Vũ Lăng Xuân

Chương 103

Đúng như suy đoán của Uyển Nhi, tiếp theo Thái Bình đã nói ra những lời như thế ——

"Không biết làm thế nào mẫu thân lại thuyết phục được Bệ hạ, có lẽ căn bản hắn cũng không có ý phản đối mẫu thân... Tóm lại là, trong một tháng nay, chuyện đại sự trong triều đều cho mẫu thân quyết đoán; mẫu thân quyết định nhanh chóng, nghiêm nghị bãi bỏ các tập tục bại hoại trên dưới trong triều, khiến cho thần tử không dám có một phút lười biếng, vắt hết sức lực phụng sự quốc gia. Ngay cả Bùi tướng công kia... cũng toàn tâm toàn ý được mẫu thân sai đâu đánh đó."

Mặc dù lời nói của Thái Bình mập mờ, nhưng Uyển Nhi cũng hiểu được ý tứ trong lời nàng.

Nói cách khác, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Võ Thái hậu đã đem toàn bộ triều thần nghiêm trị đến ngoan ngoãn, trong mắt người người lúc này chỉ có mỗi Thái hậu chứ không có Hoàng đế. Bao gồm cả cố mệnh đại thần Bùi Viêm, cũng chỉ nghe theo sự sắp xếp của Võ Thái hậu.

"Bệ hạ chí hiếu, sau khi tiên đế băng hà luôn đau lòng, Thái hậu vì tiên đế phân ưu, tiên đế có linh thiêng sẽ cảm thấy được an ủi." - Uyển Nhi nói.

Lông mày Thái Bình có chút kinh sợ, giống như nhất thời không kịp phản ứng trước "miệng lưỡi nhà quan" của Uyển Nhi.

Thái Bình liền chớp mắt một cái, thần sắc khôi phục lại: "Mẫu thân thật sự vì phụ hoàng cùng bệ hạ phân ưu."

Uyển Nhi thấy biểu lộ "ta cũng rất đồng tình với ngươi" của Thái Bình, nội tâm không khỏi cười thầm.

Thật ra, sao Uyển Nhi lại thích đeo bộ mặt khác, che giấu chính mình? Tại sao Uyển Nhi lại muốn làm một loại "động vật chính trị" chứ?

Thế nhưng, hiện tại bức người quá mạnh.

Trong vòng xoáy của thời đại này, Uyển Nhi muốn mình được sống yên phận, cũng muốn trở thành người mà nàng muốn trở thành, nhất định phải học được, thậm chí phải am hiểu các trường hợp đặc biệt, tuỳ tình huống đeo từng bộ mặt khác nhau, như vậy mới sống yên ổn.

Vậy thì, rốt cuộc nàng muốn trở thành người như thế nào?

Ngón tay Uyển Nhi vô thức chạm lên lớp men tinh tế của chén cháo trên bàn.

Sao lại tinh tế, tỉ mỉ như thế?

Dù sao cũng chỉ là một món đồ không hồn.

Thua xa thời điểm ôm chặt người kia, từ thể xác lẫn tâm hồn... đều nóng rực.

Đáy mắt Uyển Nhi nhảy lên hai hạt bụi nóng hổi.

Trước tình hình sắp làm trở thành phông nền, Thái Bình thấy mình nên nói thêm vài câu, nghĩ tìm chủ đề nói tiếp.

Thái Bình đưa mắt nhìn nửa vòng vị trí của các nàng trong gian phòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Uyển Nhi: "Thượng Quan định sẽ một mực ở lại nơi này sao?"

Trong lòng Uyển Nhi nhạy bén: lại chuyển sang trọng điểm?

Thần sắc Uyển Nhi không thay đổi, ôn hoà nói: "Điện hạ cảm thấy ta có thể rời khỏi nơi này hay sao?"

Thái Bình nghe câu hỏi của nàng, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Thật ra, trong lòng các nàng đều hiểu rõ ——

Nguyên nhân Uyển Nhi bị vây ở chỗ này không được rời đi, chẳng phải là vì không nghe lời Võ Thái hậu sao?

Thái Bình không thể nào biết được rốt cuộc giữa Uyển Nhi cùng mẫu thân có bao nhiêu thứ lủng củng, nhưng những ngày gần đây Thái Bình đều nhìn mặt mẫu thân nói chuyện, cộng thêm việc ngày hôm đó mẫu thân thân chinh nghênh đón Uyển Nhi, thậm chí còn tức giận với Trưởng Tôn Thù, sau đó lại một mình trở về Đông đô, trong lòng Thái Bình liền lo sợ.

Dưới tình hình trước mắt, với tính cách của Thượng Quan, chuyện kia, Thượng Quan có thật sự đồng ý hay không?

"Thượng Quan không muốn rời khỏi nơi này sao?" - Giống như đang đối chọi gay gắt với Uyển Nhi, Thái Bình hỏi.

Tiểu công chúa không chịu thua kém muốn giành thắng lợi, mặc dù còn lộ vẻ non nớt nhưng Uyển Nhi nhìn thấy giữa vầng trán của Thái Bình, thấy được một điểm cực kỳ giống với Võ Hoàng hậu.

Uyển Nhi có chút thất thần, liền ung dung cười: "Điện hạ đã phụng mệnh tới đây, có việc gì đừng ngại nói thẳng."

Sau đó trên mặt có chút tiếc nuối: "Ở lại hay rời đi, từ trước đến nay không phải do ta hay điện hạ quyết định."

Lúc này, đổi lại là Thái Bình thất thần ——

Đây là lần đầu tiên Uyển Nhi đánh thẳng chỗ hiểm, sau đó lại tự mình rơi vào yếu thế...

Thái Bình rất rõ ràng, nhưng vẫn không thể chịu được thần sắc lộ ra tiếc nuối của Uyển Nhi, đáy lòng không thể nhẫn nhịn nổi.

Bị mẫu thân Thái Bình độc đoán, cảm giác này không dễ chịu, lại không tự chủ nghĩ tới "Nữ tử tốt như Thượng Quan, sao mẫu thân lại không chịu trân quý như vậy".

Nghĩ đến đây, Thái Bình không nhịn được, trong lòng lại xúc động "Ta không thể ngồi nhìn Thượng Quan cứ bị bỏ mặt như thế".

Sau đó, Thái Bình lại kinh hãi vì những ý nghĩ vừa mới phát sinh này.

Nàng u oán nhìn Uyển Nhi một chút, liền nhếch môi, thầm nghĩ nữ nhân như Thượng Quan mới thật sự đáng sợ.

Xét về tâm nhãn, Uyển Nhi không bằng mẫu thân, nhưng không giống với cảm giác áp bách, ác liệt của mẫu thân, phương thức của Thượng Quan càng giống như "nước chảy đá mòn", lặng lẽ tưới nhuần vạn vật, làm cho đối thủ vô ý vô thức, dễ dàng bị trúng đòn chí mạng.

Trong lòng Thái Bình thầm than lợi hại.

Nàng tự xưng thông minh, nhưng mà "nữ nhân như vậy" cảm thấy chỉ có mẫu thân mới có thể khống chế được nàng a?

Đè xuống ý định bại trận không cam tâm, Thái Bình vẫn nhớ rõ nhiệm vụ lần này của mình.

"Bây giờ mẫu thân đang xử lý quốc sự, một ngày trăm công ngàn việc, chân tỳ nữ nội giam mỗi ngày dường phục vụ sắp không chạm đất. Nhưng trong cung nhân lực có hạn, đặc biệt là cung nhân có học vấn phụ giúp mẫu thân làm việc, lại tựa như vạn dặm khó tìm. Cho nên ——"

Thái Bình đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Uyển Nhi.

Uyển Nhi cũng nhìn xem nàng.

Không nhìn ra bất kỳ biểu lộ mong chờ nào trên gương mặt Uyển Nhi, Thái Bình có chút thất vọng.

Đành phải thành thật nói tiếp: "Cho nên, mẫu thân ban xuống Chiếu cầu hiền, lần lượt chiêu cầu hoạn quan (thái giám), quý nữ vào cung làm nữ quan, phụ trợ mẫu thân."

Mặc dù lời Thái Bình có chút mờ mịt, nhưng Uyển Nhi cũng đã hiểu rõ.

Người bên cạnh Võ Thái hậu xưa nay không thiếu nhân thủ đắc lực, xuất chúng như Sài Vân, Triệu Ưng, xử lý rất nhiều việc trong cung lẫn ngoài cung, còn có vô số chuyện khác mà Uyển Nhi không biết.

Vả lại, Đại Đường cung cấm lớn như thế, không lẽ không tìm ra được mấy người đáng dùng?

Nàng ấy gióng trống khua chiêng, rầm rộ công khai ban bố Chiếu cầu hiền, chẳng phải vì muốn cho mình thêm một cái thân phận trở về cung hay sao?

Uyển Nhi cắn chặt răng môi, bờ môi bị cắn đến mất huyết sắc cũng không có cảm giác.

Nàng đã hiểu ý đồ của Võ Thái hậu ——

Là vì, Võ Thái hậu đang ghét bỏ thân phận "phi tần của tiên đế" trên người mình hay sao?

Chỉ sợ Võ Thái hậu còn muốn đổi thêm danh tự cho nàng, đổi luôn thân phận cho nàng a?

Chỉ cần có thể để nàng thuận lợi vào cung, ở cạnh nàng ấy hầu hạ, có phải Võ Thái hậu sẽ động thủ nhiều hơn dự tính hay không?

Uyển Nhi không biết, nếu chuyện này rơi vào vị trí của người khác, bọn họ sẽ phải ứng ra sao.

Nếu như đổi lại là người khác, khi đối mặt với chuyện này, có phải sẽ vui vừng không dứt chấp nhận, lập tức ăn mặc, trang điểm lộng lẫy trở lại cung hay không?

Dù sao đi nữa, người ra lệnh trong cung kia chính là người mà nàng yêu thương, cũng là người duy nhất có thể đem tới vinh hoa vô hạn, quyền thế ngập trời cho nàng.

Thế nhưng, Uyển Nhi không làm được như vậy!

Nàng cười lạnh lùng.

Thái Bình nhìn thấy điệu cười có chút lạnh lẽo đó, đáy lòng u tĩnh hiện lên suýt chút lạnh cóng, thấp thỏm.

"Trong cung, một khi tiên đế băng hà, chẳng phải các vị phi tử không có hoàng tự đã được định sẵn sẽ phải vào tự miếu tu hành theo lệ cũ rồi sao?" - Thanh âm Uyển Nhi lạnh như nước.

Thái Bình bị nàng hỏi ngược lại, sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Cho nên, ý tứ của Thượng Quan, so với việc mạo danh, sửa đổi thân phận về cung, nàng càng vui vẻ lựa chọn việc vào tự miếu tu hành hay sao?

Thái Bình chợt nghĩ đến chuyện liên quan tới phụ hoàng cùng mẫu thân, năm đó truyền ngôn rằng...

Cho nên, Thượng Quan cũng muốn hành theo?

"Quả thực đã có máy vị phi tần của phụ hoàng đã tự nguyện vào trong tự miếu tu hành..." - Thái Bình cẩn thận nhìn Uyển Nhi.

Thái Bình cố ý cường điệu hai chữ "tự nguyện", chính là sợ Uyển Nhi sẽ lại đưa ra quyết định kinh hãi nào khác.

"Vậy thì Thái hậu muốn thần thϊếp đem ba ngàn sợi phiền não cạo sạch sẽ luôn sao?" - Uyển Nhi nói xong liền cười, thanh âm lạnh khắp tâm can.

Thái Bình bị đông cứng run lên một cái, nghiêng mắt liếc nhìn mái tóc xanh như thác của Uyển Nhi.

Nếu Thái Bình dám gật đầu một cái, dù chỉ làm hại Uyển Nhi rớt xuống một sợi tóc, có phải mẫu thân sẽ đem mình ra hỏi tội hay không?

Lại tưởng tượng bộ dáng của Uyển Nhi sau khi cạo tóc biến thành một cái đầu trọc, Thái Bình vội vã lắc đầu.

Mỹ nhân tuyệt sắc như thế cũng sẽ khó nhìn a!

"Thượng Quan nói đùa! Mẫu thân sao lại cam lòng như thế được chứ?" - Thế là Thái Bình cười cười làm hoà.

Thấy sắc mặt lạnh lẽo của Uyển Nhi vẫn không chuyển biến tốt, Thái Bình liền nhẫn nại khuyên nhủ: "Mẫu thân thật sự lưu tâm Thượng Quan trong lòng. Ta từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thấy mẫu thân thật sự quan tâm đến người thứ hai như vậy. Kỳ thật, thứ gọi là "lợi ích dựa theo quyền hành", nếu có thể cùng mẫu thân bên cạnh lâu dài trong cung, chẳng lẽ Thượng Quan không thấy vui sao?"

Uyển Nhi mím môi không đáp.

Thái Bình không chắc những lời này Uyển Nhi sẽ nghe lọt tai, nhưng vẫn phải nói ra: "Bây giờ trong triều, quan viên họ Thượng Quan cũng có mấy vị. Mẫu thân đã suy tính chu toàn, chắc chắn sẽ chọn được một vị thoả đáng..."

Đây chính là muốn Uyển Nhi giả vờ trở thành một vị nữ quan họ Thượng Quan nào đó để tiến cung, như vậy sẽ thanh tẩy hoàn toàn danh phận "phi tần của tiên đế".

Lúc đầu Thái Bình nghe xong chủ ý này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng nàng tự biết mình không thể lay chuyển được mẫu thân, chỉ có thể kiên trì thay mẫu thân đến thuyết phục Uyển Nhi.

"Họ Thượng Quan sao?" - Uyển Nhi đột nhiên khẽ cười.

"Ta họ Thượng Quan, liền có thể nhận lung tung họ Thượng Quan làm tổ tông sao?" - Đôi mắt Uyển Nhi gắt gao khoá chặt Thái Bình.

Thái Bình bị nàng nhìn chằm chằm, yết hầu cũng phải căng thẳng.

Thái Bình liền biết, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

"Thiên thuỷ Thượng Quan thị, tuy không phải danh gia vọng tộc nhưng cũng có ngàn năm danh tiếng. Thượng Quan thị trụ quốc thời nhà Hán, tại triều cục trước đây còn có một vị Tể tướng họ Thượng Quan... Điện hạ xem, gia thế như vậy, một tiểu nữ quan họ Thượng Quan có thể sánh nổi sao?" - Uyển Nhi giễu cợt nói.

Thái Bình nghe xong ngây người.

Uyển Nhi thế này, sao lại tự thuật xuất thân bất phàm, rõ ràng mẫu thân đã thẳng tay gϊếŧ chết Thượng Quan Nghi cùng cả nhà Thượng Quan thị a?!

Giữa các nàng, còn có huyết hải thâm thù!

Thái Bình ngầm tự trách mình, sao lại có thể quên chuyện quan trọng như vậy!

Chỉ có thể trách trước đó Uyển Nhi ở trong cung cùng Võ Thái hậu quá hoà hợp, hoà hợp đến độ làm cho tất cả mọi người đều quên đi, giữa các nàng còn có huyết hải thâm thù.

Chính là như thế, vậy mà mẫu thân còn muốn để người ta nhận người ngoài làm tổ tông...

Thái Bình cảm thấy việc này không thể nào nói nổi.

Gϊếŧ thân nhân của người ta, báo hại người ta thành cô nhi quả phụ phải vào Dịch Đình, thật vất vả mới được thoát ra, lại còn muốn người ta không được nhận tổ tông, không được so đo mối thù gϊếŧ thân nhân, việc này cho dù là ai cũng không thể chịu được a!

Thái Bình nhớ lại hôm đó mẫu thân đã bàn giao thế nào, lo lắng thế nào, thì chợt thấy Uyển Nhi bỗng nhiên đứng dậy.

Thái Bình sinh ra dự cảm bất thường.

"Thượng Quan ——"

Thanh âm Thái Bình vừa dứt liền đứng dậy, động tác của Uyển Nhi so với nàng còn quyết tuyệt hơn, trực tiếp vọt thẳng tới bên cạnh, bắt lấy kéo vàng bên trong vật dụng may vá, trong nháy mắt cắt xuống một chòm tóc.

Thái Bình nhìn thấy chòm tóc theo thân kéo trượt xuống "răng rắc", trong đầu nhất thời tựa như trúng phải lôi điện.

Uyển Nhi để kéo sang một bên, đi tới phía trước, sắc mặt không thay đổi, mở lòng bàn tay trái ra: "Mời điện hạ đem thứ này chuyển giao cho Thái hậu. Nói rằng, nếu Thái hậu cho phép, thần thϊếp nguyện theo Thái hậu sở tác sở vi như năm đó." (làm những chuyện như đã từng làm)."

Thái Bình chỉ muốn ngất đi lập tức, không muốn quản tới mấy chuyện phiền toái trước mặt nữa.

Nếu mẫu thân nhìn thấy lọn tóc này, nếu nghe mình thuật lại những lời này của Uyển Nhi, có phải sẽ bóp chết mình không?

- -------------------------------

Uyển Nhi: "Đến đây! Vừa đúng lúc! Xem ai sợ ai!"

A Chiếu:...