Vũ Lăng Xuân

Chương 27

Thái Bình công chúa bị Võ Hoàng hậu xoa mặt một hồi, lại bị Võ Hoàng hậu hôn một cái lên mặt, nhất thời thẹn thùng.

Nạng tự giác nhắc nhở "mình đã sớm trưởng thành", lại luôn được mẫu hậu đối xử như một tiểu hài tử, đương nhiên rất xấu hổ.

Võ Hoàng hậu quay đầu nhìn nữ nhi đỏ bừng mặt, thầm nghĩ trong nháy mắt tiểu Thái Bình đã sớm đến tuổi cập kê, cập kê xong là đến tuổi phải xuất giá...

Võ Hậu nhíu mày, nàng lười biếng nghĩ đến chuyện hôn nhân của Thái tử Lý Hoằng, nhưng khi nghĩ đến chuyện nữ nhi duy nhất muốn xuất giá, trong lòng nàng không khỏi thêm mấy phần bực bội.

Lại nhớ tới bản thân mình may mắn tôn quý, hôn sự của nữ nhi có thể thoả thích làm chủ, có thể nhìn thấy nữ nhi tìm được một lang quân như ý, ngoan ngoãn nghe theo mình, như vậy sẽ tránh được việc nữ nhi phải chịu uỷ khuất trong tương lai.

Nữ nhi của nàng, sao lại có thể bị uỷ khuất, khổ sở cho được?

Để tìm được cho Thái Bình một đấng lang quân biết nghe lời, chuyện này tính ra không khó.

Thái Bình đã lớn như vậy, mấy tên huynh đệ như Lý Hiền, Lý Hiển, Lý Đán cũng không phải cũng cần nhanh chóng thành gia lập thất hay sao?

Đán vẫn còn nhỏ, ngược lại hai tên Hiền và Hiển thì...

Võ Hoàng hậu lại nhíu chặt đôi mày, nàng nhớ tới chuyện gần đây, trong cung đang đồn đại vài lời tiên tri.

"A nương?" – Thái Bình không biết mẫu hậu tại sao lại nhíu mày, cẩn thận hỏi thăm.

Tâm niệm Võ Hoàng hậu vừa khẽ động, liền kéo Thái Bình lại hỏi: "A nương nghe nói, ngươi thường liên lạc với Thượng Quan Uyển Nhi?"

Thái Bình ngẩn người, không rõ tại sao đột nhiên mẫu hậu lại hỏi câu này, rất thành thật nói: "Ngẫu nhiên được gặp nàng vài lần, cũng không có liên lạc qua lại."

"Ồ?" – Võ Hoàng hậu nhíu mày.

Trong lòng Thái Bình thắt lại, vội vàng giải thích: "A nương đừng lo! Uyển Nhi không phải người xấu! Hài nhi cảm thấy tài đọc sách của nàng ấy rất tốt, so với hài nhi cũng không dụng tâm đọc được nhiều như vậy!"

Ngươi cảm thấy nàng không phải là người xấu, nhưng tên kia mới tự hiểu rõ tâm cơ của nàng ta thế nào!

Võ Hoàng hậu xuỳ một tiếng.

Trên mặt nàng vẫn chưa biến sắc, tiếp tục hỏi nữ nhi: "Vậy, Thái Bình cảm thấy nàng là người thế nào?"

Thái Bình nháy mắt mấy cái: "A nương muốn hỏi tài học vấn của Uyển Nhi hay là nhân phẩm của nàng?"

"Nói cả hai một chút đi."

"Tài học vấn của Uyển Nhi tất nhiên là rất tốt, vừa rồi hài nhi cũng đã nói, nàng vốn dĩ thông minh lại còn chăm chỉ, có đôi khi còn nói ra được những điển cố, hài nhi càng nghe càng thấy có tư vị, thậm chí khi trở về còn muốn tra xem xuất xứ của điển cố đó thế nào." – Thái Bình thao thao nói.

Quả nhiên là đầu óc lanh lợi!

Võ Hoàng hậu hừ lạnh trong lòng.

"Còn về nhân phẩm, hài nhi cảm thấy nàng rất tốt a! Tính tình Uyển Nhi vừa dịu dàng lại nhu thuận, còn biết cách nói chuyện, dáng vóc cũng rất đẹp mắt!" – Nói đến Uyển Nhi, trong giọng của Thái Bình lộ ra mấy phần tán thưởng vui sướиɠ.

Võ Hoàng hậu âm thầm "hứ" một tiếng, càng thấy bộ dáng nho nhỏ của Thượng Quan Uyển Nhi chất chứa quá nhiều tâm cơ.

Nhớ lại mấy lần gặp tiểu nha đầu kia trong quá khứ, mình lấy tôn vị Quốc mẫu cũng không chiếm được nhiều tiện nghi của nàng ta. Ngược lại mấy lần còn không khỏi thưởng thức cái đầu thông minh lanh lợi kia. Võ Hoàng hậu càng thêm cảm thấy lời tiên đoán về Thượng Quan Uyển Nhi quả thực làm cho nàng kinh hãi.

Nàng có thể không quan tâm đến một món đồ chơi nho nhỏ, nhưng còn đám hài tử của nàng thì sao?

Nhìn bộ dáng hiện tại của Thái Bình, lúc được hỏi tới lại không kìm được hảo cảm với món đồ chơi nhỏ kia, lại còn liên tục tán dương. Thái Bình dù sao cũng là công chúa danh giá cao quý lại có thể dễ dàng bị một món đồ chơi nhỏ mê hoặc, dụ dỗ, nếu tương lai, bọn Hiển cùng Đán...

Võ Hoàng hậu nghĩ tới đây chợt cảm thấy lo lắng.

Thái Bình tán dương Uyển Nhi, cũng không được mẫu hậu đồng tình, ngược lại còn nhận lấy bộ dạng trầm ngâm không nói.

Cho nên Thái Bình cũng bị khẩn trương mấy phần, cười cười làm hoà, hỏi: "A nương sao lại hỏi về Uyển Nhi vậy?"

Võ Hoàng hậu liếc nàng một chút, chậm rãi nói: "Vừa rồi mới hồi cung, có nghe qua một chút tin tức liên quan đến nàng ấy."

"Liên quan đến Uyển Nhi?" – Thái Bình nghi hoặc hỏi.

"Cái gì mà "phượng hoàng" a, cái gì..." – Võ Hoàng hậu vừa nói, vừa tựa như vô ý vuốt vuốt ống tay áo.

Thái Bình từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung, suy nghĩ vừa mới đi về, liền giật mình nhớ lại lời tiên đoán mà mẫu hậu nhắc tới, đại khái nội dung là gì.

Bất chợt Thái Bình trợn to mắt: "A nương minh giám! Uyển Nhi bất quá cũng chỉ là một cung nữ nhô nhỏ, sao nàng lại có thể là "Phượng hoàng" gì được? Trong này nhất định có hiểu lầm rồi... Nói không chừng là do tiểu nhân quấy phá! A nương sáng suốt sẽ tra rõ mọi chuyện! Xin a nương hãy minh oan cho Uyển Nhi!"

Thái Bình vừa nói vừa hướng Võ Hoàng hậu bái xuống hành lễ.

(aiyooo, tiểu Thái Bình thật đúng là hảo bằng hữu mà ~)

Cái gì mà còn gọi là "Uyển Nhi trong sạch" nữa chứ!

Khoé miệng Võ Hoàng hậu hơi rút lại.

Nói kiểu này chẳng khác nào nói chính nàng đang vu oan giá hoạ của Thượng Quan Uyển Nhi vậy!

Nữ nhi của nàng vì thanh danh của Thượng Quan Uyển Nhi mà nói lời không mạch lạc rồi!

Võ Hoàng hậu tương đối không thích loại cảm giác này.

Nàng hừ một tiếng, nhấc chân phải lên, không nặng không nhẹ đá vào bờ vai sắp chạm đất của Thái Bình.

"Đừng nói lời mất mặt!" – Võ Hoàng hậu ghét bỏ mở miệng.

Thái Bình cũng nhận ra mình vừa dùng từ không thoả đáng, liền chống người dậy, cười hì hì nhìn mẫu hậu: "A nương không phải rất thưởng thức sự thông minh của Uyển Nhi sao? A nương còn không tiếc đưa nàng đến học với Tiết thượng nhân sao?"

"Ngươi biết sao!" – Võ Hoàng hậu ngó Thái Bình một cái.

Chuyện Uyển Nhi đi theo Tiết Tiệp dư đọc sách, Võ Hoàng hậu cũng không cố ý giấu diếm.

Bất quá, chuyện Tiết Tiệp dư nhận Uyển Nhi làm quan môn đệ tử, cũng có lác đác vài người biết chuyện.

Lúc này, Võ Hoàng hậu đặc biệt may mắn, lúc trước cũng đã lưu tình thêm một tay, không đem chuyện đồ chơi nhỏ trở thành đệ tử của Tiết Tiệp dư để lộ ra ngoài.

Không phải, là chuyện nàng trở thành đồng môn sư muội của đương kim thiên tử mới đúng! Chuyện này cũng không phải sẽ tăng thêm thể diện hay vinh danh rạng rỡ cho đồ chơi nhỏ kia đâu? Tương lai nói không chừng lại còn làm mất mặt nàng!

Thái Bình bồi tiếp mẫu hậu một hồi, nội tâm suy tính xem nên làm thế nào để giải vây cho Uyển Nhi.

Uyển Nhi sau khi trở thành một phạm quan, xuất thân nhỏ hèn trong Dịch Đình, ngay cả cung nữ bình thường cũng không sánh nổi huống chi là phận nô tài có chút thân phận trong cung, chỉ cần một chút tâm cơ cũng có thể đủ để hại nàng.

Cho nên, chuyện liên quan tới lời tiên đoán "phượng hoàng" kia, có thể là do kẻ có tâm cơ cố ý lan truyền, nhằm để Uyển Nhi sập bẫy.

Phượng hoàng à? Cái gì mà nhân tài có thể xưng Phượng hoàng?

Cho đến tận bây giờ, chỉ có tôn vị Long – Phượng tôn vinh lẫn nhau, thiên tử mới được quyền xưng là rồng, nhất quốc chi tôn như mẫu hậu được gọi là Phượng Hoàng cũng là chuyện đương nhiên. Uyển Nhi lại có thể gọi là Phượng hoàng, ít nhất nàng cũng phải là... chính thê của hoàng tử!

Thái Bình nghĩ tới đây liền hít sâu một cái.

Khó trách mẫu hậu lại nổi giận, sinh lòng kiêng kị đối với Uyển Nhi ——

Hoằng ca đã có chính thê là Bùi thị, trong tương lai ùi thị chính là người danh chính ngôn thuận được hậu thế tôn gọi là "Phượng hoàng" – Đại Đường Hoàng hậu.

Mà chuyện tiên tri kia tạo ra liên quan tới Uyển Nhi, chẳng lẽ muốn để cho tất cả mọi người biết rằng "Trên người Uyển Nhi sẽ có được Chân Long Thiên Tử"?

(chứ còn gì nữa ~ A Chiếu ha ~)

Nói như vậy, kẻ xấu đứng sau màn này đang trù yểu mẫu hậu, cũng là trù yểu Thái Tử Phi?

Thậm chí, người kia còn có thể có ý định gây ra tranh chấp khập khiễng giữa các vị hoàng tử? Tiếp theo đó chính là mưu đồ bất chính?

Dù sao, bất luận thế nào, Uyển Nhi cũng là người vô tội nhất!

Kẻ xấu đứng sau màn kia, hắn mới đúng là kẻ đáng chết!

Nghĩ thông suốt vấn đề, Thái Bình còn có mấy phần hãi hùng khϊếp vía hơn cả Võ Hoàng hậu!

Môi Thái Bình mím chặt lại, trịnh trọng cúi người bái trước Võ Hoàng hậu.

"Đây là thế nào?" – Võ Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn nữ nhi.

Thái Bình nói: "Nhi thần càng nghĩ đến càng thấy người tạo ra lời tiên tri kia, hắn quả thực đáng chết! Nhi thần thỉnh xin mẫu hậu tra rõ, làm sáng tỏ sự thật!"

Thái Bình có thể nghĩ đến, tất nhiên Võ Hoàng hậu cũng tự nhiên hiểu rõ.

Bất quá, suy nghĩ của Võ Hoàng hậu hiển nhiên là sâu đến khôn lường.

"Trái lại, ngươi rất hay giúp nàng ra mặt nha!" – Võ Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn Thái Bình.

"Hài nhi chỉ cân nhắc đạo lý!" – Thái Bình giải thích.

Hài nhi chỉ xem đạo lý, không phân biệt người nào.

"Thật sao?" – Võ Hoàng hậu cười như không cười, trong tâm đã sớm có quyết đoán.

"Nếu đã như vậy, ngược lại bản cung rất muốn nhìn thấy, Thượng Quan Uyển Nhi này, đến tột cùng là người thế nào." – Võ Hoàng hậu nhếch miệng nghiền ngẫm, dường như tương lai cũng có chút mong chờ.

Thái Bình cũng không cảm thấy phần mong chờ này đối với Uyển Nhi là chuyện tốt!!!

"A nương có ý gì?" – Thái Bình cẩn thận nhìn Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu lại ung dung nhìn về phía nữ nhi mình: "Chẳng phải ngươi nói tài học vấn của Thượng Quan Uyển Nhi rất tốt sao? Đúng lúc bên cạnh a nương đang thiếu một nữ quan, liền muốn gọi nàng ấy tới, phụng dưỡng chuyện bút mực đi!"

Thái Bình nghe xong trợn mắt há mồm.

Làm sao có thể để Uyển Nhi một mình nhảy vào hố lửa được?

Võ Hoàng hậu trước nay là người đưa ra quyết định quyết đoán, thiết thực, mọi sự tình diễn ra, một khi nàng đã định đoạt thì có nghĩa là không thể sửa đổi, sau đó hiệu suất phát sinh lại vô cùng lớn.

Sau khi quyết định để Uyển Nhi đến bên cạnh mình làm nữ quan, chưa tới một canh giờ, Triệu Ưng đã đem khẩu dụ ý chỉ xuất hiện trong Tĩnh An cung.

(ố là la, quá nhanh quá nguy hiểm nàng ưiiii)

Làm phiền đến Tiết Tiệp dư, Triệu Ưng đem hết đầu đuôi ý chỉ của Võ Hoàng hậu kể rõ, còn thúc giục Uyển Nhi: "Thượng Quan nương tử, chúng ta mau chuẩn bị lên đường thôi? Không được để Thiên hậu nương nương phải đợi lâu!"

Uyển Nhi nghe lão đổi xưng hô với mình thành "Thượng Quan nương tử", liền hiểu rõ thân phận bên ngoài đã được thay đổi, mọi thứ chỉ trong nháy mắt đã không còn giống với một tiểu cung nô nho nhỏ nữa.

Có thể đến bên cạnh Võ Hoàng hậu làm nữ quan phụng dưỡng bút mực, đây chính là vận mệnh của "Thượng Quan Uyển Nhi", Uyển Nhi cũng đã chờ mong thông qua phương thức này cải biến vận mệnh của mình, chờ mong tương lai có thể có một ngày được tự do nắm trong tay nhân sinh của mình.

Thế nhưng, nghĩ tới người như Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi không tự chủ được, hàn khí toả trên lưng ——

Vị kia, thật sự là một người không phải dễ tiếp xúc!

Chính sử từng ghi chép, sau khi Võ Thái hậu nắm quyền hành, độc chưởng đại quyền, vì để chuẩn bị cho tương lai đăng cơ làm Hoàng đế, đã ra tay gϊếŧ hết tôn thất Lý Đường cùng đám đại thần không tán đồng ý kiến dưới trướng nàng.

Những năm đó, bách tính hai bên bờ Lạc Hà phía nam không dám ăn thịt cá. Đều là vì triều đình thường chém gϊếŧ trên cầu Thiên Tân kiều, máu nhuộm đỏ thành sông.

Mà lúc đó, mỗi ngày trước khi các vị đại thần vào triều, đều khóc lớn ly biệt cùng người nhà, vì ai cũng sẽ không biết, lần từ biệt này có phải là sinh ly tử biệt hay không.

Uyển Nhi biết rõ đoạn lịch sử này, lúc này nàng nghĩ, có nên đến nói lời từ biệt với mẫu thân hay không.

Dù sao, Võ Hoàng hậu kia... một lời khó có thể nói hết.

Uyển Nhi tự nhắc mình khó mà nắm chắc.

Nhưng nàng cũng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.

Nếu mẫu thân biết nàng đến bên cạnh Võ Hoàng hậu làm nữ quan, chỉ sợ lại rơi vào lo lắng không yên, trằn trọc cả đêm không ngủ được thì sao?

Cho dù chết ở chỗ đó, tốt xấu gì cũng nên để mẫu thân biết muộn một chút cũng tốt hơn.

Thế là Uyển Nhi cầu xin Tiết Tiệp dư tạm thời đừng nói chuyện đem nàng đến bên cạnh Võ Hoàng hậu nói cho Trịnh thị biết.

Tiết Tiệp dư thở dài một hơi, có thể hiểu được, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật hiếu thuận, thế nhưng chuyện này, e rằng cũng không phải bà có thể làm chủ.

Cái khác không nói, sau khi Triệu Ưng thấy Uyển Nhi cầu xin mình xong, đôi mắt nhỏ của lão rơi vài giọt ngọc xuống đất!

- --------

Minh Sùng Nghiễm: Phượng hoàng vu phi, cái ngươi có biết là ý gì hay không?!

A Chiếu (lười biếng): Ý nói chính là cho trẫm rướt vợ thôi! Nếu trẫm không đồng ý, phải làm sao đây, lão bà?

Uyển Nhi: "..."