Chi Hoa đứng trước cửa nhà vệ sinh, tay cầm cuộn giấyvệ sinh, bắt đầu xé túi bóng bọc bên ngoài, vừa xé vừa lẩm bẩm, “Mày yêu PhụMinh Ý đến vậy, tại sao hồi đó không theo hắn ta đến Thượng Hải? Ở đây tìm được việc, ở Thượng Hải không tìm được việcư?”.
Tiếng túi bóng kêu sột soạt, Chi Hoa vò lại nắm trongtay. Đột nhiên Phùng Hy cảm thấy trái tim cô lúc tốt nghiệpgiống như đám túi bóng rúm ró đang nằm trong tay Chi Hoa, tiếng sột soạt đógiống như những tiếng ai oán.
Cô bấm nút xả nước, nghe thấy tiếng xả ục ục của nướctrong bồn cầu.Nước vẫn đang chảy vào bồn chứa nước, âm thanh này khiến cô cảmthấy đau đầu. Phùng Hy mở nắp két nước bồn cầu ra, lấy tay ấn xuống, không ănthua gì, nước vẫn đang chảy vào, giống như vỡ đường ống. Cô bực tức dùng tay vỗbồn chứa nước, nghe thấy Chi Hoa lại lầu bầu một câu: “Công việc thì ở đâu chảcó? Chả hiểu mày nghĩ thế nào nữa, sau khi chia tay lại còn đòi sống đòi chếtvì hắn ta nữa…”.
Nước vẫn đang chảy vào két nước, Phùng Hy bực bội mởcửa nhà vệ sinh hét: “Phụ Minh Ý bảo tao đợi hắn! Hắnbảo tao đợi hắn! Hắn nói hắn thích cuộc sống ở nơi tao sống hơn, hắn nói thíchsống ở nơi cách xa vùng duyên hải hơn, hắn bảo tao cứ lập nghiệp ở đây đi, đợihắn ở Thượng Hải đôi năm kiếm được ít tiền rồi về tìm tao! Toàn những lời vớvẩn, vớ vẩn!”.
Hai tiếng “vớ vẩn” đã kéo Phùng Hy ra khỏi giấc mơ,tỉnh lại cô vẫn còn nghe thấy tiếng gào của mình. Mởmắt ra, hai hàng nước mắt lăn khỏi khóe mắt, trong khi cô không có cảm giác gìlà mình đang khóc, chỉ cảm thấy dạ dày đang cồn cào, miệng khô khốc. Cô hấtchăn ra xuống giường, kéo rèm cửa cái soạt.
Ánh sáng phía sau rèm cửa chiếu vào khiến cô phải nhắmmắt lại vì chói.Khách sạn này nằm ở bên Tây Hồ, đứng ở cửa sổ nhìn ra, sóngnước Tây Hồ lăn tăn, bờ phía bên kia tràn ngập một màu xanh. Phùng Hy nhìn vềphía khách sạn ở bên đường Nam Sơn, cô lặng lẽ nhìn, thầm nghĩ chắc chắn PhụMinh Ý không thể biết rằng cô đang ở bên phía bờ bên này của Tây Hồ.
Đột nhiên vóc dáng của anh trở nên rõ nét trong buổisớm này - lúc thì anh bị các đồng nghiệp trong công ty đẩy về phía cô, ánh mắtanh lộ rõ vẻ ngạc nhiên như gặp phải quỷ; lúc thì là hình ảnh anh ngồi trongtiệm ăn đồ Tây tay xé gói đường, đổ những hạt đường óng ánh đó vào cốc cà phê,chẳng mấy chốc đường đã tan hết, anh nói, anh nhớ là không có đường có sữa emkhông uống được.
Phùng Hy lấy tay ấn ngực, đây hoàn toàn là sự tưởngtượng, bởi vì cô cảm nhận được rất rõ cảm giác đau đớn khi tim đập. Cô cũng có sự nghi ngờ, sự phẫn nộ, sự đau xót. Nhưngtại sao cô không hỏi gì hết, không nổi cáu với Phụ Minh Ý, không sà vào lònganh khóc tức tưởi, cô chỉ lặng lẽ ra đi về phía bên kia của Tây Hồ mà trái timthì đau đớn.
“Em và anh, cách nhau một bờ đại dương”. Ngón tay cô chạm vào cửa sổ, thầm nói với lòng mình.Nghĩ đến cảnh tương lai chỉ lẻ loi một mình, nước mắt cô lại chực trào ra.
Mặc dù cô có thể giải quyết một cách sáng suốt mọi vấnđề trước mắt, nhưng cô vẫn là một người phụ nữ giàu tình cảm, chỉ có điều côkhông nghĩ đến mà thôi.
Phong cảnh hai bên đường của cuộc đời con người thườngkhiến người ta phải dừng chân, trên con đường này cũng có vô số ngã rẽ. Khi bạn bị một bụi gai hoặc một đóa hồng bên vệ đườngđâm chảy máu, khi người bạn đời bên cạnh bạn quay đầu bỏ đi, sự dừng lại củabạn chỉ có thể khiến cho nhành gai vô tình xuyên sâu vào cơ thể bạn, biến thànhcon chim ẩn mình chờ chết .
Dù đau đớn, cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phíatrước, cho đến khi được thoát khỏi chúng. Đứngở ranh giới giữa dịu dàng và hành phúc ngoảnh đầu nhìn lại, mới phát hiện rarằng, chúng không thể làm tổn thương bạn dù chỉ là một chút.
Tâm trạng Phùng Hy đã bình tĩnh trở lại, cô quay ngườiđi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Sau khi nhận được điện thoại của Mạnh Thời, cô đeo balô đựng máy ảnh đi xuống lầu, thầm nghĩ ngoài việc đi Thiệu Hưng mua rượu, còncó thể đi U Trấn một chuyến. Mạnh Thời đangđợi cô dưới sảnh lớn, nhìn thấy Phùng Hy đeo ba lô đi xuống mắt không nhìn sangxung quanh, vội lên tiếng chào cô.
“Anh Mạnh”. Phùng Hy trở về với thực tại, cười chàoMạnh Thời, “làm phiền cho anh quá”.
“Đừng khách sáo”. Mạnh Thời nhìn thấy mắt Phùng Hy hơisưng, biết cô ngủ không được, nhưng cũng không đả động gì đến chuyện đó, cườinói: “Anh mượn xe rồi, như thế tiện hơn”.
Vừa nhìn thấy chiếc xe Rubicon màu đen hai cửa cô liềntrợn tròn mắt, tặc lưỡi khen: “Đẹp quá!”.
“Em thích xe việt dã à?”.
“Em chỉ thích loại xe việt dã này! Xe việt dã hạngxịn! Trông oai vệ quá!”. Phùng Hy đi quanh chiếc xe một vòng, ánh mắt đầy vẻhâm mộ.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Thời nhìn thấy Phùng Hy để lộvẻ ngây thơ của trẻ con, mấy lần trước cô gây cho anh cảm giác cô là một ngườiphụ nữ đoan trang, nhã nhặn, trầm tính, rất có cá tính. Bất giác anh mỉm cười, nói: “Em biết lái xe không?”.
Phùng Hy đưa tay ra, “Chìa khóa!”
Mạnh Thời liền đưa chìa khóa cho cô. Phùng Hy cũngkhông làm khách, cô thực sự thích loại xe này. Ngồi lên xe, Phùng Hy hất hàm vềphía Mạnh Thời, “Em sẽ chở anh đi!”.
Cử chỉ kiêu ngạo đó khiến Mạnh Thời thực sự bất ngờ. Anh ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn, ngoảnh mặt sangnói: “Cất cánh!”
“Cất cánh!”, Phùng Hy vỗ tay vào vô lăng hét lớn. Ngồi trong xe, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, dườngnhư trước mắt không phải là Tây Hồ mà là thảo nguyên bao la khiến cô có thểthỏa sức tung hoành.
Mạnh Thời vừa thắt dây an toàn vừa cười, “Đi thôi!”.
Xe vẫn không nhúc nhích.
Phùng Hy tay sờ vô lăng nói với vẻ tiếc rẻ, “Em khôngcó bằng lái!”.
“Em không mang à?”.
“Em chưa thi! Nhưng chắc chắn trong tương lai em sẽbiết lái! Chỉ có điều chưa thi!”. Phùng Hy trả lời với vẻ rất nghiêm túc.
Mạnh Thời suýt sặc vì buồn cười. Bộ dạng của cô khiến anh tưởng cô là lão làng rồi.
Anh hỏi với vẻ không tin: “Ý em tức là hiện giờ emkhông biết lái à?”.
“Ý em là, tương lai em sẽ biết lái!”. Lúc nói câu này Phùng Hy quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Thời bật cười vì câu trả lời tỏ vẻ giận dỗi củacô. Thấy cô có phần ngượng ngùng, anh cố nhịn cười, nói:“Ờ, lái xe rất đơn giản, chắc chắn em sẽ biết thôi. Anh đưa em đi ăn sáng nhé”.
Hai người đổi vị trí cho nhau, cuối cùng xe cũng đã nổmáy. Mạnh Thời liếc Phùng Hy một cái, thấy ánh mắt cô lộ rõvẻ hâm mộ, bất giác bật cười, “Em rất thích lái xe có phải không?”.
“Em nghĩ lái xe việt dã chắc chắn rất đã, có thể…khiến em bay! Em thích tất cả những môn vận động liên quan đến bay”.Bình thường Phùng Hy chủ yếu đi xe công vụ. Ngồi xe việt dã, lại là loại xeRubicon mà cô thích thì đây là lần đầu tiên. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy xe,cô đã muốn được lái xe việt dã đi du lịch.
Xe lao vun vυ't về phía đông Tây Hồ. Thỉnh thoảng Mạnh Thời lại liếc một cái, đều nhìn thấyánh mắt hào hứng của cô, giống như đứa trẻ được nhận một món đồ chơi đã chờ đợitừ lâu. Anh buột miệng hỏi: “Sao em lại thích bay?”.
Phùng Hy nhìn động tác quay vô lăng rất điêu luyện củaMạnh Thời với vẻ hâm mộ, nói: “Lẽ nào anh không có ham muốn được đứng trên tòanhà cao hai, ba mươi tầng và nhảy xuống ư? Cảmgiác đó thật tự do tự tại biết bao! Nếu được lái chiếc xe này, phóng bạt mạngthì thật là đã!”
Mạnh Thời hít một hơi thật sâu, nói: “Bạn Phùng Hy ạ,bạn có biết tôi có cảm giác gì khi bạn ngồi trên ghế lái không? Giống như không có người lái vậy! Chỉ lái loại xe nhỏnhư Smart là được rồi”.
Phùng Hy chớp chớp mắt, hiểu ngay ý của Mạnh Thời, mặtđỏ rực lên vì tức: “Đúng là em hơi thấp một chút, nhưng em có thể nâng ghế lêncao! Smart giống xe Karting(9), anh hiểu chưa?”.
“Ha ha!” Mạnh Thời cười lớn, xe Karting? Smart màgiống xe Karting? Sự tưởng tượng của Phùng Hy khiến anh vô cùng thích thú.
“Anh mời em ăn mì sốt lươn ở nhà hàng Khuê Nguyênnhé”. Mạnh Thời dừng xe, dẫn Phùng Hy vào Quan Hạng Khẩu.
Phùng Hy đã quen với việc mỗi sáng một hộp sữa chua,nghe đến từ “mì”, trong đầu liền lập tức đổi nó thành carbohydrate, đột nhiêncảm thấy khó xử.Món mì sốt lươn ở Hàng Châu vô cùng nổi tiếng, cô đã nghe nóitừ lâu, nhìn thấy tấm biển hiệu mang phong cách cổ, bất giác thở dài.