Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Chương 58

Mạnh Thời thực sự chỉ muốn đập đầu ngay vào vách núi.Đến giờ anh mới hiểu được những suy nghĩ và nỗi bất an trong lòng cô. Cô đã mấtlòng tin từ lâu. Anh ghìm cánh tay, kẹp chặt khiến cô phải kêu lên, nhìn chằmchằm vào mắt cô, dở khóc dở cười nói: “Em có người quen ở bên công an không?Anh đọc số chứng minh thư cho em, em đi kiểm tra hộ khẩu của anh đi. Đừng ngạigì cả, giờ thì anh thấy hối hận vì hồi xưa không đi thi công chức nhà nước, ítnhiều thì còn có tổ chức làm chứng cho anh.”

Phùng Hy bị anh trêu bật cười, ngượng ngùng quay đầuđi.

Mạnh Thời đang định thở phào thì nghe cô nói bằnggiọng rất nghiêm túc: “Được, anh đưa bản photo chứng minh thư cho em để em đikiểm tra.”

Anh hậm hực nâng cằm cô lên, nghiến răng nói: “Anh,như, thế, này, mà, em, vẫn, không yên tâm à?”

Nói xong anh nhìn thấy Phùng Hy chớp chớp mắt vẻ ngâythơ, dường như thấy rất lạ trước sự thay đổi thái độ của Mạnh Thời. Mạnh Thờibực đến nỗi không nói được gì, trợn mắt nhìn cô nghĩ, không biết có nên luộcchín cô mới yên tâm hay không, và nụ cười mơ màng trên môi cô bất chợt biếnthành tiếng cười giòn tan.

“Ngốc thật!”. Cô cười ngả người vào lòng anh, đầu gụcvào ngực anh, tay ôm chặt eo anh, không chịu ngẩng đầu lên nữa.

“Trêu anh đúng không? Hả?”. Mạnh Thời kẹp chặt lấy eocô, Phùng Hy hét lên một tiếng rồi bị anh bế bổng lên. Tay anh đỡ lấy mông cô,cô ôm chặt cổ anh, chân quắp ngang lưng. Tư thế này vô cùng mờ ám. Phùng Hy mặtnóng ừng, không chịu nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Mạnh Thời trêu ngươi hỏi, “Bếem một chút mà đã ngại rồi hả?”.

Phùng Hy hứ một tiếng, nói: “Anh không nhắc đến GiangDu San là không ngại hả? Em khai thật nhé, trước khi đến đây em mới ngồi uốngcà phê với Giang Du San đấy.”

Mạnh Thời như bị ai dội vào đầu một chậu nước lạnh.Anh trợn mắt nhìn Phùng Hy với vẻ hậm hực nói: “Em làm mất cả hứng!”. Nói rồibuông tay, Phùng Hy tụt xuống đất. Chưa đợi cô có phản ứng gì, đôi môi MạnhThời đã ập tới, anh siết chặt môi Phùng Hy, nghe thấy cô cười khúc khích. MạnhThời cũng cười theo, xoay mặt cô nói: “Đồ quỷ, anh đang định nói chuyện nghiêmtúc với em đây.”

Phùng Hy xoay người, cười: “Chứ sao nữa? Lôi em đếnkhe núi này, muốn chạy cũng không chạy được. Có chuyện gì mà anh phải mất côngtìm nơi khỉ ho cò gáy này để báo cáo hả?”

Bị cô nhìn thấu, Mạnh Thời thẳng thắn: “Cũng không cógì ghê gớm lắm, nhưng cũng là chuyện, đúng không? Chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”

Trời đã tối dần, thấp thoáng vẫn có thể nhìn thấy đốmlửa lấp lánh phía xa xa. Một chùm sáng chiếu ra từ tay Mạnh Thời, anh xáchchiếc đèn khí như xách một chòm sao rơi xuống đất. Sau một hồi bận rộn, cuốicùng hai người đã ngồi xuống trước bếp nướng và nghe thấy tiếng nổ lách táchcủa thức ăn.

Màn đêm buông xuống, bao trùm lên cả hai người. Bấtgiác Mạnh Thời ngồi thẳng lưng lại, dường như tấm lưng của anh có thể chốngđược trọng lượng của núi đá. Anh nhớ đến cha mẹ, co một ngày anh sẽ nắm tay côđưa về nhà, và cái mà anh cần là lòng tin mà cô dành cho anh. Cô đã gặp GiangDu San và trong lòng đã sinh nghi, nếu không nói cho rõ vấn đề thì anh sợ cô sẽvẫy tay tạm biệt anh thật.

Mạnh Thời cầm một xiên khoai tây nướng đút cho PhùngHy ăn một hồi, rắc thêm chút gia vị lại nướng thêm một lát nữa, mãi cho đến khiăn hết cả xiên. Sau khi đã ấm bụng anh mới chậm rãi nói: “Gia đình anh là giađình rất truyền thống, mấy thế hệ đều sống trong khu phố cổ dọc sông Lan Khê.Từ thời cố nội, ông bà nội, cha mẹ anh, anh, và còn có cả chú Tần nữa. Em cóhiểu ý anh không?”

“Hả! Phố cổ Lan Khê hả! Mạnh Thời, anh là công tử nhàgiàu hả!”. Mắt Phùng Hy sáng rực, kéo tay Mạnh Thời hét lớn.

Mạnh Thời dở khóc dở cười, liếc cô một cái, nói:“Nghiêm túc chút! Trọng tâm không phải là nhà anh ở khu phố cổ Lan Khê!”

“Hiểu rồi! Có phải phụ nữ trong gia đình anh rất coitrọng tam tòng tứ đức không?” Phùng Hy lập tức nghiêm túc trở lại. Cô khôngngốc, cô đã hiểu ý anh. Cô tỏ ra ngạc nhiên như vậy là vì cô nhận ra được vẻcăng thẳng ở Mạnh Thời, không phải trong lòng cô cũng căng thẳng đó sao? Thậtsự cô rất muốn than một câu, không ngờ nhà anh mấy thế hệ đều sống ở khu phốLan Khê!

Sau khi thành phố quy hoạch, sửa sang lại, phố cổ LanKhê đã trở thành một trong những khu phố nổi tiếng nhất của thành phố. Ngườivùng khác đến đây du lịch đều phải dạo phố cổ Lan Khê, người trong thành phốcũng thích phong cảnh ở đó. Trước đây, cô và Chi Hoa thường đến đó chơi và ănvặt, ngồi ở quán trà theo lối kiến trúc cổ để uống trà, đi dạo trong cửa hàngbán đồ thủ công mỹ nghệ. Phố cổ Lan Khê không xa lạ đối với cô.

Cho đến nay, còn rất ít hộ gia đình sống ở phố cổ LanKhê vì hầu hết đã phá dỡ nhà cũ và chuyển sang khu ở mới. Cư dân trong thànhphố giống như những hạt cát, còn những người sống ở phố cổ Lan Khê giống nhưnhững hạt vàng lẫn trong đám cát đó. Mỗi khi đi qua những ngôi nhà kín cổng caotường, cô và Chi Hoa thường nhìn những người sống trong đó bằng ánh mắt vô cùngngưỡng mộ. Có được một khu nhà ở phố cổ Lan Khê thực sự là quá hạnh phúc, quáxa xỉ. chỉ cần có đất là có thể xây những tòa biệt thự trong thành phố, nhưngnhững khu nhà cổ từ thời Minh – Thanh lại không thể phục chế. Càng huống hồ làvẫn giữ được khu nhà riêng của mình sau những năm tháng chiến tranh loạn lạc.Chỉ riêng điều này đã đủ để thấy địa vị của nhà họ Mạnh rồi.

Phùng Hy lo lắng bất an.

“Em biết Nhà Gianh không? Trước cổng có đôi sư tử đá,trên con đường dọc bờ sông ấy. Nhà anh ở đó.” Mạnh Thời cười, rồi lại cầm mộtxiên khoai tây lên gặm. Anh cố gắng kể về gia đình mình bằng một giọng điệubình thản, cố gắng không quan sát vẻ mặt của Phùng Hy. Anh vẫn còn nhớ Phùng Hyđã từng nói rằng cô không xứng với anh, chỉ sợ cô lại rụt ngay vào vỏ ốc củamình.

Phùng Hy lật đi lật lại những xiên đồ nướng trên tay,ánh lửa hồng rực hắt lên mặt cô, nhìn không rõ là vui hay buồn. Cô biết Nhà Gianh, đi ngang qua cổng có thể nhìn thấyhai tấm cửa gỗ sơn đen cao sừng sững. Trên mỗi tấm cửa đều có gắn mặt thú nherăng, để lộ ra vòng tròn bằng đồng bóng loáng. Cô và Chi Hoa còn đứng trước cửatay cầm vòng tròn đó để chụp ảnh. Cổng kín che hết khung cảnh ở bên trong, bênkia sông Lan Khê có thể nhìn thấy lừng lững những mái hiên. Nhà anh thật cổkính, quý phái.

Mạnh Thời ngồi dịch ra phía sau lưng Phùng Hy, tay ômeo cô, cằm dựa vào vai cô, uể oải nói: “Trước kia Nhà Gianh có tên là Mạnh Phủ,con đường đó hồi xưa là gia sản của nhà anh. Sauđó thì sung công, cuối cùng chỉ lại khu nhà anh đang ở mà thôi. Ông nội anhtiếc không dám ở, nhưng lại không muốn sung công nữa, nên đổi thành Nhà Gianh.Ông làm rất nhiều chuyện nực cười.”

Phùng Hy là người tỉnh này nhưng không phải là ngườivùng này, nghe thấy vậy liền tò mỏ hỏi: “Gia đình anh là địa chủ phá sản à?”

“Ha ha, cô ngốc này. Câunày không được nói với cha mẹ anh đâu đấy, họ là những người thanh cao kiêungạo nhà nòi. Trong lĩnh vực học thuật, một người có sở trường về một lĩnh vựcnào đó thì được gọi là chuyên gia. Gia đình anh có mấy người được coi là chuyêngia, và hơn nữa đều có liên quan đến một bộ môn nghệ thuật. Ví dụ cụ cố nội nhàanh vốn là người chuyên làm ấn cho các vương tôn quý tộc, sau này tự thành lậpmôn phái, và được gắn cho cái danh là kim thạch gia. Đợi đến khi cụ ấy tích cópđược nhiều của cải, ông nội anh không đi làm ấn cho người khác nữa mà chuyên đithu mua các bức tranh cổ, chữ cổ của những công tử con nhà giàu ham chơi đòi.Thực ra ông nội anh là ngườichuyên buôn bán mẫu vật, chỉ có điều vì con mắt nênđược gắn cho là chuyên gia am hiểu đồ cổ. Còn cha anh, từ nhỏ không phải lo bachuyện, cơm áo gạo tiền, thư họa, làm ấn, đồ cổ ông đều chơi. Ông không có chítiến thủ, đi lừa người khác bằng sự hiểu biết từ nhỏ của mình về giấy bút mựcnghiên và tranh cổ. Thỉnh thoảng treo ra một vài chữ, còn có người khen đẹp,gắn cho cái mác danh nhà thư pháp là ông đắc ý lắm. Thực ra là do ông sinh ragặp thời. Hồi đó Trung Quốc ngay cả sinh viên còn ít, những người như ông đượccầm bút lông từ năm ba tuổi, dùng nghiên đều là nghiên quý lại càng ít, nghiễmnhiên là ông trở thành chuyên gia trong mắt người khác rồi. Chỉ đến thời anh,mới gọi là được học hành nghiêm chỉnh. Những bằng cấp mà họ nhận được đều làbằng danh dự, còn anh là bằng tốt nghiệp đại học có thể kiểm tra hồ sơ trên bộgiáo dục. Chính vì vậy, mặc dù anh không phải là chuyên gia gì, nhưng con mắtcủa anh mới là khách quan nhất, đúng đắn nhất. Còn họ, em không cần phải đểtâm.”