có khả năng! Tuyệt đối có vấn đề!" Bà chủ hiển nhiên không phải dễ lừa gạt như vậy, híp lại con mắt nhìn l*иg sắt bên trong, trong mắt tràn đầy hồ nghi.

Mạc Linh Chi kẹp chặt cái đuôi, bắt chước động tác của các hamster bên cạnh, đầu rũ, một đôi mắt đậu đen quay tròn.

Móng vuốt khẽ run.

"Di? Lão công ngươi xem, con này có phải hay không cùng các con hamster khác không giống nhau a, ta nhớ rõ nhà chúng ta không có con hamster như thế này a." Bà chủ vươn tay.

Không xong!

Mạc Linh Chi toàn thân run run, bà chủ tinh chuẩn từ bên trong đem nàng bắt ra, túm cái đuôi của Mạc Linh Chi, nhắc tới trước mắt, cẩn thận đánh giá.

Nàng cả người cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.

Lão Tùng chính là nói qua, nếu nhân loại phát hiện nàng dị thường, nhất định sẽ theo chủ nghĩa nhân đạo mà đem hủy diệt nàng!

"Là không quá giống nhau, nàng cái đuôi lớn hơn một ít, lông cũng càng khác, nhan sắc cũng có chút khác biệt." Ông chủ đi tới, trên mặt lộ ra kinh ngạc.

"Này khẳng định không phải hamster trong tiệm chúng ta!" Bà chủ chém đinh chặt sắt.

Mạc Linh Chi run lên, một đôi mắt đen nhắm lại, cái đuôi đều run rẩy.

Quả nhiên, thiên phú dị năng của nàng xác thật có tỳ vết..

"Leng keng!" lúc này, có người từ bên ngoài đi đến.

Ông chủ cũng bà chủ vội vàng xem qua đi.

Một cái trát đuôi ngựa, mang khẩu trang, thoạt nhìn là một cô gái trẻ tuổi đi đến.

"Hoan nghênh đến tiệm, xin hỏi ngài yêu cầu cái gì?"

"Mua một con hamster." Người nọ nói.

Bà chủ cười nói: "Kia mời vào chọn, hamster trong tiệm chúng tôi đều thực không tồi."

Bà ấy thuận tay liền muốn đem con vật trên tay vừa giống hamster vừa không giống này bỏ vào l*иg sắt, nhưng cô gái trẻ tuổi lại trực tiếp giơ tay một ngón tay ra chỉ: "Liền con này đi."

Bà chủ ngẩn người, nghĩ lại con "Lai lịch không rõ" này, bà nói thêm: "Nếu không ngài lại chọn một con khác, trong tiệm chúng ta có rất nhiều hamster.."

Cô gái lúc này trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đánh gãy lời bà: "Tôi không có thời gian, liền lấy con này đi".

Bà chủ chỉ có thể đem dừng lời nói dư lại, lấy ra l*иg sắt nhỏ đem con hamster trên tay này cất vào trong.

Giờ phút này, bọn họ đều không nghe thấy toàn bộ thú cưng của cửa hàng đang dùng ngôn ngữ mà bọn họ nghe không hiểu thấp giọng giao lưu.

Mèo Ragdoll vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: 【 trời ơi, ngươi thực may mắn, hôm nay mới vừa tới đã được nhân loại nhận nuôi!

Mạc Linh Chi toét miệng: 【 các ngươi thực mau cũng sẽ được người nhận nuôi. 】

Con thỏ lắc đầu: 【 nào có dễ dàng như vậy. 】

Rùa đen: 【 ta đều ở chỗ này gần nửa năm. 】

Mạc Linh Chi: 【 các ngươi là sủng vật a, nhân loại sẽ thích các ngươi, nhận nuôi của các ngươi. 】

Cao lãnh mèo Ba Tư: 【 hừ -- chúng ta lại không phải quốc bảo gấu trúc, sao có thể người gặp người thích? Thương tổn phạm pháp*? 】 (*: Gây thương tích cho gấu trúc là vi phạm pháp luật)

Mạc Linh Chi nghiêng nghiêng đầu.

Quốc bảo? Gấu trúc? Người gặp người thích? Thương tổn phạm pháp?

Đang ở lúc nàng muốn nói cái gì, cô gái trẻ tuổi thanh toán xong tiền, dẫn theo l*иg sắt chạy lấy người.

Vì thế, Mặc Linh Chi được đi khỏi cửa hàng thú cưng trong tầm mắt cực kỳ hâm mộ của chúng sủng vật, nàng còn nâng lên móng vuốt nhẹ nhành vẫy vẫy, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ.

Ông chủ và bà chủ nhìn theo bọn họ rời đi, nhịn không được nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy sự hồ nghi.

"Người này cũng không giống như để ý mua con hamster nào?"

Người bình thường chọn sủng vật, đều là muốn chọn lựa kỹ càng, liền tính không phải chọn lựa kỹ càng, cũng không có lấy lệ như vậy a.. Giống như chỉ cần là hamster là được.

"Thôi, mặc kệ, cái này cùng chúng ta không quan hệ."

"Tốt đi, hy vọng tiểu gia hỏa kia hết thảy đều tốt."

-

Mạc Linh Chi tâm tình không tồi, thành thành thật thật ở trong l*иg sắt nhỏ, một đôi mắt thanh triệt* từ khe hở giữa nhìn ra bên ngoài thế giới, một chút cũng không sợ người. (*: Trong sạch, liêm khiết)

Thế giới nhân loại quả nhiên không giống bình thường, xa không phải núi sâu rừng già có thể bằng được, ngựa xe như nước, người đến người đi, náo nhiệt phi phàm. Đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, còn có thể nghe đến mùi hương mê người bên trong.

Cái mũi Mạc Linh Chi giật giật.

"Chi Chi!" nàng phát ra âm thanh, hướng tầm mắt khát vọng nhìn cô gái, còn huy động móng vuốt, ý đồ làm cô gái kia biết ý tưởng của chính mình giờ phút này.

Nhưng mà cô gái kia không để ý đến nàng, thậm chí đều không có cúi đầu xem một cái.

Mạc Linh Chi có chút thất vọng, mắt trông mong nhìn dần dần đi xa cửa hàng bánh kem, đầu nho nhỏ để ở khe hở của l*иg sắt.

- - nhân loại nguyện ý nhận nuôi nàng, đã là người rất tốt rồi.

- - nàng sẽ cùng người nhận nuôi hữu hảo* ở chung. (*: Thân thiện)

Nàng không hề tác muốn đồ vật, ngoan ngoãn nằm ở trong l*иg mặt.

Cô gái lại dẫn theo l*иg sắt vòng đến mặt sau ven đường, vào một chiếc xe bảo mẫu ngừng ở ven đường.

Bên trong có một cô gái hóa trang tinh xảo, ăn mặc thời thượng, trẻ tuổi đang ngồi.

Nếu là có những người khác ở chỗ này, lập tức là có thể nhận ra Đây là một tiểu hoa đán đang hồng trong giới giải trí, nhân xưng ngọc nữ chưởng môn nhân, Bạch Ngọc.

"Bạch Ngọc tỷ, hamster đã mua được." Cô gái, cũng chính là trợ lý của Bạch Ngọc tên Trần Bình vừa rồi không kiên nhẫn, giờ trên mặt lại lộ ra tươi cười nịnh nọt.

Bạch Ngọc đang bổ trang, hướng nàng liếc mắt một cái: "Lâu như vậy?"

Trần Bình ngực căng thẳng, vội đem hamster nhắc tới trên tay tới cho Bạch Ngọc xem, thanh âm lấy lòng: "Còn không phải đều vì gia hỏa này, em chọn con sạch sẽ."

Mạc Linh Chi nhấp nháy đôi mắt nhìn cô gái trước mặt, đây mới là người nhận nuôi nàng sao?

Nàng dơ hai cái móng vuốt ôm nhau, làm thành động tác chúc tết, vẻ mặt hữu hảo --

"Chi Chi!" Người Nhận nuôi, ngươi hảo nha.

Trần Bình kinh ngạc: "Di? Con hamster này còn rất thông minh!"

Mạc Linh Chi vừa nghe, lập tức lại lần nữa ôm quyền, lúc này đây là hướng tới Trần Bình, một đôi mắt thanh triệt trong ánh mắt cũng tràn đầy hữu hảo.

Trần Bình trợn tròn đôi mắt: "Bạch Ngọc tỷ, con này.."

Bạch Ngọc chỉ là quét mắt qua hamster, nhàn nhạt nói: "Được rồi, đặt ở bên cạnh đi, về nhà!"

Trần Bình biết tâm tình của nàng không tốt, lập tức im tiếng, cũng không dám lại đi chú ý con hamster kia, an tĩnh mà ngồi ở một bên.

Tài xế lập tức khởi động xe, đi về một hướng khác.

Phóng thích hữu hảo không có được đền đáp lại, Mạc Linh Chi có chút thất vọng, chóp mũi hồng phấn giật giật, đầu nhỏ rũ xuống, hai viên mắt đậu đen đều trở nên có chút vô thần.

Hai cái chân trước cũng vô lực mà gục xuống.

Bên trong xe có chút an tĩnh.

Bạch Ngọc sắc mặt khó coi mà cầm di động lật xem, không biết xoát tới cái tin nóng gì, trên mặt nàng tức giận càng sâu, đưa điện thoại di động ném ở bên cạnh, mắng: "Trương Diệu Vi cái tiện nhân kia, không chỉ có đoạt đại ngôn của ta, hắc ta, thế nhưng còn ký hợp đồng với chương trình《 cuộc sống hằng ngày của đại minh tinh 》, bằng nàng cũng xứng sao?"

Trần Bình rụt rụt cổ, chạy nhanh ra tiếng an ủi: "Trương ca gần đây đang chạy quan hệ, tuy rằng tổ tiết mục bên kia còn không có xác thực tin tức, nhưng bằng vào nhân khí của Bạch Ngọc tỷ hiện tại, khẳng định có thể tiến vào tổ tiết mục《 cuộc sống hàng ngày của đại minh tinh >"

Sắc mặt Bạch Ngọc quả nhiên hơi đẹp chút, nhưng vẫn là lạnh lùng nói: "Nói với hắn, cái tiết mục này nhất định phải bắt lấy! Đây là tiết mục có tiềm lực nhất trong những năm gần đây của Hoa Minh kỳ hạ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ."

"Tốt, Bạch Ngọc tỷ."

Bạch Ngọc cảm xúc hơi chút thu liễm, lực chú ý của nàng liền đặt ở con hamster bên cạnh, đem bàn tay tiến vào l*иg sắt, móng tay tinh xảo, sắc bén đυ.ng chạm đến thân thể Mạc Linh Chi.

Mạc Linh Chi hơi hơi cứng đờ.

Cái này cô gái kêu "Bạch Ngọc" tay quá lạnh, hơn nữa không biết vì cái gì, móng tay nàng ta giống như luôn là cố ý vô tình xẹt qua cổ nàng..

Cái này làm cho Mạc Linh Chi nhịn không được một trận run rẩy.

Nhưng nàng vẫn là không có né tránh, ngược lại nở một nụ cười hữu hảo đối với Bạch Ngọc.

Lông tơ màu vàng nhạt trộn lẫn màu nâu, cái đuôi so với những con hamster khác lớn hơn không ít, cái mũi hồng phấn, lông tóc cũng càng thêm nồng đậm, đôi mắt đậu đen phá lệ có thần.

Như vậy bất đồng với bộ dáng của các con hamster bình thường, còn là phi thường phi thường đáng yêu.

Đặc biệt là lúc nàng dùng đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay Bạch Ngọc.

Nhìn bộ dáng cái đầu lúc lắc, có thể làm nhân tâm liền manh* hóa. (Manh: Dễ thương)

Nhưng mà Bạch Ngọc lại hơi khác, trong mắt chợt lóe qua tia hưng phấn, ngón tay vừa động, móng tay sắc bén xẹt qua làn da hamster.

"Chi Chi!" đau!

Thình lình xảy ra động tác, khiến cho Mạc Linh Chi kinh hô, nhịn không được cảm xúc súc, theo bản năng tránh đi cái tay kia.

Bạch Ngọc khóe miệng gợi lên tươi cười: "Làm ngươi bị thương? Thật có lỗi."

Lòng bàn tay nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên đầu hamster.

Mạc Linh Chi dừng lại động tác lui về phía sau, nhìn về phía nàng ta, nghĩ nghĩ, lại một lần nữa tiến lên, nhẹ nhàng cọ cọ tay nàng ta.

- - nhân loại này là người nhận nuôi nàng, nàng ấy nguyện ý dưỡng nàng, là đối với nàng hữu hảo đi?

Hơn nữa nàng ấy còn hướng nàng xin lỗi, mới vừa rồi hẳn là không phải cố ý đi?

Thấy hamster lại lần nữa tới gần mình, trong mắt Bạch Ngọc tia hưng phấn càng sâu.

Tay nàng chỉ nhẹ nhàng chế trụ cái cổ Mạc Linh Chi, đem nàng xách ra, đặt ở trên tay, không biết nghĩ đến cái gì, nàng hưng phấn tới tay run nhè nhẹ.

"Di? Bạch Ngọc tỷ, ngươi xem đó có phải là ông chủ Hoa Minh kỳ hạ hay không?" Trần Bình nhìn ngoài cửa sổ, nhịn không được kinh ngạc ra tiếng.

Bạch Ngọc đột nhiên ngẩng đầu xem qua, khi thấy rõ người nọ, hô: "Dừng xe!"

Tài xế khẩn cấp phanh lại.

Bạch Ngọc lập tức liền đem hamster trên tay ném qua cho Trần Bình, sửa sang lại quần áo, lộ ra một nụ cười thật đẹp, kéo cửa xe ra xuống xe, hướng tới phía trước đi đến.

Vùng này là khu của phú hào*, quanh đây đều là cửa hàng xa xỉ cùng tiểu khu, cho nên lượng người thưa thớt, giờ phút này phía cửa chính của một nhà hội sở dừng lại một chiếc xe maybach màu đen tương đối điệu thấp.

Một nam nhân mặc tây trang đang chuẩn bị lên xe. (*phú hào: Gia đình giàu có)

"Hạ tổng!" Bạch Ngọc tươi cười xán lạn, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng sáng, vẻ mặt ý cười tiến lên, "Thật đúng là ngài, tôi còn cho rằng tôi nhận sai rồi."

Âm Thanh nũng nịu.

Nam nhân bị gọi Hạ tổng ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta, nhíu mày.

Nam nhân này có được một khuôn mặt không thua gì các nam minh tinh dựa mặt kiếm cơm, mày kiếm tinh mắt, ngũ quan thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt mang theo sắc bén, môi mỏng nhẹ nhấp, khí thế kinh người.

"Chuyện gì?" Hắn mở miệng, âm thanh trầm thấp khàn khàn, trong mắt không chút nào che giấu sự không kiên nhẫn.

- - tuy là không kiên nhẫn, thanh âm này như cũ làm người mê muội.

Bạch Ngọc giống như là không nghe thấy gì, vẫn như cũ tươi cười xán lạn: "Chính là muốn chào hỏi Hạ tổng một cái, có thể ở chỗ này gặp được Hạ tổng, thật vinh hạnh cho Bạch Ngọc"

Không thể nghi ngờ, trà trộn giới giải trí đã lâu, Bạch Ngọc có thể nói là thanh âm nũng nịu, khi nói chuyện một bên phủng nam nhân, một bên phát ra mị lực chính mình, đem bộ dáng đẹp nhất của mình hiện ra ở trước mặt nam nhân.

Sau lưng, đi theo nàng xuống xe là Trần Bình thật cẩn thận đứng ở một bên, không dám tới gần.

Đây chính là Hạ Vân Trù!

Ba đại đầu sỏ lớn nhất giới giải trí, đứng thứ nhất là Hoa Minh kỳ hạ, phụ thân hắn trên tay nắm giữ tài phú càng ngập trời, lại chỉ có một người con trai, tài sản tương lai chú định đều là của Hạ Vân Trù.

Giới giải trí nữ minh tinh có ai không nghĩ tới gả cho Hạ Vân Trù?

Đừng nói gả cho hắn, chính là làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn, cùng hắn nhấc lên quan hệ, cũng càng hữu dụng so với liều mạng chém gϊếŧ.

Bạch Ngọc hao hết tâm tư muốn tranh thủ vào tiết mục 《 cuộc sống hằng ngày của đại minh tinh 》, liền chỉ là một hạng mục của Hoa Minh kỳ hạ mà thôi!

Trần Bình nghĩ tâm sự, không chú ý mới vừa rồi cũng đem con hamster mang theo xuống dưới, giờ phút này đang bị nàng ta lấy ở trên tay, ngón tay vô ý thức mà vuốt ve.

Bạch Ngọc là một tiểu hồng hoa, lại là đại mỹ nữ, người bình thường hoặc nhiều hoặc ít đều phải cấp cho ít mặt mũi.

Nhưng hiển nhiên, Hạ Vân Trù không ở trong hàng ngũ người bình thường.

Sự không kiên nhẫn trong mắt hắn ngày càng sâu, nhàn nhạt quét mắt qua Bạch Ngọc bọn họ một cái, phảng phất không hề có đưa bọn họ để vào mắt, chuẩn bị lập tức lên xe.

Nhưng mà, ở thời điểm tầm mắt lơ đãng đảo qua Trần Bình, hơi chậm một nhịp.

Trên tay Trần Bình cầm một con hamster, đầu hamster từ lòng bàn tay nàng dò ra, vẻ mặt tò mò mà đánh giá bọn họ, cặp mắt đậu đen sạch sẽ thanh triệt, thời điểm quay tròn, manh tới cực điểm.

Hai chân trước của hamster để ở viền lòng bàn tay Trần Bình, cái đầu nhỏ gác lên hai chân trước, đôi mắt đậu đen đối mặt với tầm mắt Hạ Vân Trù. Một người một hamster cứ như vậy đối diện.

Một lúc sau..

Hamster nhỏ liền yên lặng dùng 2 chân trước che lại mặt, đem mông nhắm ngay Hà Vân Trù.

Nhân loại này làm gì mà vẫn luôn nhìn nàng a. Chẳng lẽ hắn cũng muốn làm người nhận nuôi nàng, đối với nàng bao ăn, bao uống?

Ngô, nhưng mà nàng đã có người nhận nuôi rồi a.

Hạ Vân Trù lần đầu tiên thấy được nhân cách hóa trong đôi mắt của một con hamster, nhịn không được nhìn nhiều vài lần, không nghĩ tới đối phương lại xoay mặt che người, đem mông nhắm ngay hắn.

Hắn hơi hơi có chút kinh ngạc.

Thấy hắn không rời đi, ngược lại đang đứng yên nghe mình nói chuyện, Bạch Ngọc tiến lên một bước, tay nhẹ nhàng đáp lên cánh tay Hạ Vân Trù, thân thể tới gần.

Quả nhiên, không ai có thể cự tuyệt được mị lực của nàng!.