Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 36: Ai cho ông cái lá gan lớn như thế?

Đến buổi tối ngày hôm sau, Hàn Bách xuất hiện tại một phòng bao của khách sạn trung tâm thành phố, cô đến sớm hơn vài phút, vừa mở cửa phòng ra đã thấy tổng giám đốc công ty Vũ Hợp-Vũ Tuấn Lai đang ngồi ở một bên bàn, một tay ôm eo của một cô gái ăn mặc hở hang, tay kia thì vuốt ve đùi cô ta. Hàn Bách khẽ ho một tiếng ra hiệu, đối phương liền ngẩng lên nhìn Vũ Tuấn Lai hỏi: "Cô là?"

"Chào Vũ tổng, tôi là Hàn Bách bên phía công ty Lam Thiên" Hàn Bách gật đầu cười giới thiệu. Vũ Tuấn Lai là một người trung niên tầm 40 đến 45 tuổi, dáng vẻ vẫn rất bảnh, có điều lại là một người dê xồm, nghe nói đã có vợ và hai đứa con.

Vũ Tuấn Lai phất tay cô gái bên cạnh ông ta biết ý lui ra ngoài, lúc đi ngang Hàn Bách còn liếc cô một cái. Vũ Tuấn Lai đứng lên đưa tay về phía đối diện mình nói: "Ra là Hàn tổng à, mời ngồi" Ông ta cứ tưởng Hàn Bách là một bà cô già không ngờ lại còn trẻ đẹp như vậy, tính da^ʍ dê trong lòng ông ta lại nổi lên.

Hàn Bách ngồi xuống đặt túi xách sang một bên, nói: "Tôi nghĩ Vũ tổng đây không thích nhiều lời, chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé"

"Cứ từ từ không cần vội, ăn bữa cơm rồi nói sau" Vũ Tuấn Lai ngăn cản Hàn Bách, rồi gọi phục vụ lên món.

……………………

Bên kia Diệp Tử Kì sớm đã điều tra ra chỗ ở của Lý Mộc, bèn dẫn theo vài vệ sĩ đến nhà đòi bản vẽ. Lý Mộc mở cửa ra thấy vậy bèn nhanh tay dập cửa lại nhưng lại chậm một bước, đám Diệp Tử Kì đi vào nhà cô ta, Diệp Tử Kì thong thả ngồi xuống ghế trong phòng khách nói: "Bản vẽ"

"Diệp tổng, tôi...tôi không biết bản vẽ gì cả, sao mấy người lại tự tiện xông vào nhà tôi, có tin tôi kiện mấy người không" Lý Mộc nén lại cơn sợ hãi nói lớn.

"Kiện? Haha được cô kiện đi, cô dám kiện tôi dám hầu, sao hả?" Diệp Tử Kì cười lớn nhấc mí mắt lên nói với Lý Mộc.

"Cô...mấy người mau rời khỏi nhà tôi" Lý Mộc tức giận chỉ ra cửa.

"Chỉ cần cô ngoan ngoãn giao bản vẽ còn giữ của công ty tôi lập tức rời khỏi, bằng không..." Diệp Tử Kì nói xong, vẫy tay với mấy người vệ sĩ đằng sau, mấy người áo đen lập tức lấy đồ đạc nhà Lý Mộc ném tung toé.

"Á...mấy người làm gì vậy mau cút đi" Lý Mộc thấy vậy sợ hãi nhảy cẩng lên hét lớn.

"Tôi nói rồi chỉ cần cô giao lại bản vẽ là xong chuyện, à tôi còn nhớ cô có một đứa em gái đang học cấp 2 thì phải" Diệp Tử Kì sờ cằm nói.

"Cô muốn gì? Không được chạm vào em gái tôi" Lý nghe đến 2 từ em gái thì sắc mặt trắng bệch, cả gia đình cô ban đầu rất hạnh phúc sau đó vì một trận hoả hoạn mà mất đi tất cả chỉ còn lại 2 chị em cô, Lý Mộc rất thương em mình, cố gắng kiếm tiền lo cho em đi học.

" Tôi không nhắc lại lần thứ ba đâu nhé nghe rõ này "Bản vẽ" " Diệp Tử Kì nhấn mạnh hai chữ bản vẽ.

"Được được, các người mau dừng lại đi không được động đến em gái tôi" Lý Mộc nói xong liền chạy vào trong phòng lấy toàn bộ số bản vẽ ra đem đến trước mặt Diệp Tử Kì.

"Hết chưa?" Diệp Tử Kì hỏi.

"Hết rồi, đây là toàn bộ số bản vẽ mà tôi có" Lý Mộc sợ sệt nhìn chằm chằm Diệp Tử Kì.

"Được rồi" Diệp Tử Kì đếm số bản vẽ có được, đủ với số bản vẽ ban đầu liền đứng lên phủi mông đi về, nhiệm vụ quá đơn giản.

Diệp Tử Kì vừa đi xong thì Lý Mộc vội gọi tới một số: "Không xong rồi chị Hinh Như, bản vẽ bị Diệp tổng lấy đi mất rồi"

"Cái gì? Đồ ngu sao cô lại để cướp mất" Lâm Hinh Như tức giận nói. Cô ta là em họ của Vũ Tuấn Lai, vốn chung công ty với Tạ Nghiên Dương, nhưng bản vẽ của Tạ Nghiên Dương lúc nào cũng tốt hơn cô ta, do đó liền bày kế hại Tạ Nghiên Dương.

"Bọn họ đến uy hϊếp em, còn lôi em gái của em vào cho nên.." Lý Mộc nhỏ giọng nói.

"Uy hϊếp cô thì cô liền giao bản vẽ ra?" Lâm Hinh Như hắng giọng nói.

"Nhưng là em gái của em..." Lý Mộc rất lo cho em gái nên mới nói vậy.

"Cút đi, đồ vô dụng" Lâm Hinh Như cup máy luôn.

……………………

Lúc này Hàn Bách sau khi qua loa ăn vài miếng bèn nói: "Vũ tổng, bên tôi có một nhân viên là Lý Mộc, người đó đã đem bản vẽ của nhà thiết kế bên tôi giao cho công ty của ngài, vậy là bên ngài không thể kiện chúng tôi"

"Hàn tổng nói vậy là sai rồi, Tạ Nghiên Dương vốn là nhân viên của công ty chúng tôi, nhân viên góp sức cho công ty của mình là lẽ đương nhiên" Vũ Tuấn Lai uống một hớp rượu trên bàn nói.

"Theo như tôi biết thì ngài đây đã đuổi việc Tạ Nghiên Dương, do đó cô ấy không thể nào là nhân viên công ty ngài được" Hàn Bách nhẹ nhàng nói.

"Đúng là tôi đã đuổi việc cô ta, nhưng tôi mới chỉ đuổi miệng, còn đơn là do phòng làm việc của cô ta xét duyệt, tôi còn chưa duyệt không tính" Vũ Tuấn Lai nhướng mày nhìn Hàn Bách nói.

"Quý công ty đây cũng đã xác nhận đơn đuổi việc Tạ Nghiên Dương rồi, giấy trắng mực đen còn có cả con dấu của công ty quý ngài đây, như vậy không thể xem là nhân viên bên ngài được, do đó người kiện phải là chúng tôi" Hàn Bách nở một nụ cười, nhưng là nụ cười không có chút thiện ý nào, nếu không phải đang đàm phán công việc cô có thể lao lên đánh lão ta một trận là được.

Vũ Tuấn Lai nhíu mày suy nghĩ, con dấu? Mẹ nó chẳng nhẽ lũ người ngu ngốc kia đã đóng dấu rồi? Quay ra nhìn Hàn Bách với vẻ mặt tươi cười ngồi đó, nói thật ông ta đã bị vẻ đẹp của Hàn Bách hút hồn bèn nói với Hàn Bách: "Cô Hàn còn trẻ đẹp như vậy hà cớ gì lại phải chôn chân ở cái công ty nhỏ bé ấy, không hợp với cô chút nào"

"Ý của Vũ tổng đây là gì?" Hàn Bách nhíu mày lạnh lùng nói.

"Cô Hàn chỉ cần bỏ công ty nhỏ bé đó, đi theo hầu hạ tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn, không cần phải lăn lộn vất vả như vậy" Vũ Tuấn Lai ngả người ra phía sau nhàn nhạt nói.

"Lời của Vũ tổng đây là muốn bao nuôi tôi?" Hàn Bách nhếch mép khinh thường nói. Ha...tôi mà còn cần ông phải bao nuôi?

"Đúng vậy" Vũ Tuấn Lai cười ha hả nói.

Hàn Bách đang định nói lại bỗng nhiên cánh cửa bị ai đó mở ra, một giọng nói sắc lạnh vang tới: "Dám mở lời bao nuôi người phụ nữ của tôi, ai cho ông cái lá gan ấy?"