Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Chương 60

“Không tại sao cả. Gặp được em chính là em thôi.” Ánhmắt anh như ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Phùng Hy không hỏi thêm gì nữa. Trong cuộc đời, con người gặp gỡ chính là duyên phận,gặp gỡ Phụ Minh Ý, gặp gỡ Điền Đại Vĩ, gặp gỡ Mạnh Thời.

Cô không muốn nghĩ thêm gì nữa, đưa tay vuốt lông màycủa Mạnh Thời. Lông mày của anh rất gọn gàng, như nét thư pháp đẹp được viếtbằng bút lông. Trong khoảnh khắc đầu lưỡi lướt qua môi anh, thì bị anh ôm chặthơn. Anh đáp lại cô nồng nhiệt hơn, bất giác tay đưa vào trong áo cô.

Anh kẹp chặt khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ thấymột cảm giác nóng bỏng từ đôi môi anh ập tới. Cô như con cá bị vứt lên bờ, rasức há miệng để thở nhưng vẫn cảm thấy nghẹn thở. Cô chỉ muốn đẩy anh ra mộtchút, nhưng giống như kiến rung cây to. Cô thở hổn hển kêu anh dừng lại, chỉthấy âm thanh mơ hồ lùng bùng trước đầu lưỡi, chưa nói ra được lại phải nuốtvào.

Trong lúc cô bắt đầu mềm nhũn người thì anh di chuyểnđôi môi, chuyển sang tấn công dái tai và cổ cô, cảm giác bần rần khiến cô runrẩy. Cô ôm chặt cổ anh khẽ kêu một tiếng: “Mạnh Thời.”

Thái độ của cô quyết định tất cả, Mạnh Thời bế cô lên,cúi đầu nhìn thấy mắt cô nhắm nghiền mắt ngượng nghịu, không nhịn được nữa anhkhẽ mỉm cười. Anh bế cô vòng qua tảng đá lớn rồi đặt xuống, khẽ hỏi; “Em có sợlạnh không?”

Phùng Hy mở mắt ra, nhìn sang bốn phía xung quanh, núiđá như tấm bình phong. Anh không bế cô vào lều, mắt nhìn thẳng vào suối nướcnhỏ. Cô cười thầm đẩy anh ra, vừa thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa lại có phần không dám.

“Anh đã ngắm kỹ khi chọn địa điểm này rồi, chỗ này làkhúc cua, có tảng đá lớn che rồi, có người đến cũng không nhìn thấy.” Mạnh Thờicười ranh mãnh nói.

Cô phấp phỏng ngó nhìn xung quanh, chưa bao giờ PhùngHy được trải qua những giây phút như thế này, hơi thở bắt đầu gấp gáp.

Ánh mắt Mạnh Thời đột ngột sáng lên, anh nhanh nhẹncởϊ qυầи áo của mình ra. Anh chỉ mặc một chiếc quần trong đứng trước mặt cô,dưới ánh sáng leo lét, nhìn anh tựa như thiên thần. Cô không nói gì cả, nhắmmắt và dang tay ra.

Trong tích tắc cơ thể chìm trong nước, cô bị kíchthích nên bất ngờ mở to mắt, sởn hết gai ốc. Cô như con bạch tuộc bò lên ngườianh, chỉ khi được tận hưởng hơi ấm từ cơ thể anh, cô mới không bị chết cóng.

Mạnh Thời móc ra một bình rượu như làm ảo thuật, đưađến bên miệng cô nói: “Rượu Mao Đài năm tám mươi lăm, để hai mấy năm rồi, thơmlắm.”

Một mùi thơm lan tỏa vào tận cổ họng, dạ dày cảm thấynóng bỏng. Cô không kìm được uống liền mấy ngụm, một cảm giác nóng bỏng, tê têăn sâu vào cổ họng. Cô khẽ cười mắng: “Anh có âm mưu từ trước rồi!”

“Ừ, em nói đúng rồi đấy. Lần trước ở Hàng Châu anh đãmuốn chuốc cho em say rồi, chỉ tiếc là em lại tỉnh táo quá.” Mạnh Thời khẽcười, ôm chặt lấy cô. Anh dịu dàng liếʍ đôi môi cô, Phùng Hy cảm thấy một cảmgiác nóng bỏng đan xen trong miệng mình, cơ thể lạnh như vậy, nhưng trái timlại nóng hổi. Sóng nước trở nên nhẹ nhàng, anh khẽ đỡ lấy eo cô, cô như ngườiđang bồng bềnh trên mây.

Cô bám lấy anh khẽ mở mắt ra thì nhìn thấy đôi mắtsáng ngời đó của anh. Tất cả mọi ánh sao trên trời đều hút vào trong mắt anh,chùm sáng đó từ từ chuyển động, như một vòng xoáy cực lớn nuốt chửng lấy cô.

“Mạnh Thời.” Cô vuốt ve mặt anh, thì thào gọi tên anh.Mặt anh kề sát mặt cô, dường như giữa cơ thể anh và cô không còn khe hở nào.Đột nhiên Phùng Hy thấy vô cùng cảm động.

Bầu trời đêm không biết đâu là chân trời, chỉ có mànsao dày đặc. Ánh trăng biến khe suối thành một dải lụa bạc bao trùm lấy cô vàanh. Suối chảy róc rách, bên tai chỉ có tiếng thở của anh.

Mạnh Thời hôn nhẹ lên má cô, kéo tay cô đặt trước ngựcanh, nói một cách vô cùng ngoan đạo: “Hy Hy, đây là của em. Nó rất yêu em.”

Trong tích tắc, sóng lớn xô vào đáy mắt cô. Bàn tay côcảm nhận được rất rõ nhịp đập dồn dạp của trái tim anh, nó va đập vào lòng bàntay cô, cũng va đập vào tâm hồn cô.

Tất cả đã diễn ra một cách rất tự nhiên như vậy. Tảngđá lớn ngăn cách trời đất, ngăn cách cha mẹ anh và gia đình cô, chỉ đem lạikhông gian tuyệt vời cho riêng anh và cô.

Cô khẽ rên lên một tiếng nằm duỗi người ra, trắng ngầnnhư ngọc, cô khẽ nhíu mày, cảm nhận sự đau đớn và hạnh phúc mà anh đem lại.Giây phút này đây, Phùng Hy lại nhớ đến buổi tối hôm cô và Điền Đại Vĩ ly hôn,một giọt nước mắt âm thầm vuột khỏi khóe mắt. Cô siết chặt Mạnh Thời, anh dùngsự nhiệt tình và nhiệt độ của cơ thể anh để lấp đầy những khoảng trống tronglòng cô.

Cô như cây rong rêu yếu đuối dựa vào anh. Anh bị côghì chặt, một cảm giác hạnh phúc đến tột độ ập tới. Mạnh Thời khẽ rên lên mộttiếng, tay bấm chặt lưng cô, anh dùng lực mạnh đến nỗi như muốn siết chặt côvào trái tim anh.

Trong đầu Phùng Hy chỉ thấy quay cuồng, bò lên ngườianh không còn chút sức lực nào.

Một nụ hôn từ từ dịch chuyển từ má lên môi, anh khẽliếʍ mà không đưa vào sâu. Tay nhẹ nhàng hơn cả khe suối, vừa vuốt ve vừa rửacho cô. Cô mơ màng, cô không còn muốn quan tâm, không còn muốn nghĩ đến bất cứđiều gì nữa, có anh là được.

Cơ thể được nhẹ nhàng bế bổng lên, chiếc khăn mềm mạiđã hút hết những giọt nước trên người, anh bế cô vào trong lều, hai cơ thể ấmáp ghì sát nhau khiến cô liên tưởng tới hai chú chuột nhỏ đang nằm bên nhau đểsưởi ấm. Cô dịch đầu xuống, tìm đúng chỗ bả vai để tựa vào và quay ra ngủ ngonlành.

Có lẽ ở độ tuổi này của cô, trong tình huống này càngphải cân nhắc trước sau, coi trọng kết quả. Nhưng giây phút này, Phùng Hy đãquên hết tất cả. Cô làm theo bản năng của mình, để mình cho và nhận một cách tựnhiên.

Nhiều năm sau Phùng Hy nghĩ lại, vẫn cảm thấy lần gầngũi đầu tiên với Mạnh Thời như bị trúng tà, mới lựa chọn cách làm chuyện đódưới nước. Và cô lại thích như vậy.

Chương 13: Chụp lén
Câuchuyện “Sói đến rồi” đã xảy ra trong cuộc sống đời thường, anh rất hụt hẫng khiphát hiện ra rằng anh đã coi ly hôn là phương thức giao lưu với cô. Và lúc nàyđây Phùng Hy không còn hứng thú gì với phương thức giao lưu này nữa.

Kế hoạch nghỉ ngơi hai ngày đề ra lúc đầu đã bị một cúđiện thoại vào buổi trưa ngày thứ bảy phá vỡ. Phùng Hy ngủ một giấc thật ngontỉnh dậy, đang định đi câu cá với Mạnh Thời, mới mở máy ra một lát, đã nghethấy tiếng Điền Đại Vĩ lầu bầu nói: “Cô đang ở đâu? Mau về nhà đi, cha mẹ côđến rồi, không tìm thấy cô, đang ngồi đợi ở nhà.”

Một hồi lâu Phùng Hy không nói ra được lời nào, mộtcảm giác sợ hãi ập tới. Cô lén nhìn Mạnh Thời, anh vẫn đang thu dọn đồ đạc.Phùng Hy lê bước ra sông, cố gắng tránh Mạnh Thời.

“Cô sao vậy?! Đã mấy tháng rồi mà chưa nói cho cha mẹcô biết? Tôi đã nói với cô ngay từ đầu phải giải quyết cho êm đẹp, sáng sớm mẹcô đã mò đến làm ầm ĩ ở nhà tôi, khiến Linh Tử sợ phát khóc lên rồi đây này.”

“Anh có thể đưa điện thoại cho cha mẹ tôi được không?”Phùng Hy ngắc ngứ nói.

Điền Đại Vĩ nổi cáu, “Bà ấy không chịu nghe, bảo cô vềnói chuyện trực tiếp! Phùng Hy, rốt cục cô làm sao vậy? Cô cố tình đúng không?”

“Xin lỗi, tôi sẽ quay về ngay. Xin anh hãy gắng nhịnmột lát nữa.” Phùng Hy cúp điện thoại, thẫn thờ nhìn khe suối. Cô hoàn toàn cóthể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó. Cha mẹ cô cấp tập đến thăm cô, cửa mở rathì thấy một người phụ nữ lạ mặt khác đang ở cùng với con rể. Sau đó lại nói côly hôn rồi, kẻ thứ ba ở ngay trước mặt, mẹ cô đương nhiên là phát điên. Gọi diđộng cho cô lại tắt máy, hiện giờ chắc chắn họ đang ngồi ở nhà mà lòng nóng nhưlửa đốt.

“Hy Hy!”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thời mặc áo phông màuđỏ và quần soóc màu cà phê, tay cầm đồ nghề câu cá. Gương mặt anh rạng rỡ, nhìntràn đầy sức sống. Một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Phùng Hy. Liệuchuyện của mình có làm cho Mạnh Thời bực bội không? Cô rất muốn được tự do thưthả nghỉ hai ngày cuối tuần ở đây với anh, nhưng hiện giờ, cô buộc phải quayvề.

Phùng Hy cân nhắc một hồi, vẫn quyết định sẽ nói thậtvới Mạnh Thời. Cô nhún nhún vai, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Mạnh thiếu gia,em không thể đi câu cá với thiếu gia được nữa.”