Lão bản nương đã không thể gọi là người, nàng giống như là một đoàn thịt bị cắn nát, tự bản thân đem chính mình khâu vá lên. Mất đi lớp trang điểm của ban ngày, vào đêm khuya âm khí dày đặc, nàng liền lộ ra nguyên hình.
Không ai biết lão bản nương vì sao lai biến thành như vậy.
Như là cảm nhận được uy hϊếp của mấy người Giang Lạc, biểu tình của lão bản nương đột nhiên trở nên dữ tợn, nhưng nàng không tấn công họ, mà lại hướng đến một già một trẻ đang nằm trên giường hung hăng nhào tới.
Diệp Tầm theo bản năng đem ngón tay giảo nhét vào trong miệng con thỏ bông, máu tươi nhỏ ra, trong mắt con thỏ bông bỗng lập lòe tia sáng. Diệp Tầm thần sắc ngưng trọng, hắn đem thú bông đặt ở trên mặt đất: “Tiểu Phấn, nuốt nàng.”
Tiểu Phấn động tác cứng đờ đi về hướng lão bản nương.
Thú bông, thế mà, lại cử động!!!
Sắc mặt Giang Lạc bắt đầu nứt ra, biểu tình trống rỗng nhìn Tiểu Phấn.
Diệp Tầm thật nhọc lòng đem người đứng thứ nhất và người đứng thứ hai"đếm ngược" ra ngoài cửa: “Các ngươi đi ra ngoài, đừng ở chỗ này làm phiền ta.”
Cửa phòng trước mắt đóng mạnh lại, Giang Lạc đợi một chút, sau đó liền cùng Lục Hữu Nhất đi đến chỗ trên ban công, ngồi xổm bên người lão bản đang hút thuốc.
Cùng một tư thế, hắn cùng lão bản lại thoạt nhìn giống như đang thể hiện hai mặt đối lập của phim thần tượng với phim hiện thực. Lão bản không thèm để ý, trong lòng hắn hốt hoảng, tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy, không nhận ra bản thân đang nói cái gì, lải nhải biểu đạt khẩn trương, “Nàng tại sao lại biến thành như vậy? Ta có phải hay không nhìn lầm rồi?”
Khói thuốc nhàn nhạt bay về phía Giang Lạc, mơ hồ che đi khuôn mặt của hắn.
Giang Lạc như là tùy ý hỏi: “Lão bản, ngươi cùng lão bà ngươi cầm tinh con gì?”
Lão bản nói: “Ta là chuột, vợ của ta là ngựa.”
Giang Lạc như có như không gật gật đầu.
Lão bản một bên thở dài, buồn khổ nói: “Từ sau khi sinh ý thất bại, ta mỗi ngày đều không vực dậy nổi tinh thần, đều là lỗi của ta, đều là bởi vì ta không kịp thời chú ý tới vợ mình,” hắn dần dần nghẹn ngào, xoa xoa nước mắt, “Vợ của ta biến thành như vậy…… Ta vậy mà không có phát hiện…… Ta thật con mẹ nó không phải người!”
Hắn khóc thật sự khó nghe, bộ dạng chật vật, Lục Hữu Nhất nhìn vậy mắt cũng đỏ theo. Giang Lạc trầm mặc cúi đầu, biểu tình bên trong làn khói có chút lạnh nhạt. Chờ lão bản hút xong điếu thuốc, Giang Lạc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Ngươi thật sự không có nhận ra sao?”
Lão bản còn đang khóc lóc bỗng ngẩn ra.
Giang Lạc: “Một khối phong thuỷ bảo địa rõ ràng là không tốt, nhưng ngươi vẫn dám ở chỗ này mở khách sạn, hơn nữa đã từng làm ăn phát đạt đến như thế, cũng đủ chứng minh hiểu biết của ngươi về phong thuỷ chắc chắn không chỉ có một hai. Ngươi cầm tinh con chuột, đối ứng địa chi trung tử, hợp thủy, mà lão bà ngươi cầm tinh con ngựa, đối ứng địa chi trung ngọ, hợp hỏa. "Địa chi hợp hóa" có viết: Tý, Ngọ tương xung, người thường không yên ổn. Hơn nữa, tòa nhà này nằm ở phía bắc, mặt nhìn về phía nam, là loại phương hình có lợi cho nam chủ nhân, nhưng lại đối với nữ chủ nhân bất lợi, ngươi thật sự không biết sao?”
Lão bản ngơ ngác, đầu dần ngẩng lên nhìn về phía hắn.
Giang Lạc cười cười, khóe môi cong lên, lời nói lại nhất châm kiến huyết*: “Chẳng qua là bởi vì ông ngại phiền, lười quản, không bỏ trong lòng, mới ủ thành đại họa.”
(Nhất châm kiến huyết: lời nói trúng tâm sự)
Nói xong hắn xoay người trở về phòng.
Lục Hữu Nhất đi theo hắn, tâm tình phức tạp: “Giang Lạc, lời ngươi nói là thật à?”
Giang Lạc ừ một tiếng.
Lục Hữu Nhất mặt mày héo rũ, ngậm miệng lại.
Giang Lạc dư quang liếc nhìn Lục Hữu Nhất.
Lục Hữu Nhất là người có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, hắn sẽ vì một câu chuyện xưa giả dối mà khóc đến rối tinh rối mù, cũng sẽ vì ba nữ sinh chết thảm thể hiện phẫn nộ bất bình, người như vậy giống như là một ngọn lửa, nhưng liệu lửa của hắn, sẽ hay không cũng sẽ vì nguyên nhân hiện thực đen tối cùng sự bất đắc dĩ mà trong thời khắc liền lụi tàn ?
Giang Lạc miên man suy nghĩ, cùng Lục Hữu Nhất chờ ở cửa phòng ngủ. Mười lăm phút sau, Diệp Tầm mồ hôi đầy đầu mở cửa: “Tốt rồi.”
Bên trong cánh cửa đã không còn thân ảnh của lão bản nương, Diệp Tầm trong lòng ôm con thỏ bông hồng nhạt bộ dáng không có gì thay đổi. Trên giường bà cố nội đã tỉnh, ôm lấy tôn tử bị dọa đến run bần bật.
Lão bản từ phía sau chạy vọt lên, tiểu hài tử nhìn thấy cha nháy mắt liền khóc thét, nức nở: “Ba ba, ôm một cái!”
Lão bản vội vàng ôm lấy nhi tử, lại trấn an mẹ mình, thần sắc phức tạp đi tới chỗ Diệp Tầm: “Diệp đồng học, vợ của ta……”
“Nàng đã thành tà vật, chúng ta sẽ nghĩ cách siêu độ nàng,” Diệp Tầm dừng một chút, nói:“Trên người nàng da thịt lẫn lộn ít nhất là của ba người, ủy thác của ngươi chúng ta đã hoàn thành.”
Lão bản đôi mắt đỏ lên, còn muốn hỏi lại cái gì đó, nhưng tiểu hài tử lại ôm đầu kêu mấy tiếng, hắn muốn nói lại thôi, đành phải ôm hài tử trở về dỗ hắn ngủ: “Vậy phiền các ngươi chờ đến ngày mai được không, ta còn có vài chuyện muốn hỏi.”
Diệp Tầm gật đầu.
Chờ lão bản ôm hài tử trở về phòng, bà cố nội như chưa thoát khỏi nỗi kinh hồn mà đi phòng khác nghỉ ngơi.
Ba người đi xuống lầu, Diệp Tầm nói: “Giang Lạc, ngươi đã nói cái gì vậy, ông chủ đó giống như không dám nhìn ngươi.”
Giang Lạc xua tay: “Ai biết được.”
Lục Hữu Nhất cũng đã định thần, sâu kín nói: “Đúng thế, ai biết được.”
Diệp Tầm cùng Lục Hữu Nhất đi về phòng ngủ, nhưng Giang Lạc vẫn đứng yên bất động, hai người quay đầu xem hắn, nghi hoặc nói: “Không quay về sao?”
Giang Lạc nhìn xung quanh, dứt khoát đĩnh đạc mà ngồi xuống chỗ bậc thang: “Chờ một chút.”
“Chờ cái gì?”
Giang Lạc nhìn trên lầu, “Chờ một tiếng thét chói tai, hoặc là nướ© ŧıểυ đồng tử.”
Diệp Tầm gãi gãi đầu: “Tiếng thét chói tai?”
Lục Hữu Nhất: “Nướ© ŧıểυ đồng tử?”
Giang Lạc chậm rì rì hỏi: “Các ngươi thật sự sẽ không cho rằng lão bản nương là hung thủ thật đấy chứ?”
Diệp Tầm trần thuật sự thật: “Trong thân thể của nàng có thịt của ba cô bé đó, Tiểu Phấn đã xác nhận.”
Giang Lạc chống cằm, nghiêm túc hỏi: “Nhưng sẽ không có ai vô duyên vô cớ mà từ người biến thành quỷ, nàng rõ ràng trước kia là người, tại sao hiện tại lại biến thành bộ dạng như vậy, các ngươi có từng nghĩ qua chưa?”
Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm mờ mịt nhìn hắn.
Giang Lạc thở dài, hai người này cái gì đều tốt, nhưng chỉ có điều là lại quá mức đơn thuần. Bất quá nếu bọn họ không đơn thuần, cũng sẽ không đời nào tin tưởng câu chuyện nhảm nhí Giang Lạc bịa đặt về Trì Vưu.
Giang Lạc kiên nhẫn nói: “Nàng có phải hay không có khả năng, cũng là người bị hại?”
Tạm dừng một lát, hắn nói: “Nói thật nhé, nàng cho ta một loại cảm giác, như là đã từng bị người từng ngụm từng ngụm mà nuốt vào bụng, sau đó nàng mổ bụng chạy ra, mang theo thịt nát của những người bị hại khác, khâu vào nhau để lấy lại dạng người.”
Lục Hữu Nhất sợ hãi cả kinh, nhịn không được tiến lên một bước: “Cái gì?!”
“Có hay không một loại quỷ, có thể biến thành hình người, lẻn vào trong nhà, nhân lúc người ta không chú ý liền ăn tươi nuốt sống?” Giang Lạc trầm tư, chậm rãi nói:“Nó có khả năng hóa trang y như đúc con người, thời điểm biến thành quỷ nếu dùng mắt thường thì gần như không thể phát hiện được. Nó cực kỳ thích ăn thịt người, sẽ đem người ăn sạch từ đầu đến chân, từ da đến xương cốt nuốt vào trong bụng, đến mức chỉ sót lại mấy sợi tóc dính vào gối. —— Diệp Tầm, Lục Hữu Nhất, có loại quỷ như vậy sao?”
Lục Hữu Nhất nói: “Sao có thể ——”
Hắn đang nói đột nhiên im bặt, kinh ngạc mà quay đầu nhìn Diệp Tầm, hai người trăm miệng một lời: “Người mặt khách!”
Người mặt khách, một loại quỷ chỉ cần mặc một bộ quần áo bị người ta vứt bỏ thì sẽ biến thành nhân dạng của kẻ đó. Nó sẽ thừa dịp người sống đi vắng, lẻn vào trong nhà, ban ngày cùng người nhà nói nói cười cười, rồi vào buổi tối, nó sẽ bại lộ bản tính, chọn một phòng rồi vào ăn thịt.
Không có dư thừa, ăn sạch không còn một mảnh.
Hai người nghĩ tới khả năng nào đó, Diệp Tầm khó có chút chân tay luống cuống, Lục Hữu Nhất càng á khẩu không trả lời được, bọn họ ngẩn ngơ mà nhìn Giang Lạc, như đã bị chấn kinh.
Giang Lạc chỉ chỉ mái nhà, “Cho nên ta đang đợi một tiếng thét chói tai, hoặc là chút nướ© ŧıểυ đồng tử.”
*
Nhi tử đã chịu kinh hãi, lão bản thật vất vả mới dỗ nhi tử ngủ được, nỗi lòng phức tạp mà trầm trọng, thật lâu sau, hắn cũng đi theo chậm rãi ngủ rồi.
Đang lúc hắn ngủ đến mơ màng, đột nhiên giật mình một cái, chưa kịp định hồn mà tỉnh dậy.
Ai biết vừa mở mắt, hắn liền nhìn đến một thân ảnh âm trầm đứng bên đầu giường.
Lão bản cả kinh, tim “thịch” một tiếng, hắn nhanh chóng mở đèn ra, sau khi nhìn thấy là ai mới thở phào một hơi, mồ hôi lạnh gáy nói: “Mẹ, sao ngươi lại ở đây.”
Lão nhân gia cười cười, cả người tử khí lan tràn, nụ cười khàn khàn quỷ dị, nàng hiền từ nói: “Con trai à, ngươi ngủ tiếp đi.”
Bà cố nội trong miệng còn đang nhấm nuốt thứ gì đó, nên lời nói cũng là hàm hàm hồ hồ. Lão bản theo bản năng cảm thấy có chút không thoải mái, “Mẹ, ngươi ăn gì vậy?”