Lúc này Phùng Hy mới nhìn thấy bên ngoài phòng trà cònnối với một vườn hoa nhỏ, phía góc tường là bụi trúc xanh, đặt một bồn nướcbằng đá, nước trong vắt. Ở giữa có đặt một chiếc bàn vuông được trạm trổ hoavăn rất cầu kỳ, rất hợp với khung cảnh trong sân.
“Các món ăn được kinh doanh ở đây là món ăn riêng dànhcho gia đình quý tộc, nghe nói năm xưa ông nội của ông chủ quán này làm quảngia cho một gia đình giàu có, thực đơn chép lại được giữ cho đến ngày nay, thờikỳ “Cách mạng văn hóa” chôn ở dưới đất không nỡ vứt. Cháu nghĩ chú Vương cóloại sơn hào hải vị nào chưa ăn đâu, nghĩ đi nghĩ lại, thôi ăn mấy món truyềnthống vậy. Hôm nay cũng là lần đầu tiên được gặp giám đốc Phùng, em thích phongcảnh ở đây, phụ nữ mà, suy nghĩ cũng gần giống nhau, hy vọng giám đốc Phùngcũng sẽ thấy thích”.
Vương Thiết chỉ vào Giang Du San cười: “Du San, cháuchu đáo quá, thảo nào cha cháu chỉ đứng tên tổng giám đốc thôi, còn giao hếtmọi việc cho cháu”.
Giang Du San mím môi cười đáp: “Cũng phải dựa vào các chú, các bác nể mặt chacháu mà giúp đỡ cháu. Cháu chỉ là bề dưới mà thôi”. Nói rồi thân thiện cầm tayPhùng Hy ngồi vào ghế.
Nhân viên phục vụ bưng lên ba cái âu nhỏ, mở nắp ra,bên trong là một quả lê hấp màu vàng kim được đặt trong nước.
“Loại lê tuyết trùng thảo này cũng không có gì là quýhiếm, chỉ có điều loại trùng thảo mà nhà hàng này chọn là loại trùng thảo tựnhiên, nghe nói phải hấp mấy tiếng đồng hồ mới được. Chú Vương hút nhiều thuốclá, ăn cái này giúp nhuận phế. Giám đốc Phùng da đẹp thật đấy, ăn cái này mớixứng với cụm từ da trắng ngần như tuyết”. Giang Du San trêu xong, cúi đầu nếmthử.
Phùng Hy múc một thìa lê tuyết lên ăn, cảm thấy vịngọt thơm mềm, nghe thấy Giang Du San nói như vậy liền cười, “Vừa nãy lúc nhìnphó tổng giám đốc Giang pha trà tôi còn đang nghĩ, tổng giám đốc Giang xinh đẹpnhư trong tranh, tôi nhìn tay phó tổng giám đốc Giang cũng thấy thích nữa là”.
Giang Du San liền nhân cơ hội này mân mê chiếc vòngtrên tay, cười nói: “Gì cơ, chỉ là do có mấy thứ đồ vặt này mà thôi. Nếu nói vềtay, tay giám đốc Phùng mới là đẹp, vừa nhỏ vừa cân đối, không có đồ trang sứcnào cả. Chị nhìn em mà xem, các đốt ngón tay của em mỏng quá, chú Vương ngườito như vậy mà tay nhỏ thế, bàn tay kiếm tiền thành thần đó”.
Giang Du San hết lời khen ngợi Phùng Hy và VươngThiết, thân thiện tự nhiên, đồng thời lại không để bầu không khí quá trầm, biếtđưa ra các chủ đề thích hợp. Mãi cho đến khi ăn xong hai người cáo từ ra về,Vương Thiết mới cười hỏi Phùng Hy: “Cô ấy thế nào?”.
“Phú quý hơn người nhưng lại rất đúng mực”.
Vương Thiết nói: “Tôi và cha Giang Du San chơi vớinhau mười năm nay, hai cha con giống nhau, rất khéo léo. Làm ăn với nhà cô ấyrất dễ chịu”.
Dĩ nhiên là Phùng Hy hiểu lời Vương Thiết nói. Đối tácnhư Giang Thị, khéo léo trong mọi chuyện, đồng thời còn khiến người khác cảmthấy dễ chịu, những chuyện như lấy tiền phần trăm hoa hồng họ có thể sắp xếprất êm đẹp. Ý Vương Thiết là được lấy tiền một cách yên tâm, những khách hàng nhưthế đâu phải là nhiều?
Phùng Hy không khỏi nghi ngờ, cho dù cô đồng ý giaohợp đồng sắt thép của công ty Cừ Giang cho Giang Du San, Phụ Minh Ý cũng khôngbắt chẹt được điểm yếu của Vương Thiết.
Dường như hôm nay Giang Du San tổ chức cuộc gặp gỡ nàylà để làm quen với cô, Vương Thiết cũng không nhắc đến đơn đặt hàng của công tyCừ Giang. Phùng Hy đang do dự không biết có nên nói thẳng ra chuyện này không.Ý nghĩ này vừa thoáng qua lại bị cô phủ định ngay. Vương Thiết và Giang Du Sankhông sốt ruột thì cô sốt ruột làm gì! Giang Du San muốn lấy đơn đặt hàng,Vương Thiết sẽ dốc sức xúc tiến việc này, sớm muộn gì cũng sẽ nói với cô.
Hết giờ làm việc, Phùng Hy nghĩ tới việc Mạnh Thờicũng hút thuốc, bèn sang siêu thị đối diện với cơ quan để mua loại lê tuyếtthật ngon và đường phèn. Cô muốn nấu cho anh món lê tuyết hầm đường.
Mạnh Thời đeo tạp dề ra mở cửa, đón lấy túi đồ trongtay cô, tiện đà hôn lên má cô một cái, nói: “Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ,tất cả đã rửa sạch thái xong, chỉ đợi đầu bếp nữa thôi”.
Phùng Hy đi vào bếp xem, đúng là các loại rau vànguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ. Cô nhìn ra bốn xung quanh, nói: “Anh choem chiếc tạp dề”.
Mạnh Thời bèn quay lưng lại, bảo: “Cởi cái trên ngườianh đây này, chỉ có một chiếc thôi”.
Lúc cô đưa tay cởi nút thắt trên tạp dề, Mạnh Thờinghiêng đầu nhìn cô, đôi lông mi đen dài dưới mái tóc ngắn khẽ rung rung. Khôngnhịn được nữa Mạnh Thời bèn tháo tạp dề vứt xuống, tay đỡ cằm cô hôn lên má.
Phùng Hy vừa kêu vừa đẩy anh, “Yên nào, em phải nấucơm đây!”.
“Đợi chút”. Mạnh Thời không hài lòng kéo tay cô xuống,hôn càng thắm thiết hơn.
Cái hôn nóng bỏng của Mạnh Thời đã khiến cô cảm thấysự nhiệt tình của anh có xu hướng gia tăng. Cô thầm lo lắng nghĩ, lẽ nào hiệngiờ lại cùng anh coi mọi chuyện như sự đã rồi hay sao? Lúc này Mạnh Thời buôngcô ra, cốc đầu cô một cái, “Không chú ý, nghĩ gì vậy?”.
Hai má Phùng Hy liền đỏ bừng, nhặt chiếc tạp dề dướighế sofa lên, vừa thắt dây vừa nói: “Đang nghĩ nên luộc anh như thế nào đây!”.
Cô bước nhanh vào bếp, bật bếp bắt đầu nấu ăn, nghethấy Mạnh Thời cười nói. “Biết sớm thì tối hôm nay không mua thức ăn nữa. Nhưngcoi anh là món ăn cho đêm nay cũng được. Anh không ngại đâu”.
Phùng Hy nạt một câu: “Đi rửa lê đi, gọt vỏ ngâm vàonước!”.
“Ngâm vào nước làm gì?”.
“Sợ bị thâm. Đợi lát nữa em sẽ hầm lê tuyết với đườngphèn cho anh. Hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời ăn món lê tuyết trùngthảo ngon lắm, anh cũng hút thuốc, em nấu cho anh ăn cho nhuận phế”.
Phùng Hy chế món canh với vẻ thành thạo rồi cho cá vàoxoong, không phát hiện ra Mạnh Thời đang đứng ở cửa bếp trầm tư.
Lúc ăn cơm, Mạnh Thời có vẻ không chú ý vào bữa cơmlắm, Phùng Hy liền cau mày nhìn. Cô nói với vẻ không hài lòng: “Em nấu cơmkhông ngon à?”.
Giọng cô có phần trách móc, thái độ giống như kiểu nếuanh dám nói không ngon sẽ úp đĩa thức ăn lên đầu anh. Mạnh Thời chậm rãi nói:“Không, ngon lắm. Cá nấu dưa, tôm nõn rang, ớt ngọt xào thịt, rau sống xào tỏi,và còn cả món canh trứng nữa, trong bếp vẫn còn món lê tuyết hầm đường phèn,mùi vị màu sắc đều tuyệt, và còn tốt cho sức khỏe nữa! Anh không muốn để thừasang bữa sau. Chắc là ăn xong anh phải uống thuốc kiện vị giúp tiêu hóa rồi. HyHy, từ sau mỗi bữa chúng ta chỉ nấu hai món là được, anh đảm bảo sẽ ăn khôngthừa lại cọng rau nào”.
Bà nội trợ nào nghe được lời khen cũng đều cảm thấyphấn khởi. Phùng Hy cảm thấy rất vui, vừa tức vừa buồn cười nói: “Mỗi món anhăn ít đi một chút, đừng để no quá, thà để lãng phí còn hơn để no chướng cảbụng!”.
Mạnh Thời nhân cơ hội này liền nói: “Thế này nhé, haylà chúng ta cứ tiêu diệt từng món một, cứ từ từ giải quyết. Tiện thể em báo cáocho anh biết công việc ngày hôm nay của em đi, anh thích nghe”.
Khi còn sống chung với Điền Đại Vĩ, anh ta không baogiờ có đủ kiên nhẫn để nghe cô phàn nàn. Công ty vốn nhiều yêu tinh, lại còn cócả người yêu cũ khiến cô cảm thấy đau đầu, đúng là cô rất muốn có người nghe côtâm sự, nghe xong còn có thể cho cô vài lời gợi ý. Thế nhưng, Phùng Hy lập tứclườm Mạnh Thời một cái, nói: “Không phải anh muốn biết về chuyện của Phụ Minh Ýhay sao?”.
Mạnh Thời cười giả lả, đưa đũa gắp lên một miếng cánhỏ để lòng trấn tĩnh hơn. Hiện giờ anh không có thời gian để ghen tuông vớingười tình cũ của Phùng Hy, Giang Du San mới là kẻ địch lớn. Nếu linh cảm củaanh không nhầm thì hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời Phùng Hy ăn cơm chắcchắn chính là tập đoàn Giang Thị quen thuộc với anh. Tình cảm giữa anh và PhùngHy mới tiến triển được mấy ngày, tốt nhất là đừng để xảy ra điều gì không hay.Anh còn đang băn khoăn không biết có nên nói cho Phùng Hy biết quan hệ giữa giađình anh và gia đình họ Giang hay không.
Nghe giọng Phùng Hy thì thấy cô tưởng chỉ là quan hệlàm ăn qua lại. Mạnh Thời nghĩ, có lần gặp đầu thì sẽ có lần gặp sau, nếu hômnay Giang Du San đã gặp Phùng Hy thì sớm muộn cũng bị cô ấy biết.
Anh vừa ăn cá với vẻ rất ngon lành vừa nói: “Anh nghetập đoàn Giang Thị này thấy có vẻ rất quen, muốn biết xem có phải tập đoàn màanh biết hay không. Còn về Phụ Minh Ý, em đã đá bay anh ta rồi, bản soái khôngthèm gϊếŧ danh tướng bại trận dưới tay em đâu”.