Tôi Chỉ Là Tình Nhân Ấm Giường Của Hắn!

Chương 2: Gặp lại...

Cô chạy vội tới phòng chờ nghe y tá nói lại...đèn đã sáng 3 tiếng đồng hồ rồi cũng nhiều người ra vào hơn nhưng bác sĩ chính vẫn chưa ra khỏi đèn cũng chưa có dấu hiệu tắt

Trong lòng lại bất an lo lắng hơn bao giờ hết chỉ mong rằng mẹ cô sẽ qua khỏi dù bằng giá nào cô cũng sẽ cố gắng hết sức, ông trời đã cướp đi hai người thân của cô rồi bây giờ cô không muốn mất thêm người mẹ đã chăm sóc mình 16 năm nay nữa..1

*Ting

"Bác sĩ..mẹ cháu sao rồi ạ?"

"....Bệnh tình của mẹ cháu chuyển biến xấu hơn rồi..muốn phẫu thuật thành công cần 1tỷ mới có thể sử dụng máy móc vào chữa trị càng nhanh càng tốt"1

"1tỷ?...không thể châm trước sao bác?". Cô nghe đến số tiền hơi choáng cô kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy? trong người cô còn 250triệu trả viện phí cũng hết rồi...nhưng để lâu bệnh của mẹ cô sẽ càng chuyển biến xấu hơn...

"Mẹ cháu sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt cháu cứ suy nghĩ đi". Bác sĩ vỗ vai cô an ủi, nhìn cô ngày nào cũng chạy ra chạy vào bệnh viện lo cho mẹ mình mà không khỏi thương xót

Nhưng...tiền bạc là quy định không thể sửa đổi!

(...)

"Đã hoàn thành nhiệm vụ?!"

"Đã xong!"

"Về công ty"

Hoài Vĩ lái xe chạy băng băng trên đường cao tốc đến công ty bạc tỷ của hắn

Công ty hắn đã tự gây dựng lên từ năm hắn 18 tuổi đến bây giờ cũng là 7 năm khi nhắc đến tên hắn không ai khỏi ngạc nhiên có, sợ hãi có, người có mưu mô muốn lăn trên giường cùng hắn cũng không ít muốn được cái danh phận Ngao phu nhân của hắn..hắn là ai chứ - Ngao Dịch Vũ1

Xung quanh người hắn luôn thoát ra vẻ lạnh toát không ai dám tiến đến gần trừ có việc quan trọng cần gặp..còn lại chỉ an phận ở bộ phận mình làm không còn gì hơn

"Hủy toàn bộ cuộc họp". Hắn vào phòng làm việc tay rút lỏng cà vạt khuôn mặt có vài nét mệt

"Sếp, anh làm sao thế?". Hoài Vĩ không khỏi thắc mắc chưa từng thấy bộ dạng của anh như vậy bao giờ...nhưng cũng suy đoán được hôm qua chắc làm quá sức

"Cậu rất nhiều chuyện tôi còn chưa hỏi cô ấy đã nói gì với cậu đâu"

"Cô ấy nói tôi nên từ chức đi đừng đi theo tên ác ma"

"Hừ...cút ra ngoài"

Hắn liếc trợ lý đang cười một cái rồi bỏ vào phòng nghỉ

Hắn cũng vì hôm qua lần đầu như vậy mới quá sức cũng không nghĩ bản thân lại luân động mấy tiếng đồng hồ như vậy được

Nhưng cũng vì người bên dưới xinh đẹp thân hình đâu ra đó càng khiến hắn không muốn ngừng nghỉ nhưng cũng chắc do men say trong người nên hắn mới như vậy

Đêm qua cũng bởi hắn có hợp đồng kỳ kết nên mới vào bas rồi uống hơi nhiều một chút sau đó liền va phải cô, cô còn ăn mặc rất gợi cảm cũng chẳng có ý tránh hắn vẫn đứng cạnh hắn...sau đó hắn liền không chịu được du͙© vọиɠ của bản thân liền cùng cô làm chuyện đấy

"Hức...có phải..hức...tớ là đứa con..hức..bất hiếu đúng không Kiều An?..hức..bác sĩ nói..hức..bệnh của mẹ tớ chuyển biến..hức xấu hơn rồi cần..cần 1 tỷ...mà tớ..tớ không có nhiều tiền đến vậy.."

(....)

"Mẫn Nhi à, qua cậu đi đâu vậy? Tớ đến bệnh viện thăm bác gái đến tối không thấy cậu quay lại"

"À...à...tớ..tớ tìm được công việc nên liền làm thử ở đó đến đêm muộn ông chủ tốt bụng nên cho tớ ở lại sáng nay tớ mới quay lại". Người cô đang phải giải thích lại là Kiều An một người bạn thân của cô

"Đúng rồi, mẹ cậu phẫu thuật xong có đỡ hơn không?". Kiều An nhìn khuôn mặt thất thần của cô mà thương cảm

"Làm tớ lo lắm đó"

"Tớ xin lỗi mà"

Cô từ năm 18 tuổi sau khi kết thúc 12 năm học, biết tin mẹ mình bị ung thư thì chạy hết chỗ này chỗ kia, làm việc này việc kia để chữa bệnh cho mẹ ròng rã suốt 3 năm nay nhưng vẫn chưa được như ý muốn...1

Cô gái năm 18 tuổi đem mơ ước thi vào trường đại học chọn ngành mình yêu thích để sau này có thể xin việc vào một công ty về ngành marketing thiết kế đồ họa..nhưng đến giờ mong ước lớn nhất là mẹ khỏi bệnh..!

"Mẹ tớ..cũng đỡ rồi". Cô không muốn nói cho Kiều An biết sự thật, Kiều An cũng đã giúp đỡ cô nhiều lắm rồi

"Tớ sẽ cố gắng làm việc cậu đừng lo việc này nữa nha". Cô từ chối ý kiến của Kiều An cô nợ bạn thân này nhiều rồi cô không thể vì nhà Kiều An giàu mà nhờ vả mãi được

(...)

Vài ngày sau mẹ cô đang chữa trị ở phòng đặc biệt cả mấy ngày nay mẹ cô như biết chuyện nên bà không cho cô đi đâu luôn giữ cô ở bên cạnh dù là đi mua đồ ăn cũng không muốn cho cô đi

"Mẫn Nhi con cứ kệ thân già này con đừng lo kiếm tiền nữa, tiền kiếm được nên chăm chút cho bản thân mình đi con gầy lắm rồi". Bà không muốn cô phải khổ nữa, bao nhiêu tiền cô kiếm được đều đổ lên cái người bệnh chẳng biết bao giờ mới khỏi này như thế bà càng lo lắng cho cô hơn

"Mẹ à, mẹ đừng nghĩ thế mẹ phải khoẻ lại để còn đợi con sinh cháu cho mẹ bồng bế nữa chứ"

"Con đừng có nói đi chuyện khác...con nghĩ bệnh của mẹ mẹ không biết sao?"

Câu nói của bà làm cô cứng họng cô không biết phải trả lời làm sao, mấy ngày nay cô chưa đi kiếm thêm được tiền để chữa bệnh cho mẹ nữa

"Khụ...khụ.."

"Mẹ, mẹ sao vậy?". Cô đang gọt táo nhìn lên mẹ mình ho ra máu mà lo lắng sợ hãi vội vã nhấn nút gọi bác sĩ

"Cháu ra ngoài đi"

Cô mất hồn bước ra khỏi phòng đèn sáng lại bật lên, cô sợ nhất là những lúc như vậy..đèn sáng ở các phòng khác có thể nhanh sáng nhanh tắt, nhưng ở phòng mẹ cô mỗi lần bật lên thì tắt đi cũng vài tiếng đồng hồ những lúc như vậy cô như người bị rơi xuống vực thẳm..

Cô muốn đợi bác sĩ ra rồi hỏi tình trạng mẹ mình nhưng kết quả cũng sẽ nói mẹ cần phải điều trị nhanh nhất có thể...

Vì vậy...cô nên đi kiếm tiền trước để đủ tiền lo cho mẹ cô chỉ còn mỗi một mình bà là người thân duy nhất yêu thương cô nhất!

.....

Đứng trước quán bar hôm ấy...

Cô hơi trần trừ vì sợ gặp lại hắn cũng sợ gặp những kẻ vô tình ác hơn hắn..nhưng cô cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác muốn có tiền nhanh nhất chỉ có thể là ở đây!

Bước những bước chân chậm chạp vào cái nơi ngột ngạt này cả người cô không hỏi run lên, tiếng nhạc vang vọng bên tai, bàn này bàn kia đều kín người đang uống rượu ôm ấp ở đó

Cô nuốt khan đi thẳng đến chỗ pha chế...

"Sao mấy nay em không đi làm?"

"Mẹ em bị bệnh nên cần người chăm sóc, em xin lỗi đã không gọi điện"

"Mang rượu với đồ nhậu đến bàn trong góc kia đi"

"Vâng". Cô cũng theo hướng tay anh quản lý nhìn một hồi rồi gật đầu

Bàn đó có tận 2-3 người đàn ông lận nhưng không có nổi một nhân viên nữ nào ở đó có khi nào là một mình cô không chứ...

"Rượu của mấy ngài ạ". Cô lễ phép đặt đồ xuống rồi đứng gọn về một bên nghe mệnh lệnh

"Dạ?.. không phải các anh đến đây đều như kia sao?"

"Chúng tôi không dùng đồ bẩn!".

"Anh...". Cô nghe lời châm chọc ấy vô cùng tức giận liền muốn chửi cái người vừa nói câu đó nhưng vừa nhận ra đã không muốn nói nữa

"Sao?"

"Cậu nói gì tổn thương thế?". Người đối diện nhìn hắn, đến anh còn khó chịu nói gì là người bị nghe câu đó

Người phát ngôn ra câu đó là hắn, khi hắn nhìn thấy cô lại cảm thấy vô cùng thích thú giống như người mình thích lại xuất hiện nhưng lại vô cùng chán ghét khi cô làm cái việc này

"Chắc anh sạch!"1

"Nếu không còn gì tôi xin phép"

Cô không muốn đôi co thêm nhiều vốn dĩ với cái người này cô không thể cãi lý càng không nói lại được hắn, hắn là cái người cô ghét nhất!

"Lần đầu thấy có người trả treo cậu ngoài tôi". Người đối diện nhếch môi cười khinh thường hắn

Hắn không nói gì chỉ chăm chăm vào ly rượu, cô rất thích làm bẽ mặt hắn thì phải!

"Mới đi làm đã xui xẻo"

"Em gái này đi đâu đây?chi bằng cùng anh một đêm em sẽ có được điều em muốn"

"Buông tôi ra". Cô có chút sợ hãi dù đã chuẩn bị tâm lý trước đó nhưng người này khiến cô ghê sợ lão đã già râu ria còn béo ú nữa..

"Đừng ngoan cố lát nữa em sẽ sướиɠ!". Lão dù cô chống đối nhưng cũng không tức giận ngược lại còn vuốt ve mặt cô rồi nắm tay cô kéo ra ngoài đến nơi cần đến..

"Buông ra!Ông bị điên hay sao?"

"Buông ra!"

Cô cứ la hét trong bất lực vì chẳng có ai quan tâm họ có nhìn thấy cũng mặc kệ vì với họ vào đây thì chuyện đó là bình thường

"Cô ấy bị đưa đi kìa sếp không cản à?". Hoài Vĩ cũng ở gần hắn nhìn hết mọi chuyện vừa rồi thì hỏi hắn, hắn cũng chứng kiến mọi chuyện nhưng chẳng có phán kháng gì biết đâu người ta gặp chuyện

"Quen biết sao?"

"Mới hôm qua cùng lăn lội trên giường". Hoài Vĩ nhanh trả lời đối phương

"Ồ..". Người kia khá ngạc nhiên, chơi cùng hắn bao nhiêu năm lần đầu thấy hắn có cảm xúc đến vậy, bình thường người ta có chủ động nằm trên giường hắn cũng không thèm đếm xỉa tới vậy mà..

"Hoài Vĩ cậu chê tháng này lương quá cao rồi sao?"

"Sếp à.."

"Tự bắt xe về!"

"Buông ra ông bị điếc hay sao?". Sắp bị bắt lên xe cô sợ hãi gấp trăm lần nghĩ hết những cách có thể mà đẩy lão đó ra

"Đừng nghĩ có chút xinh đẹp thì ngang bướng". Lão nắm tóc cô giật mạnh ngã về phía mình nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo cô

"Ông không sợ...vợ con ông biết ông làm những chuyện đồϊ ҍạϊ này sao?"

"Đàn bà các ngươi chỉ cần tiền là không quan tâm chuyện gì nữa hiểu chưa!"

"Ông..."

"Bỏ cô ấy ra!"

"Liên quan gì đến mày?"

"Người của mày sao?". Lão chẳng sợ hãi gì đưa tay xé áo cô từ cổ xuống ngực để lộ thấp thỏm một bên ngực cô

"Lão già biếи ŧɦái mau buông tôi ra". Cô nhanh lấy tay che cơ thể mình lại, bản thân vừa nhục nhã vừa xấu hổ

"Người của Ngao Dịch Vũ tôi ông cũng muốn tranh!". Hắn mang giọng nói càng gắt muốn bức chết người kia

"Ngao...Ngao tổng..là..là tôi không biết điều..trả...trả cho ngài". Lão già vừa nãy khuôn mặt thách thức bấy nhiêu bây giờ ngoan ngoãn sợ sệt gấp bội lần

Chỉ cần nghe danh hắn cũng đủ khiến người khác sợ, trong khi lão già kia còn có hợp đồng với bên hắn

"Cút!"

"Đi!". Hắn mạnh bạo kéo tay cô đi về xe của mình đẩy cô vào ghế sau tiếp theo là hắn

Cô vẫn còn ngơ vụ hắn là Ngao tổng...cô còn từng mong ước sẽ được làm ở công ty hắn, cũng nghe qua hắn là người máu lạnh đến mức nào... không ngờ cô còn tiếp nối gây sự với hắn

"Cần tiền đến mức bán rẻ danh dự của mình như vậy sao!?". Lời nói của hắn vang lên trong cái khung cảnh im lặng này cũng đủ để cô thoát khỏi mấy cái suy nghĩ đó

Nhưng...cái tư thế này có hơi ám muội

"Đúng!Cảm ơn. Mau xuống khỏi người tôi". Cô một tay giữ áo bị xé kia một tay đẩy hắn ra

"Vậy chiều theo ý tôi, tôi cho cô số tiền cô muốn!". Hắn đưa tay lần theo viền vừa bị xé mà xé toạc nó xuống dưới, hắn chẳng hiểu sao đối với cái người phụ nữ này một câu cũng làm hắn tức giận

"A...anh..anh bị điên sao?". Bây giờ thì cô hết có thể che rồi

"Không phải muốn tiền sao?!"

"Không phải chê tôi bẩn sao?"

"Nhưng vẫn là người phụ nữ cùng tôi làm chuyện đó tôi có thể châm trước"

"Cút ra!Tôi còn muốn biết ơn anh nữa nhưng bây giờ thì tôi thà bị lão vừa nãy chơi còn hơn là loại người như anh"1

"Vậy đợi xem ai làm cô sướиɠ hơn"

Hắn hung hăng hôn lấy môi cô không phải là hôn nói là cắn thì đúng hơn, tay lần ra sau mà cởi bỏ áo bra của cô mà xoa nắn

Hắn cứ quanh quẩn ở hai bên bầu ngực cô nặn nó hết hình dạng này đến hình dạng khác chán chê thì đưa vào miệng cắn đến sưng đỏ lên

Chỉ có bên dưới là hắn chưa đυ.ng chạm đến..

Hắn cũng không hiểu sao đùa với cơ thể này hắn lại thích thú không ghét bỏ đến vậy..có thể vì người ta tự nguyện nhưng cô thì luôn chống đối nên hắn mới có hứng thú sao?..

"Đừng mà...tôi..". Cô chưa nói hết câu thì đã ngất đi vì kiệt sức mấy ngày trong viện cô không ăn uống gì bây giờ còn bị gây ép như vậy cô thật không chống cự nổi

thang-uu-dai-xiaomi